Editor: Mây.Beta: Jen.Kim Thị Thị biết được chuyện Tiêu Bắc Duyên bị đánh từ miệng Diệp San. Mấy bệnh viện tư thục lớn ở Dung Thành đều đứng tên Diệp gia, lúc Tiêu Bắc Duyên được đưa đến bệnh viện vừa vặn Diệp San cũng ở đó.
Nghe nói Tiêu Bắc Duyên bị thương rất nặng, Kim Thị Thị lo lắng cho anh ta. Cúp điện thoại chưa được bao lâu lại nhận được tin nhắn của Kim Tư Thần, bảo cô buông chuyện trong tay xuống, nhanh trở về Thanh Giang Sơn Thủy một chuyến.
Thời gian đã không còn sớm, Kim Thị Thị hỏi có chuyện gì, Kim Tư Thần lại không trả lời, cô đành phải vội vàng ra cửa.
Lúc nửa đêm, có một vài xe hơi đậu trong gara của Thanh Giang Sơn Thủy. Ngoại trừ xe của gia đình anh họ và cô út, còn có xe của Kim Trọng Hiền, ngay cả siêu xe của Kim Phi Phi vừa mua cách đây không lâu cũng có ở đó.
Có vẻ như cả gia đình đã đến rồi.
Kim Thị Thị nhanh chóng xuống xe.
Người làm trong viện đứng một hàng, thở mạnh cũng không dám. Bác đứng đầu thấy Kim Thị Thị đến liền nhỏ giọng nói: “Tiểu thư nhanh vào đi, chỉ còn thiếu cô.”
Cô gật đầu, bác giúp đẩy cửa ra.
Không đợi Kim Thị Thị bước vào, trên mặt đất phía trước đã vang lên tiếng “rầm rầm”, một bình hoa sứ xanh tan nát ở cửa lớn. Mảnh sứ vỡ vụn văng tứ tung trong nháy mắt, suýt chút nữa văng lên bắp chân Kim Thị Thị.
Cô sợ tới mức hít sâu một hơi, lùi lại hai bước. Đứng lại một lúc rồi giương mắt nhìn, chỉ thấy trên mặt đất trong sảnh chính là một mớ hỗn độn.
Sắc mặt Kim Mãn Tùng trắng bệch, chống thắt lưng thở hổn hển. Cả nhà đều đứng cúi đầu xuống, không ai dám tiến lên ngăn cản.
Kim Thị Thị cúi đầu lẻn vào, đứng bên cạnh Kim Tư Thần.
Kim Tư Thần hơi nghiêng đầu nhìn cô, làm ra vẻ mặt thê thảm. Kim Thị Thị có thể đoán được ông nội tức giận như vậy là bởi vì chuyện Tiêu Bắc Duyên từ hôn.
Quả nhiên, Kim Mãn Tùng nổi giận rống lên: “Năm đó không phải là cầu xin nhà chúng ta giúp đỡ, hiện tại một tiểu bối lại có thể tùy tiện nói với ta chuyện hủy hôn!” Ánh mắt của ông ta liếc nhìn Kim Thục Đường, run tay chỉ vào cô ấy nói: “Mày không biết cố gắng, trơ mắt để cho người ta làm nhục!”
Kim Thục Đường trước sau vẫn luôn cúi đầu, không nói gì.
Cảm xúc Kim Mãn Tùng bỗng nhiên trở nên kích động, ông ta cầm nạng dùng sức gõ lên sàn nhà, “Kim gia ta… Kim gia ta……”
Giọng nói của ông ta càng ngày càng gấp, giây tiếp theo ngay lập tức ngã ra phía sau.
Người nhà Kim gia loạn cả lên, một đám người ầm ĩ vây quanh. Kim Mãn Tùng ngã xuống đất, mọi người tay chân luống cuống cõng người lên xe đưa đến bệnh viện.
Xe nhanh chóng chạy ra ngoài, Kim Thục Đường sững sờ tại chỗ. Khuôn mặt của cô ấy trắng như giấy, đôi mắt đỏ bừng.
“Cô nhỏ……” Kim Thị Thị lo lắng gọi cô ấy.
Kim Thục Đường chậm rãi quay đầu lại, khóe miệng giật giật.
Bệnh tim của Kim Mãn Tùng tái phát, cũng may cấp cứu kịp thời, bác sĩ dặn dò ông ta không được làm việc quá sức, cũng không thể có bất kỳ cảm xúc dao động nào.
Tuy nhiên, sau lần bị bệnh này, Kim Mãn Tùng hoàn toàn suy sút. Ông ta không nhắc tới chuyện liên hôn nữa, ngay cả phần lớn chuyện của công ty cũng buông tay để Kim Tư Thần làm.
Kim Thục Đường đến bệnh viện trực hai đêm, sau khi bệnh tình của Kim Mãn Tùng ổn định, cô ấy đưa ra một quyết định khiến tất cả mọi người chấn động—— Đi du học.
**
Tiêu Cận nhận được điện thoại của bệnh viện, nói Tiêu Bắc Duyên đã tỉnh, anh nhanh chóng buông công việc trong tay xuống đến thăm anh ấy. Nhưng mà Tiêu Bắc Duyên vẫn là bộ dáng cà lơ phất phơ kia, Tiêu Cận vừa tức giận vừa đau lòng, tâm tình thấp thỏm đi ra khỏi bệnh viện.
Nghiêm Ngộ tổ chức buổi tụ họp, gọi anh đi ra ngoài ăn một chút gì đó.
Tiêu Cận không có hứng thú liền từ chối. Hàn Cao Vũ ở bên cạnh đoạt lấy điện thoại của Nghiêm Ngộ, chắc là anh ta uống nhiều quá, lớn giọng nói: “Anh Cận, cậu đến đây…… Cậu phải đến! Tôi có lời muốn nói với cậu. Nếu không nói…… Tôi mẹ nó nghẹn muốn chết!”
Tiêu Cận cười hỏi: “Cậu có thể có chuyện gì đứng đắn?”
Giọng nói trong đầu bên kia càng ngày càng nhỏ, Hàn Cao Vũ lẩm bẩm: “Không đến, cậu sẽ hối hận.”
Nói thật, những lời này đúng là có tác dụng. Tiêu Cận quả nhiên quay đầu xe đi về phía câu lạc bộ.
Trong phòng, Hàn Cao Vũ thừa dịp gác đôi chân dài nằm ngửa ở trên sofa.
Tiêu Cận chỉ chỉ anh ta, hỏi: “Không phải có chuyện muốn nói với tôi sao? Tự mình ngủ trước ngủ rồi.”
Nghiêm Ngộ nhún vai, đi qua vỗ vỗ mặt anh ta, “Cao Vũ tỉnh lại, A Cận đến!”
Đường Hành im lặng được một lúc lại đột nhiên hỏi: “A Cận, thời gian cá cược một tháng của cậu và Cao Vũ đã sớm qua rồi phải không?”
Tiêu Cận hơi sửng sốt hỏi: “Cá cược cái gì?”
Nghiêm Ngộ cũng nghĩ tới, “A, đúng đúng đúng! Cá cược cậu theo đuổi Kim Thị Thị, Cao Vũ sẽ sang tên biệt thự cho cậu đó.”
Anh ta vừa nhắc, Tiêu Cận mới nhớ tới có một vụ như vậy.
Thật ra lúc mới bắt đầu cá cược anh cũng không coi là thật, muốn trêu chọc Hàn Cao Vũ, chơi cũng rất thú vị. Bởi vì chuyện này anh mới quen biết Kim Thị Thị, hai người chậm rãi tiếp xúc, anh dần dần lại quên mất chuyện cá cược này.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Trong lòng Tiêu Cận đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.
Hàn Cao Vũ từ từ tỉnh dậy, thấy Tiêu Cận liền lập tức ngồi thẳng người, “A Cận, A Cận! Tôi có chuyện muốn thú nhận với anh.”
Tiêu Cận thu liễm ý cười bất cần đời, đưa cho anh ta một ly nước: “Chuyện gì? Từ từ nói.”
Hàn Cao Vũ uống ngụm nước, vẻ mặt một lời khó nói hết: “Anh còn nhớ rõ chuyện chúng ta đã cá cược không?”
Quả nhiên là chuyện này.
Đáy lòng Tiêu Cận trầm xuống.
“Nhớ, làm sao vậy?”
Hàn Cao Vũ: “Tôi không chỉ cá cược riêng với anh, còn cá cược với Kim Thị Thị.”
Tiêu Cận: “?????”
“Mẹ nó!” Đường Hành và Nghiêm Ngộ trăm miệng một lời, hai người rống lên rồi tiến lại gần. Bởi vì chạy vội, Nghiêm Ngộ còn bị vướng một chân.
Đường Hành: “Tình huống này là như thế nào?”
Nghiêm Ngộ: “Hai người cá cược cái gì?”
Hàn Cao Vũ lấy tay xoa mặt, kể lại tình huống ngày hôm đó cá cược với Kim Thị Thị trong một lần.
Nghiêm Ngộ bạnh quai hàm, kinh ngạc nói: “Nói cách khác, Kim Thị Thị biết chuyện cậu và A Cận cá cược. Cô ấy còn cá với cậu, chỉ cần A Cận cầu hôn cô ấy, cậu sẽ đưa biệt thự cho cô ấy??”
Hàn Cao Vũ gật đầu, khóc lóc ôm cánh tay Tiêu Cận nói: “A Cận, tôi thật sự bị uy hiếp. Anh không biết Kim Thị Thị đáng sợ đến mức nào đâu, tôi cảm thấy cô ấy muốn giết tôi.”
Tiêu Cận: “Hiện tại không sợ cô ấy nữa sao?”
Hàn Cao Vũ dựng hai ngón tay lên, “Tôi nghĩ kỹ rồi, cho dù cô ấy giết chết tôi, tôi cũng phải nói cho anh Cận biết!”
Tiêu Cận: “Cút!”
Nghiêm Ngộ và Đường Hành nhỏ giọng nghị luận.
Nghiêm Ngộ: “Cô gái này không đơn giản! Người bình thường biết người khác lấy cô ấy làm cá cược đã không làm loạn lên thì thôi, cô gái này thì lặng yên không một tiếng động cá cược với cậu!” Anh ta đưa một ngón tay lên, “Trâu bò!”- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Đường Hành cũng nói: “Đúng vậy, mấu chốt là cô ấy thế mà tự tin có thể bắt được A Cận.” Anh ta thấp giọng, do dự nói: “A Cận… Không phải thật sự động tâm chứ?”
Tiêu Cận không lên tiếng, tay phải đặt trên lưng ghế sofa, tay trái nhéo mi tâm. Không lâu sau đột nhiên bật cười thành tiếng.
Thì ra là như vậy, cuối cùng cũng có đáp án về những hành động bất thường gần đây của Kim Thị Thị.
Tiêu Cận không phủ nhận mình bị trêu chọc, dĩ nhiên là trúng bẫy của cô.
Nhưng một chút anh cũng không tức giận, ngược lại càng thưởng thức cô gái nhỏ này. Cô ấy thông minh và sâu sắc, bình tĩnh khi gặp chuyện, không khóc lóc không ồn ào, luôn có giải pháp đối phó với khó khăn.
Bên cạnh Tiêu Cận hầu như không có người có thể ngang tài ngang sức với anh, duy chỉ có một mình Kim Thị Thị.
Kỳ thật có rất nhiều lúc, cái loại cảm giác hâm mộ lại sinh ra cảm giác động tâm, cho đến giờ phút này anh mới xác nhận, anh thích cô.
Tiêu Cận nói: “Nghiêm Ngộ, cho tôi mượn điện thoại một chút.”
Nghiêm Ngộ hào phóng đưa điện thoại sang.
Tiêu Cận mở vòng bạn bè của Kim Thị Thị ra, quả nhiên, trong vòng bạn bè cũng không có tấm ảnh “Hải sản thật ngọt” kia.
Anh cười lắc đầu, thật sự được điều chỉnh chỉ dành riêng cho anh.
Bữa tiệc tan, Tiêu Cận về đến nhà đã gần 12 giờ.
Đêm khuya, mặt trăng ẩn nấp trong những đám mây, bầu trời trở nên mờ ám. Ban đêm luôn làm cho những người cô đơn dễ sinh ra những suy nghĩ vớ vẩn.
Tiêu Cận xem hai tấm ảnh của Kim Thị Thị. Cô mặc một chiếc áo hai dây nhỏ màu đen, làm nổi bật làn da trắng hơn tuyết, mái tóc hơi xoăn buộc thành đuôi ngựa, trang điểm nhạt, gợi cảm nhưng không mất đi sự đáng yêu. Một tấm ảnh cô nghiêng đầu dùng lòng bàn tay nâng mặt, một tấm ảnh khác cô dùng ngón tay của mình tạo hình chữ V đặt bên mắt phải.
Kim Thị Thị: Giúp tôi chọn một tấm ảnh đẹp! Chống cằm.jpg
Tiêu Cận: “……” Lại trêu chọc anh.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Kim Thị Thị đăng ảnh xong liền vui vẻ đi tắm rửa, lúc đi ra trên điện thoại có một tin nhắn của Tiêu Cận.
Tiêu Cận: Đều là bảo vật trong lòng.
Khuôn mặt của Kim Thị Thị đỏ bừng, cô quăng mình lên giường điên cuồng đá chân: “Aaaaaaaaaa!”
Tại sao lại nói những lời như vậy vào ban đêm!!!
Cô bình tĩnh một lúc lâu mới mở điện thoại lên lần nữa, giả vờ như không nhìn thấy tin nhắn trả lời của anh mà nhắn lại.
Kim Thị Thị: Còn chưa ngủ?
Tiêu Cận: Ừ, ngày mai em có rảnh không? Lâu lắm rồi tôi không gặp em.
Kim Thị Thị đỏ mặt: Có.
Ngày hôm sau, hai người hẹn gặp nhau tại một quán cà phê bên ngoài trường Đại học Ngoại ngữ. Quán cà phê này có mức tiêu thụ hơi cao đối với sinh viên, vì vậy không có nhiều bàn khách trong cửa hàng.
Tiêu Cận đi thẳng vào vấn đề, “Thị Thị, trước khi quen biết em, tôi và Cao Vũ có một vụ cá cược,” Ánh mắt trầm tĩnh của anh rơi vào trên mặt Kim Thị Thị, “Tuy rằng tôi không coi là thật, nhưng thật sự rất xin lỗi.”
Kim Thị Thị dừng lại, cô nhíu mày, dự cảm được cái gì đó.
Tiêu Cận nhấp một ngụm cà phê, tiếp tục nói: “Em đoán được chưa? Cao Vũ đã nói với tôi về những gì em đã cược. Tôi cảm thấy,” Anh ho nhẹ rồi nói, “Chúng ta nên nói chuyện trực tiếp với nhau.”
Sắc mặt Kim Thị Thị lạnh xuống, “Là các người cá cược trước.”
Tiêu Cận gật đầu, “Tôi không có ý trách em. Thay vào đó, tôi thực sự xin lỗi. Tôi muốn nói, chúng ta có thể… Hòa nhau được không?”
Kim Thị Thị cúi đầu.
Với tính cách của Tiêu Cận, anh khinh thường người nói dối. Kể từ khi anh nói rằng anh không đặt chuyện cá cược trong tâm trí của mình, cô sẵn sàng tin. Huống hồ, trong khoảng thời gian này ở chung anh cũng không làm chuyện gì quá phận. Thay vào đó, anh luôn giúp cô và quan tâm đến cô. Cô có thể cảm nhận được những hành động này không phải là vì một mục đích nào đó, mà thật sự chân thành. Ngay cả ba mẹ và người thân của cô cũng chưa bao giờ cho cô.
Kim Thị Thị không phải là người so đo, cô khẽ “Ừ” một tiếng, “Được, hòa nhau rồi”
Tiêu Cận mỉm cười, ngón tay nắm chặt lại, do dự trong chốc lát rồi nói: “Thị Thị, tôi……”
Đôi mắt trong suốt của Kim Thị Thị chớp chớp, khó hiểu nhìn về phía anh.- ---Đọc FULL tại Đọc Truyện---
Tiêu Cận lại uống một ngụm cà phê, ánh mắt chân thành nhìn cô hỏi: “Em có đồng ý ở cùng một chỗ với anh không?” Anh khẽ cười, “Những chiêu thức nhỏ lúc trước của em, hình như đều có hiệu quả.”