Đột Nhiên Phát Hiện Tên Học Tra Như Em Cũng Rất Đáng Yêu!

Chương 1




"Thủy Tiên, có cần mẹ giúp không".

Tiếng giọng từ bên ngoài vang vào. Bên trong căn phòng, thiếu nữ đang phải vật lộn với đống quần áo, cô sắp chuyển nhà. Sắp đến học kì, cô phải thu xếp quần áo dọn về chỗ nhà trọ. Trường cách nhà khá xa,năm ngoài cô đã dọn ra năm nay cứ theo trình tự mà làm.

Người phụ nữ từ bên ngoài bước vào nhìn cô con gái đang ngồi quỳ dưới thảm cân nhắc chọn bộ này hay bộ kia. Mẹ Tô thở dài bất lực, rõ ràng đã trải qua một năm nhưng con gái bà vẫn cứ là như cũ. Mẹ Tô đến gần phía Thủy Tiên dưới ánh mắt bất lực của con gái mình nhanh chóng lấy ra mấy bộ hữu ích gấp gọn để vào vali.

Sau đó liền lựa ra mấy bộ phù hợp cất vào vali. Hai mẹ con cứ thế chốc cất cái này lát dọn cái kia. Đến gần trưa thím tư thấy đến giờ ăn liền lên trên lầu ghé vào cửa:"Bà Tô, cô Tiên cơm nước xong rồi, hai người xuống ăn đi, vừa nãy ông chủ điện về bảo có cuộc họp chắc sẽ ăn ở công ty"

Mẹ Tô nhìn ra phía cửa nhẹ giọng đáp:"Thím Tư, thím nấu giúp tôi ít yến để chốc nữa cái Tiên ăn"

Thím Tư gật đầu liền cấp tốc xuống nhà nấu yến. Thủy Tiên đang tân tân niệm niệm cất cái áo cuối cùng vào vali sau đó đóng vali lại ngẩn đầu lên nhìn mẹ Tô:"Mami, con không thích ăn yến".

Giọng vang lên, giọng cô rất nhẹ, giọng nói có phần ngọt, vẫn là thiếu nữ đang tuổi dậy thì, giọng không khỏi êm dịu.

Thiếu nữ mặc một chiếc váy ngủ, tóc buộc đuôi ngựa, thân thể mảnh khảnh, làn da trắng, khuôn mặt xinh đẹp. Thủy tiên sở hữu đôi môi hình trái tym, mắt phượng, má bánh bao khiến cho cô toán lên sự năng động lại giống như hoa ly, trầm tĩnh nhẹ nhàng.

Mẹ Tô nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của con gái có một giây mềm lòng sau đó liền không thấy nữa. Tiểu yêu tính này lừa bà không ít, ánh mắt này bà đã sớm quen:"Ăn đi, chỉ có những lúc ở nhà mới bắt được con ăn còn những lúc con ở trọ chắc lại vứt đi, không nói nhiều chốc nữa xuống nhà cho mẹ".



Nói rồi mẹ Tô xuống trước. Một lúc sau Thủy Tiên cũng xuống theo. Lúc này cô đã thay một bộ quần áo. Cái áo sơ mi màu nâu cùng với cái quần trắng kẻ, cô nàng cầm theo vali, chiếc vali màu hồng nhạt, kích cỡ rất lớn, chính là cao bằng nửa người cô, may có cầu thang chuyên dụng không thi cô nàng thấy có lẽ mình lên đổi cái khác.

Thủy Tiên rất nhanh ngồi trên bàn ăn, khuôn mặt có vẻ không nguyện ý mấy nhưng vẫn đang gượng cười. Tần xuất làm việc của thím Tư rất nhanh, bát yến có lẽ đã bị đặt một lúc rồi.

Thủy Tiên không nhanh không chậm ăn hết bát yến rồi dùng bữa. Sau giờ ăn cô nàng kéo vali ra cửa.

Trước sân nhà là một cái xe ô tô đang đậu. Thủy Tiên nhanh chân kéo vali đến gần chiếc oto đó.

Trước khi lên xe, mẹ Tô nói:"Thủy Tiên, tiền mẹ cho đã hết chưa".

"Vẫn đủ mẹ ạ, con chưa tiêu hết".

Mẹ Tô nghe vậy liền không an tâm lắm:" Chốc nữa mẹ chuyển cho con ít tiền, ở nơi xa lạ nên có tiền phòng thân vẫn hơn".

Thủy Tiên không từ chối gật đầu đồng ý, cô nở nụ cười chào tạm biệt bà rồi đi.

Sau khi lên xe cô nàng thở ra một hơi sau đó thoải mái dựa vào xe. Mắt hơi ti hí nhìn ra cửa sổ xe nhỏ giọng nói:"Bà nội nó chứ, tiểu thư cái mẹ gì, đoan trang cái mẹ gì, có mà hành xác bà đây"