Đông Thành
Sau một ngày trải qua đủ thứ cảm xúc lẫn lộn và mâu thuẫn, Hạ An đã quyết định làm một chuyện không thể đoán được:
Đó chính là tự về nhà cũ một mình cho đợt nghỉ này.
Ba Hạ An nghĩ rằng vì ông còn vướng bận công việc mà không đưa cô về quê nghỉ được nên cô cảm thấy chán. Do thấy có lỗi nên ông cũng đồng ý cho cô đi vài hôm, đích thân ông sẽ cùng đưa cô về rồi sẽ xuống đón cô lên sau.
Sáng lúc Hạ An tỉnh dậy thì thấy có tin nhắn trên trang mạng xã hội của cô, người gửi là Trọng Thức:
“Hey An, hôm nay rảnh không? Anh ghé trạm bus gần nhà em đưa vé xem ca nhạc nè!”
Ồ thì ra là hôm đó anh ta không nói suông.
Hạ An lịch sự đồng ý rồi hẹn anh ta tí nữa đi ra trạm. Dù gì cô cũng cần đi ra ngoài mua chút đồ linh tinh, như thế cũng tiện đường.
Sau khi sửa soạn tươm tất bước ra ngoài, cô gặp phải Kỳ Dương đang chuẩn bị khởi động lấy xe đem về. Bắt gặp Hạ An, Kỳ Dương có hơi chút ngượng ngùng:
“Tối qua… làm phiền em rồi.”
“Phiền gì đâu. Anh đỡ hơn chưa? Sao qua không nói em biết?”
Hạ An thật sự rất lo cho Kỳ Dương. Hôm qua nếu anh ta mà say xỉn lái xe về như thế chẳng khác nào tự tìm lấy tử thần.
Kỳ Dương có đôi chút im lặng. Dáng vẻ này thật sự không giống anh bình thường chút nào.
“… Có gì đâu. Chỉ là lấy xe về thôi mà.”
“Anh ăn uống gì chưa?”
Đối mặt với sự quan tâm của Hạ An, Kỳ Dương chợt thấy đau trong lòng. Anh biết sự quan tâm ấy chỉ là xuất phát từ mối quan hệ thân thiết của họ. Sau khi bị cô từ chối thẳng thừng lời mời đi Nhật, Kỳ Dương cảm thấy bản thân thật sự vô vọng.
Lẽ nào hơn bốn tháng qua cô không nhìn ra tình cảm của anh hay sao?
“Chúc anh đi chơi vui vẻ. Em chờ tin vui của anh!”
Chính câu tưởng như đơn giản có phần vui đùa đó lại mang tính sát thương rất lớn đến anh.
Thì ra anh có quen ai thích ai khác cô cũng sẽ không bận tâm mà còn mừng thay anh.
“Anh ăn rồi. Em tính đi đâu à? Cần quá giang không?”
Kỳ Dương mỉm cười một cái.
“Em đi lòng vòng xung quanh à. Có người hẹn em đưa vé coi ca nhạc của câu lạc bộ trường mình nên em tính ra trạm lấy. Anh có tham gia đi chương trình đó không?”
“Anh … không hứng thú lắm.”
Quả thật là như vậy! Đám câu lạc bộ âm nhạc thì anh còn lạ gì nữa, làm gì cũng rùm ben khoa trương, rất không hợp với tính cách anh.
“Tiếc quá.”
Hạ An thật sự không biết nói gì thêm. Hôm nay Kỳ Dương rất lạ, có điều nếu cô cứ ào ào quan tâm như vậy thì hai người sẽ trông rất gượng gạo.
“Vậy anh về trước nhé!”
Nhìn theo xe Kỳ Dương khuất bóng, Hạ An bỗng thở dài một cách nặng nề. Từ hôm qua đến giờ cô toàn gặp phải những chuyện không hay, khó nói. Thậm chí đến những người gần cô nhất bây giờ lại khiến cho cô có cảm giác xa lánh thế này.
Lúc đi ra trạm xe gần nhà Hạ An đã nhìn thấy bóng dáng của Trọng Thức đứng đợi ở đó. Anh ta vẫy vẫy tay về phía cô như sợ cô không nhìn thấy.
“Ngày mai mọi người chuẩn bị lên đường đi chơi hết rồi. Anh cũng vậy. Cho nên đưa vé sớm cho em. Chứ đến lúc về lu bu sửa soạn nghỉ ngơi có vài hôm rồi lại đến chung kết bận lắm!”
Thì ra mai trường cô bắt đầu chuyến đi Nhật rồi.
“Cám ơn anh! Đưa tận tay vậy phải đi coi mới được!”
“Đi cho biết chứ! Cũng vui lắm đấy! Bọn anh chuẩn bị khá là công phu đó! Ha ha!”
Anh ta thật thoải mái a.
Sau khi đi mua ít rau và trái cây ở chợ gần nhà, Hạ An lủi thủi đi về với trạng thái thất thần hiếm thấy. Cô không biết mình đang buồn vì điều gì, vì ai.
Ngày mai Kỳ Dương anh ta sẽ đi chơi với hội của anh ấy rồi. Dương Khang cậu ta cũng đang hưởng thụ chuyến đi đến New Zealand như đã kể. Thậm chí hôm qua cậu ta còn gửi cô xem mấy tấm ngôi làng Hobbiton nơi quay bộ phim nổi tiếng ‘chúa tể của những chiếc nhẫn’.
Ai cũng có dự định kế hoạch riêng, hoặc ít nhất là có ai đó bên cạnh để tận hưởng kỳ nghỉ.
Ngoại trừ cô.
Lúc vào phòng, Hạ An đã quyết định thu xếp hành lí ngày mai về thẳng nhà ở phía Nam. Sự đường đột này ngay cả ba cô cũng phải bất ngờ. Tuy nhiên cô chỉ lấy lý do trẻ con cho có là vì mai mọi người ai cũng đi chơi, cô cũng muốn đi đâu đó để khuây khoả.
Tối đến Hạ An cứ chần chừ cầm điện thoại lên xuống suy nghĩ. Cô không biết có nên thông báo cho Ban Đông biết không. Nếu cô cứ lẳng lặng mà đi, liệu anh ấy có quan tâm và lo lắng không?
Trái tim cô cứ thấp thỏm mong chờ điều gì đó. Ví như một tin nhắn hỏi thăm hôm nay cô ra sao của anh vậy.
Cuối cùng trước lúc lên giường ngủ, Ban Đông cũng gọi điện hỏi thăm cô:
“Hôm nay em sao rồi?”
“Em cũng bình thường thôi. Sáng đi ra ngoài mua đồ, về nấu ăn, chiều đến trong phòng thì vẽ vời coi phim linh tinh. Anh gần đây có bận gì không?”
Lúc hỏi đến đây trong đầu Hạ An lại nhớ về buổi tối hôm qua ở quán bar Lustre.
“Vài ngày nữa anh lại đi Singapore có việc. Ông già nhà anh mấy nay cứ bắt anh phải đổi ngành sang nhóm kinh tế, còn không thì lại uy hiếp sẽ đẩy anh sang Úc du học. Em nói xem ai bảo giàu có là sung sướng chứ?”
Hạ An nghĩ trong đầu đúng là ai cũng có cái khổ riêng khó nói. Chợt nghĩ so với anh thì cô thật vô lại không có gì làm, quanh đi quẩn lại chỉ toàn lo những thứ linh tinh.
“Vậy anh có tính chuyển không?”
“Chưa phải lúc. Anh muốn coi thử ông ta kiên nhẫn được bao lâu.”
“Tại sao ba anh lại áp lực anh đến vậy…?”
“Bởi vì ông ta ghét mẹ con anh haha.”
“Làm sao có chuyện đó chứ? Chắc là anh hiểu lầm thôi. Ai đời lại ghét con mình bao giờ. Chưa kể anh lại là con trai độc tôn nữa.”
“Mọi thứ không như em nhìn thấy đâu. Nếu cuộc sống cứ đơn giản một mặt như bề ngoài thì trái đất đã hình tròn rồi.”
Hạ An còn nghe thấy tiếng thở dài bất mãn của anh. Cô biết Ban Đông và Diệp chủ tịch có mối quan hệ hơi khắc khẩu như vài lần anh kể. Đến nỗi mẹ anh là Ngô Thái Hoa cũng không thể chịu nổi mà dọn ra ngoài ở riêng. Thế là Ban Đông bình thường thì ở căn dinh thự chính, lúc nào rảnh lại chạy sang khu nhà mẹ anh cách đó 15 phút xe.
“Cũng phải… Mà anh gần đây có gặp chị gái kia không? Con của bạn thân mẹ anh ấy?”
Hạ An hỏi xong câu này thì tim đập thình thịch lo lắng một cách thấp thỏm. Cô mong rằng anh sẽ trả lời thật lòng.
“Dạ Vũ à? Sao tự dưng em lại hỏi về em ấy thế?”
Ban Đông thấy thắc mắc, Hạ An ít khi nào đề cập đến một người xa lạ với cô ấy như vậy.
“Ồ tại… em mới được cho vé đi coi show của câu lạc bộ âm nhạc, mà chị ấy cũng là thành viên cốt cán. Tự nhiên nhớ tới chỉ cũng thân thiết với anh.”
Sau khi nói xong Hạ An cũng không biết nó liên quan chỗ nào. Một câu trả lời cực kỳ rời rạc và gượng gạo. Cơ mà lời đã nói khó lấy lại được. Ban Đông nghe xong cũng thấy hơi không hiểu, nhưng anh vẫn điềm đạm trả lời cô:
“Hôm qua anh có vô tình gặp ngoài đường, cũng có nói chuyện đôi chút. Cơ mà anh với cô ta cũng không quá thân thiết lắm nên em đừng hiểu lầm.”
Hạ An bên đây không biết nên vui hay nên buồn. Bộ đồ Dạ Vũ mặc hôm qua rõ ràng là để lên bar đi nhảy, Ban Đông cũng trong bộ dạng vừa đi uống ra. Thật sự chẳng giống gặp nhau ngoài phố tí nào. Chưa kể anh ấy còn vì Dạ Vũ mà cãi nhau lớ tiếng với một người con trai khác.
“Dạ Vũ, ngoan, đừng làm loạn!”
Câu nói này lại một lần nữa hiện lên trong đầu Hạ An. Nó thật sự ám ảnh cô đến cả khi nhắm mắt đi ngủ.
“Ra là vậy…”
Sau một hồi nói chuyện thì cả hai cũng kết thúc cuộc điện thoại. Hạ An suy cho cùng vẫn cảm thấy mình vẫn không phải là ai quan trọng với Ban Đông. Có lẽ ngày mai cô nên vác vali đi thật sớm, trốn khỏi nơi đây một thời gian.
Trước khi đi ngủ cô cũng nhắn cho Kỳ Dương một tin:
“Chúc anh mai bay thuận lợi, đi chơi vui vẻ ^.^”
Sáng ngày hôm sau, ba Hạ An chở cô ra bến xe. Vì Hạ An một mực kêu cô đi một mình vẫn ổn để ba cô ở lại đi làm, nên ông cũng đành bó tay gửi gắm cô cho chú người quen đồng thời cũng là người lái chuyến xe này.
Thời đại bây giờ xe khách cũng đã tân tiến hơn nhiều. Xe cô tính ra vỏn vẹn chỉ có 7 chỗ cho khách và một ghế lái, chỗ ngồi nào cũng rộng rãi thoải mái. Hạ An vẫn chưa biết nên về bao lâu, cô đem một chiếc va li cỡ trung. Cơ bản là vì ở nhà cũ vẫn còn ít đồ để lại có thể xài được.
Sau tầm hơn 8 tiếng ngồi xe, bãi biển Trúc Tử cũng hiện ra phía bên ven đường. Tuy trời đã ngả tối nhưng Hạ An vẫn biết được đây là khúc biển nào vì cô có thể nhìn thấy ngọn hải đăng quen thuộc ngoài kia.
Hạ An nở một nụ cười thật thoải mái. Cô nhìn hai bên đường sớm đã vắng người, trong lòng chợt cảm thấy bình yên lạ thường.
“Về nhà rồi.”