Đông Thành

Chương 31




Chào đón cô chính là hai vợ chồng bác cả. Ba Hạ An hôm qua đã gọi báo cho họ là cô sẽ về trong ngày hôm nay, cho nên họ đã sớm qua lau dọn sơ lại căn nhà, đồng thời nấu một bữa ăn cho cô.

Hạ An thấy thế có đôi phần cảm động, bình thường thì tầm này nhà nhà đều đã ăn tối hết rồi, dưới đây họ ăn rất sớm. Vậy mà hai bác vẫn chờ cô về ăn chung.

“An đi đường mệt không con? Vào nhà hai bác vừa nấu xong bữa tối chờ con nãy giờ!”

Bác gái niềm nở chào cô. Mới đi có mấy tháng trời thôi mà cô cảm thấy mình đã đi cả năm vậy. Bác trai thì kéo vali và ít đồ ba cô gửi cho gia đình vào nhà. Cả hai vợ chồng đều có một đứa con mà Hạ An cô gọi là anh họ. Có điều, anh ấy đã sớm lên thành phố làm việc, để lại hai người ở đây.

“Dạo này nhìn cháu ra dáng dân thành phố phết đấy! Trông xinh xẻo chưa kìa!”

Hạ An nghe thế thì chỉ biết cười trừ.

Bác gái vẫn không hết lời ca ngợi cô. Có lẽ xuất thân dưới vùng miền như cô thì việc thay đổi theo xu hướng thành thị là một điều hay ho gì đó với họ.

Là người con của vùng biển lớn, nhưng so với những người bạn đồng chan lứa khác, Hạ An lại có nước da trắng trẻo hồng hào hơn nhiều. Từ bé, cho dù cô có suốt ngày rong ruổi ngoài đường với đám trẻ hay đi tắm biển, nước da ấy cũng chỉ là tối xuống một tí so với đồng bọn. Vì thế trong xóm từ người lớn đến trẻ nhỏ đều gọi cô là ‘tiểu tiên’.

Hạ An nghĩ lại cái biệt danh ấy thì chợt bật cười một cái. ‘Tiểu tiên’ này của họ lên thành phố còn không bằng một tiểu nha đầu nhà người khác.

“Hai bác về cẩn thận ạ!”

Hạ An vui vẻ tiễn họ đi về nhà. Nhà hai bác cách cô một dãy đường, rất tiện đi lại.

Sau khi rửa xong bàn ăn, Hạ An lên lầu trên kiếm phòng rồi nằm ngửa ra nghỉ ngơi một lát.

“Hôm nay quả là một ngày dài a!”

Bỗng dưng điện thoại cô đổ chuông, Hạ An giật mình nhìn sang thì thấy là ba cô gọi:

“Con đi đường ổn không? Có say xe hay gì không? Ăn uống gì chưa?” Ba cô sốt sắng hỏi thăm, có lẽ bây giờ ông ấy mới làm về tới nhà.

“Ba yên tâm! Con thiếu điều muốn lăn lên lầu đây này! Hai bác nấu nhiều đồ ăn cho con lắm! Còn đi xe thì bình thường à.”

Thật sự bữa ăn ban nãy có món mực xào yêu thích của Hạ An nên cô đã ăn rất thoải mái.

Hai người nói chuyện với nhau qua lại một hồi thì ba cô kêu cô đi nghỉ ngơi sớm rồi ông quay qua gọi điện cho hai bác.

Sau khi cúp máy, Hạ An vẫn lưu luyến nhìn vào màn hình điện thoại như đang muốn nói chuyện với ai đó. Lúc tối qua nhắn tin cho Kỳ Dương, anh ta cuối cùng cũng đáp lại cô đúng ba chữ:

“Cám ơn em”

Cô choàng người lại trên giường, mở mạng rồi lên trang cá nhân của bản thân xem. Kết cuộc là nó chỉ load được có một nửa. Internet ở đây coi bộ vẫn không khá lên mấy so với lúc cô đi.



Căn nhà rộng lớn chỉ có một mình cô.

Hạ An sau tầm vài phút sải lưng thì bật người dậy đi tắm. Lúc xong xuôi đi ra, cô chợt nhớ mình chưa qua thắp nhang cho mẹ mình.

Đi xuống lại lầu dưới, cô từ từ mở đèn khu phòng thờ. Trước mặt cô là di ảnh của ông, bà và mẹ cô.

Hạ An nhớ lại những ngày trước khi vẫn sống ở đây, bình thường cô cũng không hay thắp nhang cúng kiến gì cho lắm vì mọi việc đều do ba cô lo. Vả lại, cô biết mẹ cô vẫn luôn ở đây với hai cha con.

“Mẹ, con về rồi.”

Trên bức hình là nụ cười ôn nhu đằm thắm của một người phụ nữ xinh đẹp chỉ hơn độ ba mươi. Ba cô lúc nào cũng nhắc nhở là cô rất may mắn khi được di truyền gen ‘nhan sắc’ từ bên họ ngoại. Từ mẹ cô, đến dì cô và cả mấy cậu, ai cũng có vẻ ngoài gây thiện cảm và hài hoà.

Có điều

Hồng nhan thì bạc phận

Mẹ cô, Trần Hiểu Vy, thật sự chỉ chung sống với cô được vài năm ngắn ngủi sau khi sinh cô ra. Năm bà mất vì tai nạn, ba cô đã sa sút một thời gian dài. Sau đó bên ngoại dì cậu cứ luân phiên qua chăm sóc cho cô, còn ba cô thì cắm đầu cắm cổ đi làm để quên đi nỗi đau.

Vì vậy hình dung của cô về mẹ hình khá mờ nhạt.

Vài năm sau biến cố của mẹ cô, gia đình bên ngoại lại nhận thêm một tin dữ. Vì không chịu được cú sốc ấy mà hai ông bà ngoại sau này cũng sớm qua đời. Còn cậu út cô thì chuyển đi nơi khác cùng gia đình, không bao giờ quay lại.

Nghĩ đến đây nước mắt Hạ An bỗng rơi lúc nào không hay. Hồi trước cô lâu lâu chợt nghĩ rằng, liệu mốt cô lớn lên sẽ giống y như họ? Dương trần chưa thọ được bao lâu lại phải lìa thế gian này.

Nếu vậy … cô thà làm một con vịt xấu xí sống hạnh phúc qua ngày còn hơn.

.

Sáng ngày hôm sau, khi đang còn say giấc nồng, Hạ An chợt nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi của ai đó dưới nhà.

Cô từ từ dậy rồi ló đầu ra ngoài ban công xem thử, rốt cuộc lại nhìn thấy một tên nào đó đang chạy chiếc xe máy màu xanh biển đứng dưới ấn còi. Hạ An mắt nhắm mắt mở nhìn không ra, trong lòng còn nghĩ tên nào lại đến phá cô lúc này.

Chỉ mới 6 giờ sáng hơn thôi mà!!!

Tên đó thậm chí không dừng lại, còn đi xuống xe gõ gõ liên hồi lên cửa trước nhà cô, miệng hô to như sợ tiếng sóng át tiếng la:

“Hạ Tiên! Ngủ gì ngủ như heo vậy! Lên thành phố có mấy tháng đã học cái thói ngủ nướng rồi à?”

Hạ Tiên?



Lâu rồi cô mới nghe có người gọi mình như vậy. Không lẽ bên dưới là tên Thiên chết bằm ấy?

“Lề mề quá đấy!” Thiên lại càm ràm như một ông cụ non.

Hạ An trên lầu nhanh chóng sửa soạn đi xuống. Cô quên mất nơi này sáng sớm là lúc tàu thuyền vừa đi đánh bắt về, phiên chợ rất đỗi đông đúc người đi kẻ lại.

Lúc cô vừa bước ra, tên Thiên ấy không nói không rằng lấy tay choàng qua vai cô rồi vắt xuống như hai tên đàn ông đang vật lộn với nhau:

“Này Tiên thối đi chưa bao lâu đã học cái kiểu lề mề của tụi thành phố rồi à?” Thiên cười giỡn với cô.

“Bỏ ra tên chết bằm nhà cậu ồn ào quá rồi đấy!” Hạ An đá vào chân cậu ta một cái. Tên này không mạnh bạo thì sẽ nhây riết thôi.

“Ui da… Này nói thật nhé, hung dữ như vậy thì có đẹp cũng chả ai theo đâu!”

Thiên nhìn Hạ An một lượt, trong lòng bỗng cảm thấy phấn chấn và vui vẻ lạ thường. Vẫn là khuôn mặt thuần khiết đó, nước da trắng mịn xinh xắn đó. Khi còn bé, cả khu ai cũng chắc nịch bảo rằng Hạ An là cực phẩm nơi đây, khiến cậu cảm thấy rất tự hào vì chơi chung!

Vừa học giỏi, vừa xinh đẹp, vừa thú vị.

Ngày cô đi lên thành phố học, cậu đã thầm nghĩ ắt hẳn sẽ có nhiều người thích cô bạn của mình.

“Này cậu tính chở tớ đi đâu vậy?”

“Đi ăn sáng chứ gì? Đói muốn ngất rồi, cũng vì gọi Tiên thối nhà cậu!”

Hạ An cười thật to một cái. Cô chẳng hiểu vì sao nghe thấy hai chữ ‘Tiên thối’ này rất nực cười, tách chữ ra thì lại mang hai thái cực khác nhau, mà tên này lại cứ vàng thau lẫn lộn.

“He he bổn toạ đói rồi kiếm gì ngon ngon cho bạn tốt ăn đi chớ!”

“Có ngay! Kể cậu này, đợt lúc cậu đi có cô kia lên thành phố làm nhà hàng một thời gian xong về đây mở tiệm bán đồ ăn ngon lắm!”

“Hay vậy? Về đây luôn à?”

“Ừ mở được mấy tháng rồi. Vả lại cũng người nơi đây mà, chỉ là lên thành phố mưu sinh kiếm vốn một thời gian rồi về thôi.”

Hạ An nghe đến đây liền gật gật đầu đồng ý. Dù con người ta có đi xa đến đâu thì nơi họ muốn quay về nhất cũng chỉ có thể là nhà.

Thiên chở cậu đến một quán ăn nhỏ nhưng decor trông rất hay, quán đấy đã vậy còn gần chợ. Nhìn từ ngoài vào cũng tự cảm nhận được hơi hướng vùng biển trong cách trang trí này. Quả nhiên là người đi xa học hỏi về mở tiệm có khác.

Thiên bước xuống vô tư gọi hai tô bún cá, đặc sản của quán, như thể một vị khách quen nơi đây:

“Bác Mi cho cháu hai tô bún cá đặc biệt nhé!”