Đông Phương Thần Thám

Chương 79: Bầu không khí khủng bố




Nhận được điện thoại của Trần Thiên Vũ, quả cân trong lòng Kim Hoán Chiêu cũng nhẹ hơn nhiều.

Thế này thì anh ta tin tưởng Hứa Văn Dũng sẽ không thể tha hồ muốn làm gì thì làm nữa. Trong điện thoại, Trần Thiên Vũ đã báo cho anh ta một tin tốt, đó là văn phòng thám tử Bắc Đình đã chính thức được thành lập, vì vậy lúc này, có lẽ họ sẽ lấy thân phận hợp pháp tới đảo Loan Nguyệt, khác với lúc trước. Tiêu diệt thế lực hủ bại là chức trách của nhân viên nhà nước, thám tử Bắc Đình tất nhiên sẽ không bỏ qua cho thế lực hủ bại vừa mới xuất hiện này.

Bách Vị Bích cũng báo cho Trần Thiên Vũ chuyện tổng bộ bang HN bị tiêu diệt, Huệ Nguyệt Lâm mặc dù chỉ kinh hãi quá độ nhưng e là sẽ khó có thể lấy lại tinh thần trong thời gian ngắn, cho nên không ai tùy tiện suy đoán ngọn nguồn sự việc. Mọi người đều là người thận trọng, đối với những chuyện không thể xác định, họ sẽ không tùy tiện đưa ra phán đoán. Đến khi Bách Vị Bích nhắc tới tiếng vang kỳ lạ và chuyện anh ta thấy đuôi thằn lằn cũng khiến mọi người thấy khó hiểu.

Trên đời này thật sự có thể điều khiển rắn chúa giết người sao?

Nhân chứng duy nhất là Huệ Nguyệt Lâm không thể cung cấp thông tin, mọi người chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.

Có điều, càng làm họ lo lắng là mục tiêu tấn công kế tiếp của rắn hổ mang chúa sẽ là ai đây? Có phải là một cá nhân nào đó ở ở đây không, trong lòng ai cũng cảm thấy bất an.

Kim Hoán Chiêu thật sự muốn tới sau vườn của Hứa Văn Dũng, không biết rắn hổ mang chúa giết người không chớp mắt có đang ở đó lúc này không, hay là đang ở đâu đó nhìn chằm chằm vào người dân trên đảo, thấy ngứa mắt người nào liền tiêu diệt người đó? Tuy anh ta có bản lĩnh nhưng lại sợ rắn từ nhỏ, rất rất sợ. Nhà của anh ta ở nông thôn, thường xuyên nhìn thấy rắn như rắn đen, rắn vàng, rắn Trúc Diệp Thanh, rắn hổ mang (không thường thấy nhưng có), Đạt Khúc Nga (đây đều là cách gọi của nông thôn, không phải tên khoa học chính xác, không được thừa nhận). Đặc biệt loại rắn Đạt Khúc Nga, thân mình đen kịt lại có độc, thường xuyên xông vào nhà dân, sau đó nằm yên trong góc tối không hề nhúc nhích, một lần chờ là suốt mấy ngày; trước khi trời mưa, không khí thường xuyên nóng bức, loại rắn này còn có thể kết bầy chui vào nhà, ưu điểm của nó là ăn chuột, mà điểm kinh khủng của nó là nó cắn cả người!

Anh ta còn nhớ có một lần, mẹ của mình giúp người khác nhặt dây thừng trên mặt đất, không nghĩ tới lúc nhặt lên lại phát hiện ra là một con rắn, nó cắn tay bà một cái, suýt chút nữa đã không cứu lại được; mình cũng có vài “kinh nghiệm” bắt nhầm rắn Khúc Đạt Nga, bây giờ nghĩ lại mà thấy sởn cả gai óc.

Mỗi khi nhớ tới rắn hổ mang chúa, anh ta lại càng thấy sợ hơn, anh ta nhớ có một con rắn hổ mang chúa quấy nhiễu thôn làng, lúc đó, anh ta mới năm, sáu tuổi, vừa mới hiểu chuyện; anh ta nhớ rõ ràng đêm hôm đó, tất cả mọi người trong thôn náo động cả lên, trai tráng nhà nào cũng dốc hết sức, người nào cũng giơ đuốc, vẻ mặt hoang mang. Những thôn dân này men theo con đường nào đó, cuối cùng tới tụ tập trước rãnh nước nhà mình, nhìn chằm chằm vào rãnh nước nhỏ chỉ dài hơn hai mươi mét nhưng không dám tới gần, rãnh nước bị đá phủ kín, không thể nhìn rõ tình hình cụ thể bên trong. Kim Hoán Chiêu còn nhớ đã nghe cha mẹ bàn tán, nói rằng trong thôn có một con rắn hổ mang chúa dài khoảng chừng bảy, tám mét! Con rắn này sau khi cắn chết đứa trẻ hàng xóm liền trốn tới trước cửa nhà mình, bây giờ, rãnh nước này đã bị đuốc lửa chặn lại, người trong thôn quyết tâm muốn giết chết nó.

Trận ầm ĩ này kéo dài tới bốn, năm giờ sáng mới yên tĩnh trở lại, đêm hôm đó không một ai dám ngủ, ai cũng lo con rắn hổ mang chúa khủng khiếp đó sẽ từ đâu đó chui ra, sau đó trườn vào trong phòng tha người đi. Sau này, anh ta lớn một chút mới biết, thật ra thì buổi tối hôm đó, không hiểu sao con rắn kia lại trườn đi mất, cứ như được thần phật phù hộ vậy, sau đó không thấy xuất hiện nữa.

Có thể nói, câu chuyện kinh khủng đó đã để lại một sự ám ảnh sâu sắc trong tâm trí Kim Hoán Chiêu, đến nỗi anh ta đã sắp ba mươi tuổi, học được hết kỹ năng phòng thân nhưng chỉ cần nghe tới rắn hổ mang chúa là trong lòng anh ta lại sợ run cầm cập.

Mỗi người đều có thứ khiến mình sợ hãi, Kim Hoán Chiêu cũng không ngoại lệ.

Cho nên khi Bách Vị Bích đề nghị hai người tới sau vườn Hứa Văn Dũng để làm rõ thực hư, Kim Hoán Chiêu lập tức tìm một cái cớ sứt sẹo để kiên quyết từ chối.

***

Đêm đó, khi nhóm người Trần Thiên Vũ tới quán nhỏ Mộng Viên thì đã hơn mười một giờ khuya, tuy đã thông báo qua điện thoại, nhưng khi thật sự nhìn thấy bóng người vội vã chạy tới thì cả Kim Hoán Chiêu và Bách Vị Bích đều vô cũng vui mừng. Có nhóm thám tử Bắc Đình trấn giữ ở đây, cho dù thế lực của Hứa Văn Dũng có lớn tới đâu thì hắn cũng không dám manh động. Nhưng vì xuất phát từ tính cẩn thận, Kim Hoán Chiêu vẫn nhanh chóng kể lại cặn kẽ tình hình có rắn hổ mang chúa trên đảo cho Trần Thiên Vũ.

Không ngờ mấy người Bắc Đình này đều không hề sợ hãi, thậm chí cả Lưu Tử Thần trông có vẻ mảnh mai kia cũng không có vẻ gì là sợ sệt, điều này khiến hai người Kim Bách âm thầm kính phục. Tất nhiên là bọn họ không biết, ba người họ đã ẩn cư ở trên vùng núi hẻo lánh nhiều năm, từ lâu đã không còn sợ hãi rắn nữa, huống chi Vạn Vĩnh Khôn còn là cao thủ bắt rắn nổi tiếng trong thôn, cho dù là rắn gì, kể cả rắn hổ mang đi chăng nữa, anh vẫn có thể tay không bắt nó về cho vào nồi. Trong lịch sử bắt rắn của anh, anh đã từng bắt được một con rắn hổ mang dài năm mét, ngày đó, khi anh nắm chỗ bảy tấc của con rắn về nhà, rất nhiều người bị anh dọa sợ ngây ngẩn, chỉ thấy con rắn kia quấn chặt quanh người anh, nhưng Vạn Vĩnh Khôn vẫn cười hì hì chào hỏi mọi người; cuối cùng, họ không ăn con rắn đó mà mang nó ra chợ bán lấy tiền, còn là một số tiền lớn! Nếu nhớ không lầm thì bán được hơn 1500 đồng vì nó nặng hơn sáu cân. Vào năm ấy thì đó là một số tiền lớn. Sau đó, Vạn Vĩnh Khôn gặp ai cũng nói rằng thấy chỗ nào có rắn thì cứ báo cho anh biết, sẽ được thưởng lớn.

Kim Hoán Chiêu và Bách Vị Bích nghe thấy chuyện này liền trợn mắt há mồm, nghi ngờ giơ ngón tay cái ra, trong lòng hoàn toàn không dám tin; Lưu Tử Thần giúp anh xác nhận điều này, lời của chị tất nhiên đáng tin, vì vậy trong lòng hai người Kim - Bách lại càng khâm phục Vạn Vĩnh Khôn hơn.

Lúc này, Vạn Vĩnh Khôn nghi ngờ nói: “Các anh nói là rắn hổ mang đã giết con trai của đại ca Tiêu và vợ ông ta sao? Sao có thể chứ... Trong ấn tượng của tôi, rắn hổ mang không lợi hại đến vậy đâu.”

Lưu Tử Thần tức giận nhìn anh, nói: “Cậu cho rằng ai cũng là người rừng như cậu à? Thật là.”

Vạn Vĩnh Khôn gãi đầu một cái, nói: “Có lẽ là rắn hổ mang em gặp khá hiền lành cũng không chừng.”

Bách Vị Bích thấy thế vội hỏi: “Tuy tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng tình cảnh lúc đó đúng là vô cùng quỷ dị, Tiểu Lâm cũng la lên rắn rắn,... Anh Khôn, anh có bản lĩnh như vậy, hay là hôm nào chúng ta tới chỗ Hứa Văn Dũng điều tra đi, vậy là có thể biết chân tướng rồi.”

“Cũng được, nói không chừng, ngày mai chúng ta có canh rắn để ăn rồi đấy.” Vạn Vĩnh Khôn cười đùa, còn le lưỡi liếm môi một cái.

Tất cả mọi người đều bị anh chọc cười, nỗi sợ trong lòng cũng bị phủi sạch, đột nhiên lại có ba người tài năng thế này tới đây đúng là khiến người ta mở rộng tầm mắt, hai người Kim - Bách đều vì sự sợ hãi của mình mà thấy xấu hổ.

Văn phòng thám tử Bắc Đình đúng là đông đúc nhân tài, trong lòng Bách Vị Bích lại dâng trào ý muốn tham gia vào nhóm người này, anh ta đột nhiên nói: “Anh Khôn, văn phòng thám tử của các anh còn thiếu người không?”

“Anh có ý kiến gì à? Không phải là muốn gia nhập đấy chứ...” Trong lòng Vạn Vĩnh Khôn mừng như điên.

Trần Thiên Vũ vẫn bình tĩnh, ông nhẹ nhàng vỗ vai Vĩnh Khôn, cười nói: “Người ta là người làm công ăn lương, cậu là người rừng, không được quên rằng ngay cả lương cơ bản mà cậu cũng không có đấy.”

Vạn Vĩnh Khôn gật đầu một cái, có hơi ngại ngùng, anh nhất thời kích động nên quên mất chuyện ký hiệu này.

Bách Vị Bích vội vàng giải vây, nói: “Tôi cũng sắp xuất ngũ rồi, chỉ cần các anh không chê, tôi đồng ý một trăm phần trăm...” Từng lời nói của anh ta vô cùng thành khẩn, Trần Thiên Vũ tất nhiên tin lời anh ta xuất phát từ nội tâm, nhưng dựa vào tình hình hiện tại của Bắc Đình, ông vẫn phải quan sát tỉ mỉ thêm vài lần nữa.

Lưu Tử Thần thấy vậy cũng vô cùng mừng rỡ, chị thay Trần Thiên Vũ nói: “Anh vẫn nên cẩn thận suy nghĩ lại đi. Tới lúc lên thuyền giặc rồi thì không xuống được nữa đâu.” Lời chị nói tất nhiên cũng xuất phát từ đáy lòng.

Bách Vị Bích gật đầu, đúng là bây giờ không phải thời cơ, chờ sau khi xuất ngũ rồi tính sau, Vạn Vĩnh Khôn cũng vỗ vai anh ta, trao đổi ánh nhìn tỏ ý đã hiểu rồi.

Có khi hai đồng chí hợp tác trong tương lai đã nhờ vụ án rắn hổ mang này mà bắt tay với nhau đấy.

Chuyện duyên phận này, ai có thể nói trước được?