Đông Phương Thần Thám

Chương 77: Thiên mã hành không*




* Thiên mã hành không: Ý tưởng, suy nghĩ dồi dào, phong phú, không bị bó hẹp

Đại học Trung Sơn cũng giống như tên của nó, vô cùng trang trọng và nghiêm túc, hai cây cột cao vút như chạm đến mây xanh kia chính là cổng chính của trường học, mà tấm biển được treo kia nghe nói là do chính tay ngài Tôn Trung Sơn viết. Cây cột được làm giống như hoa biểu* vậy, hoa văn vờn quanh, hướng lên đỉnh cột mà nhìn, trời xanh mây trắng phối hợp với đôi cánh như đang chấp cánh cho những nguyện vọng bay cao vậy. Thật hùng tráng!

* Hoa biểu: là một loại cột nghi lễ được sử dụng trong kiến trúc truyền thống của Trung Quốc. Theo truyền thống, hoa biểu được dựng lên theo cặp trước cung điện và lăng mộ. Sự nổi bật của vị trí của nó đã làm cho nó trở thành một trong những biểu tượng của văn hóa truyền thống Trung Quốc.

Đặng Thiến Vi không hề nói khoác, lấy giấy chứng nhận của Chủ tịch Hội sinh viên ra cho bảo vệ xem, họ cũng chỉ tùy ý quan sát ba người vài lần liền cho qua, bọn họ đều là người chính trực, liếc mắt một chút là có thể nhìn ra, cho nên không cần gặng hỏi, huống chi họ còn có người dẫn đường.

Bạn trai của Đặng Thiến Vi tên là Cận Thụy, người cũng như tên, trông là đã biết đây là nhân vật tinh anh trong trường, nói năng cũng nho nhã lễ độ, không hổ danh là Chủ tịch Hội sinh viên. Cậu ta đeo một cặp kính gọng vàng, cao khoảng một mét tám mấy, không chỉ anh tuấn mà còn rất mạnh mẽ, xem ra thường ngày cũng rất thích rèn luyện cơ thể.

Cận Thụy dẫn bọn họ đi dạo quanh trường trước tiên, nhiệt tình giới thiệu các công trình kiến trúc trong trường và công dụng của nó, cậu ta đã nghe Đặng Thiến Vi nói rằng mấy vị này muốn tới thư viện, cho nên cậu ta liền khéo léo dẫn bọn họ đi vòng đường khác, nơi cuối cùng mới là thư viện. Người có tài lúc nào cũng không cần phải cố ý nói rõ, họ luôn có thể sắp xếp mọi chuyện một cách hợp lý.

Khi bọn họ tới bên ngoài khu bể bơi của trường thì bên trong đã có tiếng cười nói rôm rả, bể bơi của đại học Trung Sơn không giống với bể bơi của những trường học khác, tuy gọi là tòa nhà nhưng thực chất là lộ thiên, từ ngoài cửa đã có thể nhìn thấy tình hình bên trong, điều này cần chút lý niệm mới. Người trong bể bơi trong nhà ngoài sinh viên ra còn có giáo viên trong trường, bọn họ tới đây không chỉ để bơi lội mà còn để giao lưu, từ bên ngoài nhìn vào có thể thấy có mấy đứa trẻ đang nghịch nước cực kỳ vui vẻ.

Trần Thiên Vũ khẽ mỉm cười, nghĩ thầm đại học danh tiếng quả nhiên khác với những nơi khác, nhìn bề ngoài thì có vẻ khó gần nhưng khi tận mắt chứng kiến bên trong thì lại rất ấm áp, tràn đầy khí chất thư hương; trong và ngoài tòa nhà là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Bọn họ đi trên con đường nhỏ trong rừng của trường học, không nói gì nhiều, mọi người đều tĩnh tâm cảm nhận hương hoa, tiếng chim hót, tâm hồn yên ả và mơ mộng mà không khí tươi mới của trường học mang lại cho họ.

Trong đầu Trần Thiên Vũ đột nhiên có một tia sáng lóe lên, dường như ông vừa nghĩ ra điều gì đó, đột ngột dừng lại, những người khác cúi đầu đi về phía trước, tất nhiên sẽ không phát hiện ông đã bị tụt lại phía sau; vẫn là Cận Thụy phát hiện ra sự khác thường đó, nhưng cậu ta vẫn không hiểu tại sao Trần Thiên Vũ lại đứng dựa vào một thân cây không lớn, hình như đang yên lặng suy nghĩ gì đó.

Lưu Tử Thần vội vã tới gần, thấp giọng hỏi: “Anh sao vậy? Không thoải mái sao?” Chị cũng không rõ lắm.

Trần Thiên Vũ lắc đầu một cái, hỏi ngược lại: “Tử Thần, em nói xem, em thích hợp đi làm gì đây? Hình như anh đã tìm ra đáp án rồi.” Ông nhìn không chớp mắt, dường như đang lẩm bẩm điều gì đó.

Thật ra Lưu Tử Thần cũng mơ hồ không hiểu dụng ý của ông, chỉ thăm dò nói: “Chuyện mà em làm bây giờ đã rất tốt rồi, còn cần đáp án làm gì.”

Trần Thiên Vũ vẫn lắc đầu, ông biết trong thời gian ngắn, Lưu Tử Thần nhất định sẽ không đoán ra suy nghĩ của mình, cho dù là mình đi nữa thì cũng phải tới đúng hoàn cảnh này mới có thể nảy ra ý nghĩ quan trọng như vậy. Có điều, ông vẫn giữ tác phong như trước, thoải mái nói: “Không sao, anh vẫn chưa nghĩ ra... Khi nào nghĩ ra rồi thì anh sẽ nói cho em biết...” Nói xong, ông liền đứng dậy, bỏ lại Lưu Tử Thần và tiếp tục đi về phía trước.

Lưu Tử Thần hơi nổi giận, cái tên này lúc nào cũng chỉ thích nói đến một nửa, đúng là khiến người ta khó chịu mà; chị liền lạnh lùng nói: “Nói cho em mau, nếu không em sẽ bỏ về đó. Lúc nào cũng thần thần bí bí, sao người khác chịu nổi chứ?” Lúc này, chị thật sự nổi giận rồi.

Trần Thiên Vũ kinh ngạc quay đầu lại, ông biết tâm trạng lúc này của Lưu Tử Thần, không ngờ lại hơi hoảng loạn.

Ông gãi đầu một cái, lúng túng nói: “Nói cho em biết cũng không sao... Sao lại dễ tức giận như vậy chứ.”

“Thật ra lúc nãy, anh nghĩ rằng hay là em thành lập trường đại học đi?” Suy nghĩ của ông đúng là “thiên mã hành không”, nhanh tới mức khiến người khác cạn lời.

Lưu Tử Thần tự nhiên cũng sửng sốt, một hồi lâu sau vẫn không di chuyển.

***

Bọn họ đi dạo khoảng một tiếng mới đến nơi cần đến - tòa nhà thư viện cao tới mười bảy tầng.

Lưu Tử Thần vẫn còn ngây người vì chuyện lúc nãy, trong phút chốc nhìn thấy thư viện hùng vĩ thế này thì lại càng kinh ngạc hơn, nơi này sẽ có bao nhiêu quyển sách đây? Rồi sẽ có bao nhiêu người có khả năng tiến vào biển sách mênh mông này để thỏa thích rong chơi đây.

Chị nhìn Trần Thiên Vũ một cái, không ngờ lại thấy ông đang nở nụ cười.

Trong lòng Lưu Tử Thần hoài nghi vẻ mặt lộ rõ vui mừng của Trần Thiên Vũ, suốt đường đi, chị đã cân nhắc về ý nghĩ của Trần Thiên Vũ. Đúng vậy, tuy làm việc vặt ở Bắc Đình rất thú vị, nhưng đó thật sự là ước mơ của mình sao, có thể là vào nhiều năm trước, ngoại trừ việc nhận định sẽ đi theo cái tên trông không đáng tin cậy này thì đúng là mình không nghĩ tới sau này mình muốn làm gì.

Thành lập trường học, tất nhiên là được. Nhưng mình có tư chất và năng lực đó sao? Đại học là thứ mà ai muốn thành lập là được sao, không lẽ chỉ tham quan đại học Trung Sơn có một lần mà đã cho rằng mình có thể làm được sao, quá ngây thơ rồi. Có điều, chị cũng có tâm hồn thiếu nữ, không cân nhắc nhiều về vấn đề thực tế lắm, nên thật sự có hơi dao động.

Chị đương nhiên không thể nào đoán trước được, chuyện gì cũng có thể xảy ra, nguồn gốc của đại học Hoa Vũ trong tương lai chính là được hình thành trong lần đi dạo bình thường này đây.

Tất nhiên, hiện nay nó vẫn chỉ là suy nghĩ bất chợt nảy ra trong đầu Trần Thiên Vũ, Trần Thiên Vũ ngoài giỏi việc suy nghĩ thì còn có khả năng biến chuyện không thể thành có thể, đây chính là tài năng đặc biệt của nhân vật chính của chúng ta đấy.

Lúc này đã tới dưới tòa nhà thư viện, Vạn Vĩnh Khôn đột nhiên lại sinh ra một ý nghĩ kỳ lạ, nhưng anh lại hơi ngại mà nhìn Trần Thiên Vũ. Trần Thiên Vũ giật mình bừng tỉnh bởi ánh mắt kỳ lạ của anh, quen biết Vạn Vĩnh Khôn nhiều năm rồi nhưng đây là lần đầu tiên ông thấy ánh mắt này của anh, vừa có ý muốn nói lại thôi, vừa có ý cầu xin.

“Cậu sao vậy? Vĩnh Khôn...” Trần Thiên Vũ kinh ngạc hỏi.

Vạn Vĩnh Khôn lúng túng một hồi lâu mà vẫn chưa thể nói ra suy nghĩ trong lòng mình, thế nhưng Lưu Tử Thần lại bật cười.

Chị khích lệ nói: “Vĩnh Khôn, cậu muốn gì cứ nói ra, đừng ngại, bọn chị sẽ không cười cậu đâu.”

Quả nhiên, Lưu Tử Thần vừa lên tiếng liền có hiệu quả, Vạn Vĩnh Khôn mới lấy hết dũng khí nói: “Em có thể dẫn Hiểu Mạn đi dạo thư viện không?”

Trần Thiên Vũ không trả lời, thật sự là ông không rõ Hiểu Mạn này là ai.

Thế nhưng vẻ mặt Lưu Tử Thần lại mừng rỡ, chị đã chờ Vạn Vĩnh Khôn cởi bỏ khúc mắc quá lâu, khoảng thời gian này lại bận chuyện của Bắc Đình nên đã quên mất chuyện này; bây giờ quả nhiên là cơ hội tốt, có thể tác hợp cho họ hay không, nói không chừng mấu chốt nằm ở đây.

Chị vội nói: “Vậy cậu còn không mau gọi cho cô ấy đi, chuyện này có gì mà không được.”

Tuy Lưu Tử Thần nói vậy nhưng cũng nhìn Cận Thụy để dò hỏi, không nghĩ tới vị Chủ tịch Hội sinh viên này lại rộng rãi gật đầu.

Nhưng Vạn Vĩnh Khôn lại đắn đo chuyện khác, một lúc lâu sau, anh mới nói: “Tứ ca nói hành động lần này cần phải bí mật, em sợ nếu cô ấy gặp em lúc này, khó tránh sẽ bại lộ hành tung của chúng ta.”

Thì ra suốt đường đi, anh luôn suy nghĩ về vấn đề này.

Trong lòng Trần Thiên Vũ tự nhiên cảm thấy cảm động không tên, chàng trai này đi ra từ ngọn núi lớn sâu thẳm, mặc dù cũng đã từng ở trong thành phố lớn một thời gian, cũng dần dần quen thuộc với tư duy của người thành phố, hơn nữa bây giờ còn được bổ nhiệm làm thanh tra. Nhưng sâu trong nội tâm, Vạn Vĩnh Khôn vẫn không mất đi bản tính thành thật chất phác và biết lấy đại cục làm trọng. Đây đúng là một người cộng tác tốt, lại càng là một người bạn đáng tin cậy.

Ông âm thầm hạ quyết tâm, mình nhất định phải cố hết sức xây dựng tập thể văn phòng thám tử Bắc Đình này, nếu không thì sẽ rất có lỗi với họ.

Vì vậy, Trần Thiên Vũ không hề để ý mà nói: “Chúng ta không cần phải che giấu hành tung đâu, lát nữa, tôi sẽ gọi điện thông báo với Kim Hoán Chiêu, nói cho anh ta biết chúng ta đã tới đảo Loan Nguyệt rồi.”

Ông tiếp tục nói: “Cậu cứ đưa Hiểu Mạn tới đây đi, chúng tôi sẽ tránh đi để hai người tâm sự nhé.” Đây là lần đầu tiên Trần Thiên Vũ bận tâm vì tình cảm trai gái của người khác.