Đông Phương Thần Thám

Chương 68: TÌM NGƯỜI UỐNG CHÉN TRÀ, NÓI CHUYỆN PHIẾM




Lý Nhất Đình không trở về quán trọ, vì sắp tới cửa thì đột nhiên lại đổi ý, từ đầu đến cuối, ông vẫn chưa hết hy vọng. Nếu người kia có thể gia nhập văn phòng thám tử Bắc Đình thì mình có thể bớt vất vả biết bao. Nhưng tứ ca lại giội nước lạnh vào mình, không biết là có ý gì.

Cuối cùng, ông vẫn không nhịn được cầm điện thoại lên gọi cho Khang Thoa, anh ta cũng rất hào sảng, lập tức đồng ý sẽ đến ngay. Lý Nhất Đình nói chi bằng tìm một nơi mà mọi người đều quen, Khang Thoa liền đề cử quán cà phê nơi lần đầu gặp nhau, Lý Nhất Đình nói cà phê chẳng có vị gì, đảo này hình như thích pha trà, thế là Khang Thoa lại đề cử một quán trà trên đường Cao Phổ, cái tên này hình như đã dính lấy đường Cao Phổ rồi.

Quán này rất bình thường, trà cũng không có gì đặc biệt, đối với những người khác thì tùy tiện tìm một quán trà có lẽ là bình thường, nhưng đối với người rất có cá tính và thói quen đặt kế hoạch cho mọi chuyện như Khang Thoa thì Lý Nhất Đình không nhịn được muốn hỏi một câu.

Đương nhiên, nếu hỏi vấn đề của người này thì phải sửa cách hỏi lại một chút.

“Trà ngon thật.” Ông nói lời mở đầu.

Quả nhiên, Khang Thoa không phụ họa mà chỉ thản nhiên nói: “Quán trà đẹp thật.”

“Sao lại nói thế?” Lý Nhất Đình hỏi, dường như nhớ lại cảnh tượng năm đó, mình và Trần Thiên Vũ ở trong quán trà để phân tích vụ án, đã bao nhiêu năm trôi qua, cảnh này lại tương tự biết bao. Chuyện khác thì không dám nói, chỉ nhắc đến kiểu trò chuyện đàn gảy tai trâu, hỏi một đằng trả lời một nẻo này thôi đã hoàn toàn giống hệt nhau rồi.

“Ông hãy nhìn thẳng ra ngoài, đó là phía Đông của phố Cao Phổ, cũng chính là cổng chính của trường quân đội. Nhìn từ bên trái ra ngoài thì có bến đò Ngư Châu, tất cả những ai muốn lên đảo đều phải thông qua bến đò này. Nhìn từ bên phải ra ngoài thì là nơi đóng quân của một đơn vị hành chính sự nghiệp nào đó, từng cử động nhỏ nhất đều lọt vào mắt bọn họ. Nếu nhìn ra phía sau lưng, ông sẽ phát hiện ra một xưởng đóng tàu quốc tế rất lớn...” Khang Thoa cố ý dùng tốc độ thật chậm, nói xong mấy câu này đại khái mất khoảng hai phút.

Lý Nhất Đình bất đắc dĩ lắc đầu, nói chuyện như thế làm ông có hơi khó chịu, nhưng cuối cùng, ông vẫn cố nhịn xuống, dù sao thì cách nói thế nào là tự do của người khác.

“Ở trong mắt của cậu, đây không chỉ là một quán trà đẹp mà càng là một cái tháp canh rất tuyệt vời nhỉ.” Lý Nhất Đình ung dung thản nhiên nói. Ông đã dần hiểu ra vì sao Khang Thoa có thể nắm rõ tình hình ở trên đảo, chỉ cần tìm nơi nào đó tương tự với tháp canh trong khu vực chiến lược quan trọng trên đảo Loan Nguyệt thì chẳng chuyện gì có thể chạy thoát con mắt và cái đầu siêu mạnh của Khang Thoa cả.

Nhưng không ngờ, Khang Thoa lại lắc đầu một cái: “Tôi đang nói đến phong cảnh, không liên quan gì tới chuyện trinh sát cả.”

Lý Nhất Đình cười rộ: “Cậu nói là ngắm phong cảnh thì chắc không có ai tin đâu, ngắm phong cảnh thì cần gì phải cẩn thận như thế?”

Mặt Khang Thoa vẫn lạnh tanh: “Trước giờ, tôi không hề nói dối, bởi vì không cần thiết. Hơn nữa, mỗi một chuyện xảy ra trên đảo Loan Nguyệt, đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là phong cảnh mà thôi…”

Lý Nhất Đình cười khổ, loại logic này thật sự đáng lo, ông dứt khoát không để ý đến nữa, một hồi lâu rồi mới nói: “Đã vậy thì gần đây, cậu có phát hiện ra phong cảnh nào đủ đặc sắc không?”

“Những gì tôi thấy, các ông cũng đã thấy rồi, chẳng có gì hay để kể cả.” Khang Thoa lạnh lùng nói.

Lý Nhất Đình bất đắc dĩ, nói thẳng: “Vậy tôi hẹn cậu uống trà, trà này cũng chẳng có vị gì cả… Cậu thật sự có thể làm cho cuộc nói chuyện chết từ trong trứng nước đó.” Ông đưa mắt nhìn quanh, quán trà ở tầng hai, bố cục xung quanh đúng như Khang Thoa nói, nhưng tình hình bốn phía lại bình thường, không có gì lạ.

Khóe miệng Khang Thoa đột nhiên hơi nhếch lên, không biết có hàm nghĩa gì: “Bạn bè ngồi với nhau, tán gẫu hay không cũng đâu quan trọng.”

Lý Nhất Đình khá kinh ngạc, quay đầu lại, ông hơi không tin vào tai mình: “Cậu nói cái gì? Chúng ta là bạn bè sao? Sao mà nhìn ra được?” Ông truy hỏi: “Cậu biết bọn tôi làm nghề gì sao?”

“Đương nhiên.” Khang Thoa thản nhiên nói.

Lý Nhất Đình cũng rất tò mò, nếu nói về tướng mạo thì đúng là có vài chi tiết nhỏ đặc thù có thể quan sát và đưa ra phán đoán, nhưng nghề nghiệp thì có thể quan sát từ đâu? Hay là chỉ có thể nhìn ra không phải là người địa phương?

“Cậu nói thử xem.” Ông quả thật có hứng thú, Khang Thoa chậm rãi nói: “Chỉ nhìn bề ngoài thì đương nhiên không thể nào phán đoán được ông làm nghề gì. Nhưng ngón tay của ông vẫn luôn gõ nhẹ vào bàn, có vẻ rất có nhịp điệu, cường độ cũng đều đều. Tôi lại phát hiện ở vùng gần giữa ngón cái và ngón trỏ, phía trước đốt ngón tay thứ ba có một lớp chai dày, tuy không quá rõ nhưng đồ nghề mà để lại dấu vết ở vị trí này có lẽ không vượt quá ba loại. Khi nhìn mắt của ông, ông đưa mắt nhìn bốn phía nhưng lại không làm người ta sinh ra cảm giác bị nhòm ngó, nhất định là đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt. Hơn nữa, mí mắt ông gần như không chớp, công dụng của loại kỹ năng này đại khái cũng không vượt quá ba loại. Lại nhìn tư thế đi đứng của ông, tuy ông không hết sức đề phòng nhưng từ đầu đến cuối vẫn để thân mình lách sang một bên khi phía đối diện có người đi tới, bước chân cũng là sải bước thẳng đứng, người có loại thói quen này cũng không vượt qua năm loại. Nếu tôi nhớ không lầm thì ông còn cố ý cải trang, cũng tham gia vào rất nhiều chuyện trên đảo, gặp phải trận ác chiến của xã hội đen còn dám ra tay giúp đỡ. Tổng hợp những phân tích trên thì kết luận đưa ra vô cùng đơn giản.”

Lý Nhất Đình yên lặng chờ câu trả lời của anh ta.

“Ông đã từng làm nghề như cảnh sát, hiện giờ hẳn là đã nghỉ ngơi rồi.” Khang Thoa thản nhiên nói.

Lý Nhất Đình nghi hoặc nói: “Vì sao cậu biết tôi đã nghỉ làm? Trong những điểm đặc thù mà cậu vừa phân tích, không có bất cứ chứng cứ nào để phán đoán cả.”

Khang Thoa liếc nhìn ông một cái, một lúc lâu sau mới nói: “Đương nhiên là có người nói cho tôi biết.”

Lúc đầu, Lý Nhất Đình còn chưa kịp định thần lại, chờ tới khi hiểu ra mình bị đùa giỡn thì không những không giận mà còn bật cười: “Tên nhóc này giỏi lắm, dám giả thần giả quỷ với tôi à!”

Khang Thoa cười hì hì, trong mắt lại khá đắc ý.

Lý Nhất Đình cũng chỉ hỏi thử mà thôi, dù sao ông tìm Khang Thoa không phải để kiểm tra năng lực của anh ta, có một sự nghi ngờ mà ông vẫn chưa giải thích được. Thế nên, ông lấy sợi dây chuyền giá rẻ ở trong túi áo ra, nhắc nhở trước: “Cậu mà còn dám nói hươu nói vượn với tôi thì cẩn thận tôi bẻ gãy cổ cậu đấy. Nhìn kĩ xem đây là thứ gì?” Ông đưa sợi dây chuyền cho Khang Thoa.

Khang Thoa không nói gì, chỉ bình tĩnh nhận lấy sợi dây chuyền, anh ta chỉ liếc mắt nhìn không quá hai giây đã trả lại, điều này làm cho Lý Nhất Đình hơi tức giận, tên nhóc này lại giở trò gì đây.

Không ngờ Khang Thoa lại chủ động giải thích: “Ông đừng kích động vội, thứ này chỉ cần liếc mắt một cái là đủ rồi, bởi vì nó thật sự quá phổ biến.”

“Sao lại nói thế?”

“Trên con đường này đều bán, mỗi ngày bán được mấy chục cái cũng không thành vấn đề.” Khang Thoa thản nhiên nói.

Lý Nhất Đình nổi giận, nói: “Nói vớ vẩn, nếu như trên đường này có bán thì tôi còn phải đi hỏi cậu à…”

Khang Thoa thở dài, dùng bàn tay phải gầy trơ xương lục lọi trong túi một lúc lâu rồi lấy ra một thứ trang sức giống y như đúc, Lý Nhất Đình không khỏi trợn mắt há mồm, chẳng lẽ lần này đúng là mình đã coi thứ đồ rác rưởi như báu vật?

“Ông không phải là người địa phương nên không hiểu rõ đâu. Thứ trang sức cực kỳ bình thường, không sai, nhưng hoa văn con rắn ở trên đó thì không dễ có được đâu. Mỗi một người dân bản địa của đảo Loan Nguyệt khi đến mười sáu tuổi, dù là nam hay nữ thì đều phải tới miếu Kim Hoa ở gần bến đò để cầu phúc. Nếu như đủ lòng thành thì người trông miếu sẽ giao thứ đồ trang sức có hoa văn rắn này cho họ, tục xưng là để khai quang. Không phải ai cũng được người trông miếu khai quang, nhưng mỗi người cả đời cũng chỉ có duy nhất một cái thôi...”

Lý Nhất Đình vẫn hơi nghi ngờ: “Nếu vật này phải đeo cả đời thì sao chất lượng lại kém như vậy? Nhỡ đâu bị hỏng hoặc mất thì sao.” Theo tập tục quê hương mình, thứ đồ vật cúng tế đều tương đối được quý trọng.

Khang Thoa nhét đồ trang sức của mình vào trong ngực, lắc đầu: “Đối với chúng tôi mà nói, thứ này chỉ là tín ngưỡng tinh thần, không liên quan gì tới giá trị của bản thân nó cả.”

Lý Nhất Đình không hỏi lại, nếu thứ này chỉ là “thẻ căn cước dân gian” của dân bản địa thì hẳn là không có ý nghĩa thực tế quá lớn đối với việc điều tra và phá án.

Bọn họ không nói chuyện tiếp mà từng người chỉ cúi đầu uống trà, đụng phải người như Khang Thoa, im lặng cũng không có gì xấu hổ.