Đông Phương Thần Thám

Chương 67: Bí ẩn của phòng tài liệu lịch sử




Lưu Tử Thần cẩn thận đi vào tầng cao nhất của thư viện trung tâm thành phố. Nơi này chính là phòng tài liệu lịch sử khiến người ta say mê. Căn cứ theo quy định thì thật ra tất cả mọi người đều có thể đi vào phòng tài liệu lịch sử. Nhưng khi thực hiện thì thường thường vẫn hơi khó khăn, phòng tài liệu lịch sử đổi mới không thường xuyên, sách cổ tương đối nhiều. Nếu thật sự để nhiều người đi vào thì sẽ gây vấn đề về việc bảo vệ những tài liệu này. Nếu vì quản lý không tốt dẫn đến mất mát những văn vật quan trọng thì tội có thể vào tù. Thế nên, thư viện đã đặt ra quy định là nhất định phải có giấy phép chuyên môn hoặc là được bản thân giám đốc thư viện đồng ý mới có thể đi vào. Thật ra, bà chị ở văn phòng kia đã phá lệ, chỉ là đã quen lộ ra vẻ mặt làm cho người ta ghét mà thôi.

Hơn nữa, mấy năm gần đây, số người muốn vào phòng tài liệu lịch sử càng ngày càng ít, ngại phiền phức chỉ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân chính thì hẳn là các vị độc giả đều hiểu, để xem các tài liệu lịch sử thì cần phải thưởng thức, những thứ này bình thường toàn là sách vở khô khan, vô vị, so với Baidu ngập tràn tin tức và không có gì không làm được thì loại hoạt động tốn thời gian và công sức này, đâu còn ai muốn dính vào chứ.

Cho nên, khi Lưu Tử Thần vào trong phòng thì cũng hơi nhíu mày, ánh đèn bên trong có hơi tối tăm, bầu không khí vẩn đục và lớp bụi bặm khá nghiêm trọng làm cho chị không nhịn được mà hắt xì một cái. Chị xoa mũi, có hơi thất vọng, nơi này khác một trời một vực so với phòng tư liệu lịch sử trên phim ảnh, vừa cổ điển, trang trọng, sáng sủa lại còn sạch sẽ. Các góc thậm chí còn để chồng chất những quyển sách chưa có vị trí để, không biết có phải là chưa kịp dọn dẹp hay không.

Hiện giờ, điều chị lo nhất là chỉ có một tiếng đồng hồ thì liệu có thể giúp Trần Thiên Vũ tìm được tài liệu mà ông cần hay không. Thế nên, chị không sốt ruột tìm kiếm khắp nơi mà đầu tiên là nhìn lướt qua bố cục của căn phòng trước rồi suy đoán khả năng loại tài liệu không phổ biến này sẽ được đặt ở đâu.

Hai giá sách gần cửa nhất rõ ràng không có khả năng lắm, rõ ràng hai giá này đại khái để những hộp hồ sơ mới tinh và những cuốn sách mới xuất bản. Tiếp theo là bảy giá sách với những cuốn đã hơi ố vàng, điều này làm cho chị hít vào một hơi khí lạnh. Dù thế nào đi nữa, nếu muốn xem toàn bộ thì không đủ thời gian, huống hồ còn phải tìm được mục tiêu đặc biệt. Nếu những tài liệu này chỉ là một phần nào đó trong bộ hồ sơ thì e rằng hôm nay sẽ ra về tay trắng.

Chị đang muốn quay lại hỏi bà chị ở văn phòng, nhưng cẩn thận nghĩ lại thì thấy không thực tế. Cho dù là nhân viên của phòng tài liệu lịch sử, thậm chí cả giám đốc thư viện cũng không thể nào cho chị đáp án trong chốc lát được. Chị đảo mắt nhìn quanh, hy vọng có thể tìm được thứ công cụ hiện đại như là máy vi tính, nhưng không hề có! Nội dung tài liệu ở nơi này xem ra không truy xuất qua máy tính, phải làm sao bây giờ? Lưu Tử Thần có hơi sốt ruột.

Chị hơi bình tĩnh lại, định coi “ngựa chết như ngựa sống”, cứ thế mà đi thẳng tới giá sách cuối cùng, có lẽ những lịch sử xa xưa sẽ được đặt ở vị trí này, nhưng cho dù là giá sách ở vị trí cuối cùng cũng xếp mấy nghìn quyển sách và đầy những hộp hồ sơ.

Lưu Tử Thần nhíu mày nhìn từng quyển, miệng lẩm bẩm: “Vương tộc… Bố Y…” Không có, lướt qua nhãn của mấy trăm quyển sách và hồ sơ, ngay cả một trong bốn chữ đó cũng chưa từng xuất hiện. Thời gian trôi qua từng giây từng phút, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa. Lưu Tử Thần biết có lẽ bà chị văn phòng đã tới. Bây giờ còn chưa tìm thấy, huống chi là đọc nội dung, đúng là vội chết người.

Bà chị kia nhanh chóng tới cửa, vừa liếc mắt đã thấy Lưu Tử Thần đang luống cuống sốt ruột, lúc đầu, chị ta không lên tiếng, mấy phút sau mới khẽ nói: “Nếu thật sự không tìm được thì thôi, mấy trăm nghìn quyển sách thế này, không mất mấy ngày thì không tìm ra nổi đâu. Chị đã bảo các em tới quá muộn mà còn không tin, cứ cho rằng chị không muốn giúp…” Chị ta thao thao bất tuyệt hồi lâu, cuối cùng cũng nhắc tới đề tài chính: “Chị sắp tan tầm rồi, hôm nào em lại tới đi.”

Lưu Tử Thần vẫn chưa hết hy vọng, đối với chuyện của Trần Thiên Vũ, chị chưa bao giờ nỡ làm chậm trễ cả, thế nên chị vừa xem vừa thuận miệng hỏi: “Chị ơi, chị có từng nghe tới vương tộc Bố Y chưa?”

“Chưa từng nghe tới.” Bà chị này hình như ngay cả nhớ lại cũng lười rồi, chị ta chỉ thúc giục: “Đi nhanh đi.”

Lưu Tử Thần kỳ kèo thêm được mấy phút, cuối cùng, bất đắc dĩ phải từ bỏ. Xem ra, hôm nay không hoàn thành được nhiệm vụ rồi, dù sao cũng do nguyên nhân khách quan, chị không thể làm được gì, chỉ có thể khẽ thở dài.

Bà chị văn phòng nhìn dáng vẻ đáng thương của Lưu Tử Thần thì lại nổi lòng trắc ẩn, hỏi: “Vừa rồi em nói sách gì cơ? Chị không nghe rõ…”

Hy vọng của Lưu Tử Thần vừa mới bị dập tắt lại được dấy lên, chị tăng cao âm lượng, nhấn từng chữ: “Vương tộc Bố Y, vương tộc... Bố Y.” Không ngờ bà chị kia vẫn lắc đầu, Lưu Tử Thần đột nhiên nghĩ đến một chuyện, liền bổ sung thêm: “Vương tộc Bố Y của đảo Loan Nguyệt.”

Lúc này cuối cùng cũng có được vài tin tức hữu dụng từ bà chị này, chị ta nói: “Đảo Loan Nguyệt thì thật ra chị từng nghe nói đến rồi, nhưng vương tộc Bố Y gì đó thì hoàn toàn không có ấn tượng gì.”

Lưu Tử Thần không bị sự hờ hững của chị ta làm ảnh hưởng, dòng suy nghĩ lại đột nhiên trở nên rõ ràng, đúng vậy, không tìm được vương tộc Bố Y thì sao không tìm hồ sơ cũ của đảo Loan Nguyệt nhỉ? Đúng là gấp gáp quá nên hồ đồ rồi, chị vội vàng chạy về giá sách hàng cuối cùng, nhưng mấy phút trôi qua mà vẫn không nhìn thấy tài liệu về đảo Loan Nguyệt.

Thấy dáng vẻ cố chấp của Lưu Tử Thần, bà chị kia không giục nữa mà đi tới cùng chị, quan tâm hỏi han: “Thứ này quan trọng đến thế à?” Lưu Tử Thần khẽ ừm một tiếng nhưng cũng không nói ra được quan trọng ở điểm gì, chị chỉ biết đây là thứ mà Thiên Vũ muốn tìm, nên nhất định là quan trọng.

Bà chị đột nhiên lên tiếng: “Em nhắc tới đảo Loan Nguyệt làm chị đột nhiên nhớ tới… Em không cần phải tìm nữa đâu.”

Lưu Tử Thần ngạc nhiên quay đầu lại, không hiểu ý của chị ta.

“Vài ngày trước, những tài liệu này đã bị người ta mượn rồi, em tìm cũng chỉ phí công thôi.” Bà chị lạnh nhạt nói.

“Mượn rồi? Ai mượn vậy… Những tài liệu này có thể mượn về đọc sao?” Lưu Tử Thần không nắm rõ quy định quản lý của nơi này, chỉ đặt câu hỏi bình thường.

Bà chị từ tốn nói: “Người bình thường thì khẳng định không thể mượn… Chị nhớ hẳn là người của ban ngành chính phủ đến mượn. Cũng không lâu đâu, hiện giờ chị mới nhớ ra, hình như nói là muốn làm hoàn thiện…” Chị ta còn chưa nói hết thì lập tức lại nhớ tới chuyện tan làm: “Đã mượn đi rồi, sao mà tìm được nữa, đi đi.”

Nếu bên phòng tài liệu lịch sự đã nói rõ là không có tài liệu thì Lưu Tử Thần cũng không kiên trì nữa, chị đành bất đắc dĩ, hậm hực đi theo bà chị văn phòng kia xuống tầng.

***

Trần Thiên Vũ đứng vững như núi Thái Sơn ở dưới tầng thư viện, sắc trời phía sau lưng đã trở nên tối mịt. Trông ông vẫn bình thản, ung dung, khi Lưu Tử Thần nhìn thấy ông thì đương nhiên không thoải mái gì.

“Sao rồi? Trông em thở phì phì thế.” Trần Thiên Vũ chế nhạo: “Không tìm được à?”

Lưu Tử Thần bĩu môi, hồi lâu sau mới nói: “Trông anh ung dung quá nhỉ, nhàn quá nên hoảng rồi à…”

Cuối cùng, Trần Thiên Vũ mới lộ ra nụ cười: “Tử Thần của chúng ta đã phải vất vả rồi.”

“Chó má!” Lưu Tử Thần sao không hiểu ông chứ, chị lập tức nghiêm mặt, nói: “Tìm khắp cả phòng tài liệu lịch sử mà vẫn không thấy, có lẽ tất cả đã không còn nữa rồi.”

Trần Thiên Vũ không hiểu lắm nhưng cũng không nói gì.

“Không còn là có ý gì?” Hồi lâu sau, ông mới hỏi.

Lưu Tử Thần cười lên: “Ý em bảo ‘không còn’ không phải là không có, bà chị kia nói rằng những tài liệu đó đã bị người khác mượn đi từ mấy ngày trước rồi, anh hiểu không?”

Trần Thiên Vũ lại gật đầu: “Đương nhiên là anh hiểu. Xem ra linh cảm của anh không sai, có người đã cướp trước chúng ta, nhanh chân đến trước rồi…”

Lưu Tử Thần nghi ngờ, nói: “Không phải anh đã sớm biết những tài liệu này đã bị người khác lấy đi đấy chứ… Thế mà anh cũng bảo em đi tìm?” Chị cũng thông minh, lập tức hiểu ra: “Ý của anh là, trong số những tài liệu này có vài bí mật nên không muốn để chúng ta nhìn thấy.”

Trần Thiên Vũ chống tay trái lên, sau đó dùng tay phải bóp cằm, từ tốn nói: “Có lẽ không ngoài lý do này.”

Lưu Tử Thần cũng hơi giật mình, rốt cuộc là người nào muốn che giấu lịch sử của đảo Loan Nguyệt chứ?

“Lúc đầu, anh cũng chỉ mới nghi ngờ thôi, nhưng mà…” Trong mắt ông lóe lên ánh sáng: “Giấu đầu lòi đuôi, cuối cùng thì bọn họ cũng đã lộ ra sơ hở rồi.”

Lưu Tử Thần vội vàng hỏi: “Vậy ngày mai chúng ta sẽ trở lại đây chứ?”

Trần Thiên Vũ cười ha hả, nói: “Tới đây làm gì nữa, ngày mai, chúng ta còn phải lên phía Bắc mà.” Rồi ông lại lập tức nói tiếp: “Tuy vé tàu hỏa không đắt nhưng vẫn là tiền mồ hôi nước mắt của anh đấy...”

Lưu Tử Thần nghẹn họng nhìn lão già không đứng đắn này, một hồi lâu vẫn không nói nên lời.

Lối suy nghĩ của người này thật sự khiến người ta không thể nào đoán trước được.