Đông Phương Thần Thám

Chương 23: Tâm tư của đàn ông




Mấy ngày nay, Chu Văn Cảng không buồn động đậy gì, cậu ta gần như ở trong nhà không đi đâu cả, không phải vì lý do gì khác, mà cậu ta quả thực hơi sợ hãi.

Cậu ta vừa không dám đến ao cá, cũng không dám đi tìm Hứa Kinh Nam.

Cậu ta vốn đang phấn khởi vì cho rằng mình đã lập công lao, đóng góp cho viện nghiên cứu, nhưng không ngờ tên Mạnh Tiêu giả này lại chết, cậu ta lập tức trở nên kích động, chuyện này và mất tích hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Liệu người khác có hoài nghi mình đã hại chết Mạnh Tiêu hay không? Không ngờ cậu ta lại lo nghĩ một cách vô cớ như vậy. Nhưng cũng may mà cậu ta phát hiện ra cảnh sát không thực sự tìm tới cửa, lúc này mới thoáng yên tâm hơn.

Thật ra, trong cậu anh ta còn có một bí mật, nhưng chưa bao giờ và cũng không dám nói ra, nếu nói chuyện này ra, cậu ta không biết sẽ có hậu quả gì nữa.

Vài ngày sau khi Mạnh Tiêu gặp chuyện không may, vào một buổi đêm, cậu ta trằn trọc, không thể đi vào giấc ngủ, ngay tại lúc nửa ngủ nửa tỉnh, dường như cậu ta lại nhớ tới hồi học đại học.

***

Đại học Khoa học Kỹ thuật cũng giống như đại học bình thường, không có cái gọi là ngồi cùng bàn, nhưng từ lần ngẫu nhiên gặp nhau, từ đó về sau, cậu ta có một người bạn ngồi cùng bàn mà mình mong nhớ ngày đêm.

Chuyên ngành của Chu Văn Cảng là CNC chính xác*, hơi khác với CNC bình thường, ít nhất thì cao cấp hơn rất nhiều, nhưng chính vì như thế mà bạn nữ cực kỳ ít, giống như nghề IT hầu như toàn đàn ông con trai vậy. Trong khoa chỉ có vài cô gái, lại giống như khủng long nhảy ra từ hoá thạch ấy, vẫn chưa sinh trưởng thành hình.

* CNC chính xác: là việc sử dụng những hệ thống máy móc hiện đại, độ chính xác cao, kết hợp với trình độ kỹ thuật cao để tạo ra sản phẩm.

Cho nên cậu ta không muốn đến gần phụ nữ làm gì, cả ngày chỉ vùi đầu đọc sách thánh hiền.

Cậu ta nhớ có một lần trong lớp, tên môn học có lẽ là trí tuệ nhân tạo gì đó, có lẽ những gì thầy nói căn bản là trò chơi internet, cho nên người tới học rất nhiều, thậm chí các bạn ở khoa khác cũng đến không ít, chen chúc nhau trên giảng đường vốn không rộng rãi gì.

Chu Văn Cảng tới sớm, dù sao đây cũng là môn được sắp xếp vào khóa học của mình từ lâu, những bạn cùng khóa đã chiếm chỗ ngồi từ sớm, người bạn học Mặt Rỗ của cậu ta tới trễ (thời đại học, mọi người hay đặt biệt danh cho nhau, tên thật thì bây giờ cậu ta không nhớ được), đã nhờ cậu ta dùng cặp sách đặt xuống chỗ ngồi bên cạnh để giữ ghế hộ, cậu ta đương nhiên vui vẻ giúp đỡ.

Nhưng hôm nay hình như hơi khác, số người tới học đông hơn mọi khi, một bạn học nữ đứng trên lối đi thật sự bị chen chúc đến mức không đứng vững được, lại liếc thấy có ghế trống bên cạnh cậu ta, vì thế, cô ấy đã cố lấy dũng khí hỏi: “Đàn anh, em chào anh, xin hỏi vị trí này có người không?” Đây là một giọng nói rất ngọt ngào, tuy rằng mang theo chút ngượng ngùng, nhưng lại giống như âm thanh của tự nhiên vậy, khiến cả người Chu Văn Cảng run rẩy, cậu ta quay đầu nhìn lại, không biết từ khi nào mà lại có một bạn học như tiên nữ hạ phàm xuất hiện bên cạnh cậu ta.

Cậu ta ngây ngẩn cả người, không ngờ trên đời lại có một cô gái mỹ lệ và ngọt ngào như thế, hơn nữa còn xuất hiện trong thế giới của mình một cách đầy kỳ diệu, cậu ta chưa bao giờ bối rối như lúc này, hoàn toàn ném lời nhờ vả của Mặt Rỗ lên tận chín tầng mây.

“Không... Không ai ngồi đâu, em cứ ngồi đi.” Cậu ta ra vẻ trấn định, còn cố ý duy trì một sườn mặt lạnh lùng.

Bạn học nữ này như trút được gánh nặng, cầm lấy cặp sách mà ngồi xuống, cô ấy chính là Đường Thanh.

Đồng nghiệp hiện giờ, bạn học cũ.

Sau chuyện mà người khác cho rằng bé nhỏ không đáng kể này, Chu Văn Cảng luôn là người đầu tiên tới giảng đường, cậu ta chiếm một chỗ ngồi theo thói quen, sau đó giữ ghế có tầm nhìn rất tốt ở bên cạnh, lúc này không còn là vì Mặt Rỗ nữa, mà là vì Đường Thanh.

Không phải lần nào Đường Thanh cũng đến, nhưng mỗi lần đến thì nhất định luôn có chỗ ngồi tốt nhất trong phòng học.

Có thể mọi người sẽ nghĩ, một câu chuyện tình yêu đẹp sắp xảy ra…

Nhưng sự thật lại không phải thế.

Chuyện ngồi cùng bàn bắt đầu từ ngày đầu tiên, đến ngày tốt nghiệp đại học thì chấm dứt, hai người họ vẫn chỉ là bạn ngồi cùng bàn mà thôi, thêm vài phần thân quen, ít đi vài phần xa lạ, nhưng cũng không có gì hơn.

Chu Văn Cảng càng trở nên im lặng, trong khoảng thời gian hai năm này, cậu ta chưa từng biểu lộ ý muốn không nên có của mình, cách làm này dường như khiến người thường khó có thể hiểu nổi, nhưng thật ra chuyện như vậy lại đang xảy ra mỗi thời mỗi khắc, giống như một cậu thanh niên cực kỳ bình thường ngẫu nhiên gặp gỡ một cô người mẫu xinh đẹp vậy, mặc dù trong lòng vô cùng rung động, anh ta vẫn tuyệt đối không dễ dàng tỏ tình.

Đây là Chu Văn Cảng, một thiếu niên nông thôn bình thường, vô cùng mẫn cảm và tự ti.

Ở trong mắt Đường Thanh, có lẽ Chu Văn Cảng cho dù là một người bạn khá thân hồi đại học, khiến cô ấy cảm thấy an toàn và đáng tin cậy, nhưng cũng không còn gì khác.

Tốt nghiệp tức là chia tay, đối với Chu Văn Cảng mà nói, tốt nghiệp tức là cuộc gặp gỡ xinh đẹp này chấm dứt.

Chỉ là, điều khiến cậu ta vạn lần không ngờ là người bạn học nữ đã khiến cậu ta mong nhớ ngày đêm ấy lại trở thành đồng nghiệp của mình.

Trái tim cậu ta rối loạn, hoàn toàn rối loạn.

Một lần gặp gỡ có thể nói là ngẫu nhiên, hai lần gặp gỡ thì có lẽ chính là ý trời.

Cậu ta quyết định dũng cảm một lần, nhưng kết quả lại không mỹ lệ chút nào, Đường Thanh sớm đã có bạn trai, hơn nữa người này cũng là đồng nghiệp của mình, lại còn là người cùng một ký túc xá nữa.

Chu Văn Cảng không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào: Uể oải, phát điên, hay là tâm thần phân liệt?

Dù sao thì cậu ta cũng biết mình đã hoàn toàn đắm chìm trong biển khổ vô biên rồi.

...

Chu Văn Cảng đột nhiên xoay người, ngồi dậy từ trên giường, giấc mộng như có như không vốn không tốt đẹp, cuối cùng cũng sẽ hoàn toàn tỉnh lại, mà khi tỉnh dậy, chỉ có gối dính nước miếng và mùi hương thoang thoảng như ảo giác thôi.

Cậu ta rút từ ngăn tủ ra một cái ví da nhỏ, bên trong đang chứa một thứ rất quý, sắc trời bên ngoài đã dần sáng lên, cậu ta quyết định sẽ giao thứ này cho người mà mình sùng bái nhất, sau đó nói cho người đó tiền căn hậu quả, nói rằng mình vốn không phải loại người như vậy.

***

Khách sạn Tụ Hữu số 38 phố Phân Bò, trong một phòng khách.

Màn hình tivi đang chiếu một đoạn video của camera giám sát, bốn người đàn ông cùng nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, không biết đang nhìn cái gì, không khí cực kỳ im lặng.

Lưu Tử Thần đang pha cà phê ở phòng bếp, sau khi dùng khay bưng bốn ly cà phê đến phòng khách, chị không khỏi nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Hồi lâu sau, chị mới lên tiếng: “Này bốn anh em, có thể nghỉ ngơi trước đã hay không, mọi người đã ngồi yên không nhúc nhích mấy giờ đồng hồ rồi đấy.”

Không ai có phản ứng gì.

Một lúc lâu sau…

Trần Thiên Vũ duỗi thắt lưng một cái, ông đứng lên đầu tiên, đi đến gần sô pha bên cạnh bàn trà và ngồi xuống, lại dụi dụi đôi mắt đau nhức, Lưu Tử Thần ngồi bên cạnh ông, thấy thế thì đưa cho ông một chiếc khăn mặt còn ấm áp.

Trần Thiên Vũ đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng mà đắp lên mặt, không nói gì mà chỉ nhắm mắt dưỡng thần.

Lưu Tử Thần khẽ cười, nói: “Bốn anh em không thể thay phiên nhau xem à... Lúc đầu thì nói cho em biết là có chuyện rất thú vị, nhưng đến bây giờ mà em vẫn chưa thấy chuyện gì thú vị xảy ra cả.”

Lý Nhất Đình ồ một tiếng, chợt hiểu ra đúng là ý hay, ông đi đến bên cạnh bàn trà, bưng cốc cà phê lên uống mấy ngụm rồi nói: “Bốn người thay phiên xem thì quả thật sẽ tiết kiệm cả nhân lực lẫn vật lực, sao em không nhắc nhở sớm hơn thế?”

Lưu Tử Thần bất đắc dĩ mà lè lưỡi, chị lựa chọn im lặng.

Trần Thiên Vũ lại lấy khăn trên mặt xuống, bắt đầu “bênh vực kẻ yếu”: “Cái chuyện ‘thú vị’ là do cái tên Nhất Đình kia nói đấy chứ, anh có bao giờ nói thế đâu.”

Lý Nhất Đình cười khổ, nói: “Anh đúng là giỏi phủi tay hoàn toàn. Được rồi, là em nói, nhưng em nào ngờ camera giám sát lại lưu giữ tận hơn bốn mươi ngày chứ, góc độ quay lại lạ lùng cổ quái như vậy, chỉ tập tin video thôi cũng đã hơn một nghìn cái rồi.” Ông bất đắc dĩ mà thở dài: “Không biết bọn họ nghĩ thế nào nữa, lắp camera mà lại không kiểm tra video định kỳ, như vậy thì còn gì là bảo vệ an toàn nữa?”

Trần Thiên Vũ cười trêu nói: “Có lẽ lắp mấy máy như vậy chẳng qua chỉ để hù dọa mấy tên trộm thôi, hơn nữa, cậu nên cảm thấy may mắn vì camera không bị hỏng hóc gì đấy.”

Lưu Tử Thần gật đầu: “Anh ấy nói đúng đấy... Bây giờ, thứ anh cần đã đến tay rồi, mọi người cứ từ từ xem là được, nếu có manh mối thì thể nào cũng sẽ tìm được thôi.”

Nghe vậy, Vạn Vĩnh Khôn cũng rời mắt khỏi màn hình, với tính tình của mình, anh rất khó có thể kiên nhẫn ngồi xem lâu đến vậy, nếu không phải lòng hiếu kỳ rất mạnh quấy phá thì anh còn lâu mới dành nhiều thời gian thế này.

Hứa Kinh Nam vẫn ngồi yên bất động, anh vẫn không muốn bỏ cuộc.

Trong phòng chỉ còn lại âm thanh uống cà phê rất nhỏ, mọi người đều bội phục nghị lực của Hứa Kinh Nam từ đáy lòng, đó là tư chất của một cảnh sát ưu tú.

Hơn hai giờ sau, Trần Thiên Vũ ho nhẹ một tiếng.

“Tử Thần, bọn anh đói bụng rồi, mình ăn cơm đi.”

Lưu Tử Thần khẽ gắt gỏng: “Uống nhiều nước như vậy mà vẫn đói bụng, thật là. Em còn chưa nấu cơm đâu...” Chị xoay người lại, đi vào phòng bếp.

Đột nhiên…

Hứa Kinh Nam hưng phấn mà hô to một tiếng, khiến mấy người giật mình một cái, Lưu Tử Thần cũng nhô đầu ra khỏi phòng bếp.

“Thầy ơi, mọi người xem này...” Anh chỉ vào góc dưới bên trái của màn hình tivi.

Lý Nhất Đình vội bảo tạm dừng, Vạn Vĩnh Khôn lập tức bấm nút dừng, Lưu Tử Thần cũng hiếu kỳ mà đi tới.

“Đây là cái gì?” Lý Nhất Đình hơi nhíu mày, ông hỏi.

Hứa Kinh Nam không nói gì, anh tua lại một đoạn rồi mới bấm chạy tiếp.

Cuối cùng, mọi người cũng nhìn thấy rõ, trong nháy mắt, góc dưới bên trái của màn hình tivi đột nhiên xuất hiện một điểm màu xám.

Vạn Vĩnh Khôn lắc đầu: “Cái gì thế này, thật đúng là không nhìn ra đấy... Cái cậu này, tinh mắt thật.”

Lưu Tử Thần chen vào rồi nói: “Mấy tên đàn ông các anh đúng là chẳng chuyên nghiệp gì cả, đó chẳng phải là một cái bè nhỏ hay sao, thế mà cũng không nhìn ra.”

Nghe vậy, Lý Nhất Đình kích động vỗ tay một cái, khó nhịn được sự hưng phấn: “Thế là được rồi, suy đoán của anh chắc là đúng rồi!”

Những người khác vẫn còn chưa hiểu gì, Trần Thiên Vũ đã trở lại chỗ ngồi.

Ông khoát tay, cười nói: “Đừng nhìn tôi, quả nhiên có người dùng bè ở đó để di chuyển... Nếu tôi và Nhất Đình đoán đúng thì trong các đoạn băng ghi lại hình ảnh bốn mươi ngày này, chúng ta sẽ còn có thể nhìn thấy bóng dáng người đó đấy.”

***

Cuối cùng, nhiệm vụ này hoàn toàn giao cho Hứa Kinh Nam, anh cũng không chút do dự tiếp nhận.

Điều tra có manh mối, người phấn khởi nhất chính là anh.

Ước chừng hai ngày sau.

Anh trừng to hai mắt đầy tơ máu, uể oải mà gọi một đám người biếng nhác đang ngủ say sưa, lúc này đã là hai giờ sáng.

Chờ tất cả mọi người đều về vị trí, Hứa Kinh Nam rất tự hào mà dừng đoạn video lại vào lúc một giờ sáng.

Khung cảnh trong đoạn băng hầu như trống rỗng, nhưng ngay bên trái trung tâm của màn hình có bóng dáng mỏng và dài của một người, dường như đang ngậm điếu thuốc, đứng yên khoảng năm phút đồng hồ, sau đó lại biến mất khỏi màn hình.

Vì người đó luôn nghiêng mặt, hơn nữa độ phân giải hình ảnh quả thật không cao, lại còn là chế độ ban đêm, nên không thể nhận ra diện mạo, nhưng nhìn dáng người thì hoàn toàn có thể thấy được đây là một người đàn ông cao gầy, mấu chốt là người đàn ông này đeo một chiếc kính cận thị.

Đêm hôm khuya khoắt, tại sao người này lại xuất hiện ở đây?

Những người khác còn tạm thời chưa có phản ứng gì, ánh mắt của Hứa Kinh Nam lại trở nên kinh ngạc, khó hiểu.

Vừa rồi anh hoa cả mắt, lại hưng phấn quá độ, bây giờ mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

Nhưng…

Tại sao lại là cậu ta?