Đông Phương Thần Thám

Chương 22: Bộ hài cốt vô danh




Bộ hài cốt dưới đáy ao trước mắt vẫn chưa được làm rõ thân phận, hôm nay, Hứa Kinh Nam mang về bức ảnh phục hồi xương sọ rất quan trọng, được tạo dựng lại bằng hình ảnh ba chiều, anh không có biện pháp cũng không thể nào bưng về được.

Nhưng anh vẫn cực kỳ cẩn thận chụp lại từng góc độ, còn in ra ảnh màu.

Anh cảm thấy cực kỳ hứng thú với kỹ thuật này, dùng đất sét dần dần tiến hành bổ khuyết vào bộ xương trắng như tuyết, căn cứ vào tỉ lệ người thật, nguyên lý Giải phẫu học và trí tưởng tượng thích hợp, dần dần biến thành một khuôn mặt người 3D có lẽ xấu xí, có lẽ tuấn tú, thậm chí mỹ lệ, đây là một việc làm cực kỳ có cảm giác thành tựu.

Nếu có người nào khác chứng kiến hoặc là người cùng huyết thống tiến hành miêu tả, gần như hoàn toàn có thể tái hiện lại dáng vẻ ban đầu của người chết, giống như chết mà sống lại vậy.

Nghe nói nữ hoàng Ai Cập Cleopatra cũng được tái hiện lại chân dung bằng cách này.

Thật sự là rất thần kỳ.

***

Hôm nay, anh đã mang về bức ảnh tái hiện xương sọ người hơn ba mươi tuổi, thuộc giới tính nam, trước khi thảo luận với thầy Lý, anh muốn cẩn thận nghiên cứu một phen, anh đã dần bắt đầu tạo cho mình thói quen độc lập suy nghĩ, dù sao thì chuyên ngành của anh là pháp y, không thể trở thành kẻ vô tích sự trong lĩnh vực chuyên nghiệp của mình được.

Vạn Vĩnh Khôn ngồi trên sô pha, nhìn Hứa Kinh Nam gần như mê muội mà nhìn bức ảnh chằm chằm, hơn nữa còn ngồi bất động một hồi lâu.

Thật ra, hai người bọn họ chỉ kém nhau một, hai tuổi, Vạn Vĩnh Khôn lớn tuổi hơn một chút, nhưng nhìn tướng mạo thì trông anh lớn hơn Hứa Kinh Nam tận ba, năm tuổi.

Đây là tướng mạo của nông dân bình thường, là kết quả lao động, rèn luyện thể lực hàng năm.

Vạn Vĩnh Khôn đã hút xong hai điếu thuốc, thấy Hứa Kinh Nam vẫn chưa nói gì, anh có vẻ không ngồi yên được nữa: “Kinh Nam, em có nhìn ra được gì không thế?”

Hứa Kinh Nam lúc này mới định thần lại, lắc đầu: “Khuôn mặt kiểu đại trà, đặc điểm không rõ ràng. Nhưng ít nhất không phải người địa phương, hẳn là người phương Bắc.”

Vạn Vĩnh Khôn nổi lên hứng thú, anh đi qua, lấy bức ảnh để xem xét nhưng không nhận ra.

“Làm sao mà em biết được?” Anh hỏi.

Hứa Kinh Nam chỉ chỉ xương gò má, hốc mắt và cả cái mũi trong ảnh, bắt đầu phân tích: “Anh xem, mũi người này khá cao, lỗ mũi quặp vào trong, xương gò má nhô lên về phía trước, khuôn mặt được tái hiện lại bằng hình 3D, bên trong khóe mắt hẹp dài, đây là đặc điểm của người phương Bắc.”

Anh thoáng suy nghĩ rồi lẩm bẩm: “Nếu loại trừ người địa phương ra, dù có phát thông báo tìm người khắp nơi thì hiệu quả vẫn không lớn lắm.”

Vạn Vĩnh Khôn gật đầu: “Người vùng khác đang sống ở đây hẳn là chủ yếu tập trung ở nhà máy và viện nghiên cứu, nhưng nếu chỉ dựa vào vài đặc điểm như vậy thì sợ là không dễ tìm, mấy trăm người ở viện nghiên cứu thì còn dễ nói, nhưng mấy nghìn người ở nhà máy thì có vẻ ‘mò kim đáy bể’ rồi.”

Từ Kinh Nam lại lâm vào trầm tư, đột nhiên, anh vỗ mạnh cái bàn, khiến Vạn Vĩnh Khôn hoảng sợ đến mức nhảy dựng lên.

“Sao vậy, em đã phát hiện ra điều gì à?” Vạn Vĩnh Khôn vội vàng hỏi han.

Hứa Kinh Nam dùng bút khoanh vòng tròn vào cái mũi trên bức ảnh, anh kích động nói: “Nơi này hẳn là có một cái nốt ruồi!”

Vạn Vĩnh Khôn thiếu chút nữa đã hộc máu, tuy rằng mình là người thường, nhưng anh cũng biết lời này đúng là nói hươu nói vượn.

“Nhìn xương cốt mà cũng có thể phát hiện ra nốt ruồi, này cậu em, anh cũng say rồi.”

Hứa Kinh Nam vẫn phấn khích, nói: “Anh Khôn, em nói này, việc tái hiện xương sọ có một vài nguyên tắc cực kỳ quan trọng, chính là phải phát huy toàn bộ sức tưởng tượng, rất nhiều lúc, nó còn có thể trở thành điểm mấu chốt để phá án.”

“Nhưng trí tưởng tượng của em thì có vẻ hơi quá rồi, có căn cứ khoa học không?” Vạn Vĩnh Khôn không thể không trút một gáo nước lạnh vào đầu anh chàng.

Hứa Kinh Nam rung đùi đắc ý nói: “Không đúng, không đúng, nốt ruồi này hẳn là không nhỏ đâu... Anh không thấy là nếu không có nốt ruồi này, khuôn mặt người này rất không cân đối sao?”

Vạn Vĩnh Khôn cũng hiếu kỳ, nhưng dù đã quan sát hồi lâu, anh vẫn phải lắc đầu.

Suy đoán này có vẻ kỳ lạ.

“Nghe ý kiến của thầy đi đã.” Vạn Vĩnh Khôn không muốn lãng phí thời gian nữa.

***

Không ngờ, sau khi nghe xong phỏng đoán của Hứa Kinh Nam, Lý Nhất Đình lại gật đầu.

“Không thể bài trừ khả năng này được, chúng ta không ngại dựa theo bức ảnh này để tìm tòi xem, phạm vi sẽ nhỏ đi rất nhiều. Em đã báo cáo tình huống này cho cục thành phố chưa?” Lý Nhất Đình hỏi.

Hứa Kinh Nam lắc đầu: “Đây mới chỉ là suy đoán bước đầu của cá nhân em thôi, em không dám báo cáo ngay. Thầy thấy thế nào ạ?”

Lý Nhất Đình tỏ vẻ tán đồng, ông cũng hiểu được nếu báo cáo lúc này thì có vẻ bất cẩn quá, hơn nữa, nếu thực sự có người nhận ra nốt ruồi này thì khi đó báo cáo cũng không chậm.

Hứa Kinh Nam đồng ý hành động thận trọng này của thầy.

Anh hỏi: “Vậy bây giờ em sẽ gửi các bức ảnh liên quan đến viện nghiên cứu và nhà máy, nhờ bọn họ hỗ trợ phân biệt?” Lý Nhất Đình đang định gật đầu thì một ý nghĩ chợt nảy lên trong lòng.

“Chờ đã, thầy nghĩ vẫn nên hẹn một người đến phân biệt trước đã.” Lý Nhất Đình cười với vẻ giảo hoạt.

Không biết tại sao, ông đột nhiên muốn lấy một cách khác để gặp ông chủ Ôn – người chưa từng lộ diện này.

Cho nên, ông nhanh chóng cầm lấy điện thoại di động để gọi cho Liễu Nghệ, nói là mời ông chủ Ôn đến đồn cảnh sát để hỗ trợ điều tra, bởi vì là triệu tập không chính thức cho nên nhờ giám đốc Liễu thay mặt hẹn sẽ thích hợp hơn.

Trong lòng Lý Nhất Đình còn có tính toán khác, ông muốn nghiệm chứng một suy đoán.

Liễu Nghệ thẳng thắn đồng ý ngay, ông ta nói sẽ bảo Ôn Cửu Lâm chạy tới ngay bây giờ, chuyện xảy ra ngay trong viện nghiên cứu, Mạnh Tiêu lại là nhân viên chính thức, viện nghiên cứu nhất định dồn toàn lực phối hợp điều tra.

Lý Nhất Đình khách sáo vài câu rồi tắt điện thoại.

Chưa đến hai mươi phút, Ôn Cửu Lâm đã chạy tới đồn cảnh sát, tốc độ cực nhanh khiến Hứa Kinh Nam cảm thấy kỳ lạ, nhưng Ôn Cửu Lâm lại thẳng thắn nói rằng mình cũng đang ở phố Phân Bò để ăn cơm với bạn bè, cho nên sau khi nhận được điện thoại của giám đốc Liễu, ông ta liền tức tốc tới đồn để trình diện.

Lần trước ở trên bàn rượu, hai bên chỉ vội vàng gặp gỡ một lúc, về ông chủ Ôn này, Lý Nhất Đình không đặc biệt lưu ý nhiều, lần này hẹn gặp, ông cẩn thận quan sát cao thủ giao tiếp khá kiểu cách này.

Ôn Cửu Lâm và Lý Nhất Đình tương đương tuổi nhau, nhưng rõ ràng được bảo dưỡng rất tốt, bề ngoài chỉ khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt hình chữ 国 vuông vắn, có vẻ khá đôn hậu, làn da không ngăm đen, nhìn gần còn thấy hơi hồng hào, nhưng đôi mắt sáng ngời có thần lại cực kỳ giống quan viên; mái tóc kiểu húi cua, càng lộ vẻ giỏi giang. Khi nhìn thấy Lý Nhất Đình, ông ta còn nhiệt tình chào hỏi, dù sao cũng từng ăn với nhau một bữa cơm, coi như là bạn bè; ông ta nghĩ thầm, may mà lúc trước, ông ta bố trí bữa cơm thịnh soạn như bữa tiệc, bằng không hôm nay gặp mặt sẽ cảm thấy khá xấu hổ.

Án mạng xảy ra ngay trước cửa nhà mình, ông ta có vẻ kín tiếng hơn trước rất nhiều.

“Trưởng phòng, tôi thật sự rất cảm ơn ông đã đến chỗ chúng tôi sớm như thế, bằng không, gặp phải chuyện như vậy, tôi thật sự không biết phải làm gì mới đúng.” Ông ta dừng một chút: “Mọi người lúc ấy, kể cả thư ký Đường cũng tưởng chỉ là một chuyện nhỏ nhặt, không ngờ cuối cùng lại thành ra như vậy, ông nói xem, có phải tôi đã xui xẻo quá rồi không.”

Không ngờ Lý Nhất Đình lại đến gần, vỗ vỗ vai ông ta, giơ tay tỏ vẻ mời ngồi.

“Nếu không có chuyện ấy thì chúng ta chưa chắc đã có thể đến đây tụ họp rồi, ông chủ Ôn, ông thấy có đúng không.... Nào, hút điếu thuốc đã.”

Ôn Cửu Lâm là một nhân vật lợi hại, rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, vừa thấy thế, trong lòng ông ta trở nên kiên định rất nhiều, ông ta vội hỏi: “Hút của tôi đi, cứ hút của tôi đi, trưởng phòng khách sáo như vậy, tôi thấy ngượng ngùng quá... Sau này, tôi còn phải nhờ trưởng phòng quan tâm chiều cố nhiều hơn nữa.” Ông ta thuần thục rút điếu thuốc trong túi quần, Lý Nhất Đình cũng không miễn cưỡng, đưa tay nhận lấy.

Lại là một điếu thuốc thuộc nhãn hiệu Trung Hoa ba số ba tiêu chuẩn.

Ông đang nhớ lại bao thuốc nhãn hiệu Trung Hoa của Từ Cảnh Nguyên, Từ Cảnh Nguyên đã đẩy ngay cửa đi vào, Ôn Cửu Lâm vội vàng đứng lên nghênh đón, Từ Cảnh Nguyên khoát tay bảo Lão Ôn cứ ngồi đi, Ôn Cửu Lâm mới lại ngồi xuống.

Lý Nhất Đình ngồi ở bên cạnh, không nói gì.

Đồn cảnh sát dù sao cũng là địa bàn của Từ Cảnh Nguyên, cho nên đồn trưởng mở miệng trước: “Lão Ôn, hôm nay tìm cậu đến đây, thật ra cũng không có chuyện gì khác cả... Nhưng cậu cũng biết đấy, chỗ tôi chẳng thể so được với nhà hàng Hưng Thịnh hay Nhạc Lai, không có điếu thuốc hảo hạng hay rượu ngon gì có thể chiêu đãi cậu.”

Ôn Cửu Lâm vội vã gật đầu không ngừng, miệng nói: “Đồn trưởng khách sáo quá; anh yên tâm, có chuyện gì cần đàn em hỗ trợ, anh cứ việc sai bảo là được....” Ông ta nhìn về phía Lý Nhất Đình: “Nếu trưởng phòng muốn biết chuyện gì thì cứ việc hỏi là được, tôi sẽ không giấu giếm điều gì hết.”

Lý Nhất Đình nửa đùa nửa thật, nói: “Lão Ôn, chính ông nói thế đấy nhé, tôi đây chỉ có thể làm theo phép nước, cái gì cũng phải dựa theo quy trình để hỏi mới được, dù sao thì ông cũng coi như là nửa nhân chứng, ghi chép thì tôi ngại phiền toái lắm, hôm nay không phải làm đâu.”

Ôn Cửu Lâm dường như hoàn toàn bình tĩnh lại, ông ta cười nói: “Ông cứ việc hỏi, cứ việc hỏi nhé. Tôi cũng hy vọng sớm ngày phá án, hôm nào phải mời sư thầy đến trừ tà mới được, chứ tôi thật sự không nỡ bỏ đi mấy căn nhà ấy.”

Từ Cảnh Nguyên còn ở giữa hát đệm: “Tôi hiểu tính tình Lão Ôn này lắm, chỉ là hơi phóng đãng không biết kiềm chế thôi, chứ thật ra cũng rất thẳng tính.”

Lý Nhất Đình cười thầm trong lòng, người này thẳng tính mới lạ.

Thế mà Từ Cảnh Nguyên cậu vẫn làm nổi đồn trưởng suốt mấy năm nay, trong lòng ông nghĩ như vậy, nhưng trên mặt lại hoàn toàn không bộc lộ, vẫn tỏ ra như được gặp bạn bè cũ vậy.

Thấy đã đến lúc có thể hỏi, ông lập tức nắm chặt thời gian, nói: “Lão Ôn, một năm ông kiếm được không ít tiền phải không?”

Ôn Cửu Lâm sửng sốt, không ngờ Lý Nhất Đình lại hỏi cái này trước, ông ta chần chừ một chút, cuối cùng trả lời khá qua loa: “Làm việc khổ cực thì kiếm được bao nhiêu đâu, nuôi gia đình, sống tạm thì tuyệt đối đủ, cuối năm cũng dành dụm được khoản tiền nhàn rỗi.” Quả nhiên là miệng nói của một người làm ăn tiêu chuẩn.

Lý Nhất Đình không truy vấn nữa, ông đưa một ly nước ấm qua, Ôn Cửu Lâm vội vàng nhận lấy.

“Ở đây thì chúng tôi không biết pha trà... Vừa rồi tôi chỉ đùa một chút thôi, Lão Ôn đừng khẩn trương làm gì.”

Ôn Cửu Lâm cười rộ lên: “Tôi có gì mà phải khẩn trương, chỉ là lần đầu tiên vì chuyện của mình mà đến đồn cảnh sát, nên cả người không được tự nhiên thôi.”

Từ Cảnh Nguyên cũng cười nói: “Hiểu mà, hiểu mà.”

Lý Nhất Đình nghĩ thầm, cậu thì hiểu cái gì, ông ra hiệu cho Hứa Kinh Nam đến gần, Hứa Kinh Nam liền cầm xấp ảnh trên bàn đưa cho ông, Lý Nhất Đình lấy ra bức ảnh chụp ngay mặt, đưa cho Ôn Cửu Lâm.

“Không có gì đâu, chỉ là nhờ ông hỗ trợ nhận dạng một người thôi.”

Ôn Cửu Lâm có vẻ nhẹ nhàng nhận lấy, liếc nhìn cái đầu trên bức ảnh, biểu cảm không có gì biến hóa, ông ta rất nghiêm túc nhìn, sau đó lại tùy tay trả lại, sau đó trịnh trọng lắc đầu.

“Đó là người vùng khác, tuy rằng thôn chúng tôi có không ít người từ ngoài đến, nhưng tôi chưa bao giờ gặp ai giống người này cả, công nhân của tôi vốn đều là người địa phương.”

Lý Nhất Đình cười khẽ, ông cầm lấy bút máy, chấm một chấm đen rõ rệt vào bên trái khuôn mặt trên bức ảnh, lại đưa ra: “Không vội, Lão Ôn nhìn lại xem có nhớ gì về người này hay không.”

Ôn Cửu Lâm rất phối hợp mà nghiêm túc quan sát vài phút, nhưng vẫn lắc đầu.

“Quả thật là tôi chưa gặp bao giờ... Nhưng số người có nốt ruồi đen trên mặt ở thôn này thì đúng là có vài người.” Dường như nghĩ đến điều gì, ông ta do dự, muốn nói lại thôi.

Lý Nhất Đình truy vấn: “Là những người nào?”

Ôn Cửu Lâm dường như suy nghĩ một hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Đứa con trai thứ hai nhà họ Củng ở thôn Tây, đứa con trai thứ năm nhà họ Lâm ở thôn Đông, cả kế toán của chúng tôi cũng có nốt ruồi trên mặt, nhưng không phải bên mặt trái, mà là má phải... Chắc ông không biết, trên mặt thư ký Đường của chúng tôi cũng có nốt ruồi đấy.” Nói xong, ông ta cười rộ lên.

“Hình như theo tôi được biết, vài người này đến giờ vẫn còn sống rất tốt.”

Lý Nhất Đình mỉm cười, nhưng lý do không phải như lời ông vừa nói.

Ông trả lại các bức ảnh cho Hứa Kinh Nam, nhắc nhở anh phải bảo quản thật tốt, xem ra chuyện nhận dạng đã coi như hoàn thành, tuy rằng không có kết quả gì.

“Lão Ôn, ông và thư ký Đường có quan hệ gì?” Lý Nhất Đình đột nhiên hỏi.

Lúc này, Từ Cảnh Nguyên bắt được cơ hội nói chuyện, còn Ôn Cửu Lâm thì còn chưa kịp định thần lại.

“Bọn họ ở cùng một thôn, tuy rằng không phải thân thích nhưng cũng coi như là đồng hương.” Từ Cảnh Nguyên cười ha hả, cứ như vừa lập công lao lớn vậy.

Ôn Cửu Lâm thấy người này không giữ miệng, cũng thoải mái tiếp lời: “Thôn chúng tôi đều gọi thư ký Đường là lão đại ca, tuy rằng không có quan hệ huyết thống gì, nhưng sau khi anh ấy xông pha ở bên ngoài mà trở nên nổi danh thì quả thật không hề quên chúng tôi. Trưởng phòng, ông cũng biết đấy, xã hội bây giờ đâu có mấy ai là người nhà, căn bản ngay cả đi ra khỏi thôn thôi cũng rất khó khăn rồi. Tôi làm ăn được thế này, ít nhiều đều nhờ có anh Đường và giám đốc Liễu quan tâm chăm sóc cả, bằng không thì đã sớm cuốn gói chạy lấy người rồi.”

Lúc này, Lý Nhất Đình thật lòng gật đầu tỏ vẻ hiểu được, đâu ai thật sự có thể một thân một mình tung hoành thiên hạ chứ.

Ông đứng lên, lễ phép bắt tay với Ôn Cửu Lâm cũng vừa nhanh chóng đứng dậy, tỏ vẻ cảm ơn ông ta đã phối hợp, Ôn Cửu Lâm tất nhiên lại khách sáo một lúc, Lý Nhất Đình nói thẳng rằng tôi đây không tiễn nữa.

Ôn Cửu Lâm khoát tay với Từ Cảnh Nguyên, rồi đi về phía cánh cửa văn phòng.

Ông ta đang chuẩn bị mở cửa thì Lý Nhất Đình đột nhiên hỏi một câu.

“Em họ ông về quê rồi à?”

Ôn Cửu Lâm nghe vậy thì sửng sốt, không hiểu ý của Lý Nhất Đình.

Một lúc lâu sau, ông ta mới nói: “À, ông đang bảo... em họ tôi à, sau hôm xảy ra chuyện không may, em ấy đã đi rồi... Ông cũng biết đấy, một cô gái mà nhìn thấy những chuyện này thì đâu còn dám ở lại chỗ tôi nữa.”

Lý Nhất Đình phất phất tay, tỏ vẻ xin cứ tự nhiên: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu thôi.”

Ôn Cửu Lâm vội vàng rời đi với vẻ mặt hơi khác thường.

Từ Cảnh Nguyên nhìn bóng dáng Ôn Cửu Lâm đi xa, không biết tại sao lại thở dài.

“Anh thấy đấy, Lão Ôn này không có tật xấu gì lớn; chỉ là Khổng lão phu nói rất đúng: ‘Ôn bão tư dâm dục*’. Bao nuôi vợ bé mà ai ai cũng biết, còn cả ngày giấu giếm này giấu giếm kia, cái gì mà em họ chứ, chỉ có ông ta không dám thừa nhận thôi.” Khuôn mặt ông ta có vẻ tức giận nhưng thật ra lại đầy hâm mộ.

* Ôn bão tư dâm dục: Ấm no rồi thì nghĩ đến tư lợi cá nhân.

Thấy thế, Lý Nhất Đình mỉm cười.

“Nuôi vợ bé, trước mắt vẫn chưa được tính là phạm pháp đâu.”

Quả nhiên Từ Cảnh Nguyên còn muốn tiếp tục với mấy suy nghĩ đen tối của mình, ông ta oán hận nói: “Đúng đấy, tôi có bắt ông ta vào tù đâu, sao ông ta không thể thoải mái thừa nhận cơ chứ.”