Đông Phương Thần Thám

Chương 213: Người chết đầu tiên




Trên một dòng sông êm đềm trong một công viên nhỏ, một ông cụ nhàn nhã mà vểnh chân, lẳng lặng ngồi trên một chiếc ghế nhỏ, cần câu được đặt trên lan can, bên cạnh có một chiếc xô nhỏ đựng một số mồi câu, có lẽ là một vài con giun, hay vài con cá nhỏ, người câu cá hàng năm đều biết dùng mồi kiểu gì để câu cá nào đúng không?

Hai vợ chồng ông lão đã về hưu rất nhiều năm, gia đình hòa thuận, con cháu hiếu thảo, hai người ngủ sớm dậy sớm, rảnh rỗi là ra công viên gần đó để rèn luyện thân thể, bạn già thích dắt chó đi dạo, đi loanh quanh khắp các nơi trong công viên, có lúc cũng tập Thái Cực Quyền, hoặc là nhảy vuông; người già thích câu cá, con sông nhỏ trong công viên này thuộc kiểu kết hợp giữa biển và nước ngọt, có rất nhiều cá có râu rất nặng, một vài con cá ngốc nghếch và một số loài cá nhỏ không biết tên, nếu may mắn thì không chừng còn có thể câu được cân rưỡi hoặc một cân.

Gió bên hồ không lớn lắm, nhất là sáng sớm, gió nhẹ khá mát mẻ, khi thổi qua người, cảm giác cực kỳ thoải mái, trong công viên còn có vài người khác đang tản bộ, nhưng vì trời vẫn còn sớm nên không nhiều lắm, ông lão thu cần câu lại, vẫn không thu hoạch được gì, ông ấy dựa vào lan can bằng cẩm thạch, thay cần câu khác, phần phật một tiếng, lại tung cần câu ra xa năm, sáu mét, vùng nước ấy hơi gợn sóng, cũng may mà chỉ một lúc sau, tiếng chuông trên cần câu của ông lão nhẹ nhàng vang lên, đúng là vẫn có cá mắc câu.

Trên con đường cách đó không xa, một thiếu phụ trẻ tuổi hớn hở đang đẩy xe đẩy trẻ con, bước dọc theo con đường rộng hai mét bên cạnh lan can đá cẩm thạch trắng, người mẹ trẻ tuổi đi rất chậm, thỉnh thoảng còn lau nước miếng đang chảy của đứa trẻ mới được mấy tháng, hoặc là cho bé uống một ngụm nước, bất luận là trẻ đến thế nào, những người mẹ vẫn luôn yêu thương con mình, không phải sao?

Hai bác lao công cần cù đang dùng chổi để quét lá rụng trên mặt cỏ, ở ngay bên cạnh bác ấy là một chiếc xe ba bánh chạy bằng điện, trên thân xe có bốn chữ “Bảo vệ môi trường” màu đỏ rực; họ là người rất cần cù trong thành phố, luôn dậy sớm về muộn, làm bạn với rác và bụi bẩn cả ngày, vì kiếm sống mà chưa bao giờ phàn nàn.

Thời gian trôi qua lặng lẽ hơn nửa tiếng, nắng sớm hơi lộ ra, những con thuyền đánh cá vừa rời bến đêm qua bắt đầu về cảng, những con thuyền đánh cá đó vội vàng lướt qua mặt hồ, chạy về phía đoàn người đang lo lắng chờ đợi ở bến tàu, hầu hết những người ấy đều là tiểu thương buôn bán hải sản, cũng xen lẫn cả những người phụ nữ địa phương thành thạo, nếu muốn có hải sản vừa tươi vừa rẻ, họ cần phải kiên nhẫn chờ ở bến tàu; những sản phẩm hải sản mới thu hoạch này được những người dậy sớm ấy đưa đến chợ thủy sản vào sáng sớm mỗi ngày, sau đó đưa đến bàn ăn phong phú của chúng ta, vào trong miệng của những đứa trẻ đang kêu khóc vì đói; tiếng động cơ của thuyền đánh cá không lớn, chỉ là tiếng múc nước phạch phạch phạch trong trẻo khiến buổi sớm yên bình bỗng trở nên náo nhiệt và thú vị.

Đây là một buổi sáng sớm rất bình thường ở công viên Tân Giang.

Meo meo, một con mèo nhỏ lười nhác xuất hiện trên mặt cỏ, nó dùng đầu lưỡi liếm bàn chân, sau đó dùng móng vuốt chải bộ lông rối tung của mình, hai mắt đảo nhanh như chớp: liếc nhìn ông lão nhàn nhã bình tĩnh đang câu cá, bước chân đoan trang nhẹ nhàng, người mẹ trẻ tuổi đang tản bộ cùng đứa trẻ, còn có các công nhân vệ sinh đang vùi đầu dọn sạch rác rưởi, trong thế giới của mèo, có lẽ nó không biết những người này đang làm gì, nhưng nó vẫn thưởng thức sự bận rộn của bọn họ.

Mèo thích ăn cá, đây là trời sinh rồi. Cho nên con mèo này đang lén nhìn hơn mười con cá nhỏ trong thùng của ông lão, trong mắt lộ ra một chút mơ ước, nhưng bây giờ, nó vẫn không dám đến gần, bởi vì ông lão đang lén quan sát con mèo nhỏ đang định ăn trộm này; một lúc lâu sau, ông lão bỗng nhiên mỉm cười, chủ động nhặt một con cá nhỏ trong thùng lên, vung ra mặt cỏ xa xa một cái, con mèo kêu một tiếng rồi thoăn thoắt nhảy đến, hưởng thụ mỹ vị, nó không hiểu cái gì là cảm kích, chỉ cảm thấy rất vui sướng, đối với mấy con cá khác trong thùng, nó lại càng thêm hy vọng.

Công nhân nạo vét đang lái chiếc thuyền máy nhỏ chạy dọc theo bờ sông đến gần, đây là một người đàn ông trung niên, khuôn mặt hơi ngăm đen, quần áo hơi dơ bẩn, trong tay cầm một cây gậy trúc rất dài, trên đầu gậy là một cái túi lưới cực to, vớt rác rưởi không ngừng xuất hiện trên mặt sông, một lần túi lưới ngụp xuống là vớt được đủ loại sản phẩm bằng nhựa không phân hủy, cất vào một cái thùng vôi trắng trên thuyền, cả chiếc thuyền tỏa ra một thứ mùi tanh hôi nhè nhẹ, nhưng mà ông ấy đã sớm thành thói quen rồi, nên vẫn lơ đễnh.

“Bộp”, ông lão không cẩn thận giơ tay đánh nghiêng cái thùng nhỏ, mấy con cá nhỏ bay ra khỏi mép thùng, ông ấy cười nhẹ, vội vàng nâng thùng nhỏ dậy, nhanh chóng nhặt con cá lại, con mèo nhỏ cách đó không xa vốn định khom người và phóng lên nhưng lập tức bỏ cuộc, xem ra, không phải ông lão định tặng thêm đồ ăn ngon mà chỉ là lỡ tay đánh rơi.

Người mẹ trẻ tuổi vừa lúc đi qua con mèo nhỏ, đứa trẻ bên trong xe đẩy dùng tay nhỏ bé chỉ vào con mèo, vì thế, người mẹ trẻ tuổi ngồi xổm xuống, lấy ra một vài đồ ăn vặt bên trong túi to bên cạnh xe đẩy, ném cho mèo con trông có vẻ đói bụng, hai người hứng thú mà thưởng thức cảnh con mèo nhỏ ăn nhồm nhoàm.

Không nghĩ tới con mèo nhỏ lại lấy oán trả ơn, liên tục phát ra nhiều tiếng kêu rất kỳ lạ, lộ ra bốn cái răng nanh sắc nhọn, biểu cảm rất hung ác, thực sự khiến đứa trẻ sợ tới mức run rẩy, người mẹ trẻ tuổi tức giận mà phất phất tay, vội vàng xua đuổi con mèo hoang không biết từ đâu tới này, cô ấy nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục đẩy xe về phía trước để né tránh.

Đúng là không biết tốt xấu! Người mẹ trẻ tuổi oán thầm.

***

Roẹt, một âm thanh rõ ràng vang lên trong công viên..

Một bóng dáng không biết từ đâu xuất hiện, bỗng xẹt qua rất nhanh, đó là một cậu bé khoảng mười tuổi, đi giày trượt băng để tập thể dục buổi sáng, làm các loại tư thế rất kỳ quặc, đầu tiên là trượt vài vòng ở chỗ trống trải, rồi lại vui vẻ trượt vòng quanh người mẹ trẻ tuổi đang đẩy xe, sau đó thì lập tức trượt nhanh về phía ông lão.

Cậu muốn xem ông lão vốn có vẻ mặt bình tĩnh kia có thu hoạch gì đặc biệt không.

Công nhân vệ sinh lúc này đã quét rác xong, họ khởi động xe điện định rời đi, xe điện chạy ngược hướng người mẹ trẻ tuổi, bỗng nhiên, một con mèo xuất hiện ở đằng trước xe điện, bác gái vốn buộc khăn kín đầu đột nhiên chuyển hướng và ngừng ngay lập tức, may mà tốc độ vốn không nhanh, bằng không, thế nào cũng đánh rơi thùng rác xuống đất, dù vậy, một thùng rác bằng nhựa vẫn bị văng ra ngoài, rơi xuống phía trước cậu bé trượt băng đang lao nhanh, cậu bé kinh hãi, may mà kỹ thuật không tồi, lập tức rẽ ngay tại chỗ.

Cậu bé né tránh đột ngột như vậy, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất, chân phải không thể khống chế được mà đá bay thùng nhỏ đựng mồi câu của ông lão, ông lão đang tựa cần câu vào lan can, động tĩnh thình lình xảy ra làm ông ấy rụt mạnh sợi câu theo phản xạ, móc câu từ trong nước bay vọt ra, thành một đường cong lóe sáng trong không trung.

Thuyền máy của công nhân nạo vét lúc này đang chạy qua phía trước, ông ấy đang giơ túi lưới, cực kỳ chăm chú mà vớt một đống rác, không ngờ bên cạnh mình lại một cái móc câu bay tới, bỗng quấn lấy cổ ông ấy một vòng một cách thần kỳ, hơn nữa, móc câu còn vô cùng tinh chuẩn mà móc vào lỗ tai trái của ông ấy.

Lực lượng ấy như bốn lạng bạt ngàn cân, má đột nhiên bị đau khiến công nhân nạo vét không kịp phản ứng, cả người ông ấy ngã nhào về phía trước vì đau, rồi rơi xuống nước, phát ra một tiếng tùm. May mắn thay, động cơ của tàu cao tốc không khởi động, chỉ là trôi về phía trung tâm của dòng sông theo quán tính, làm một con thuyền đánh cá thiếu chút nữa va phải thuyền máy, may mà thuyền đánh cá và thuyền máy chỉ sượt qua nhau, không bị va chạm.

Mà sau khi công nhân nạo vét rơi xuống, cần câu trong tay ông lão trở nên nặng trịch, sức kéo mạnh lại đột ngột làm ông lão đập đầu vào lan can cẩm thạch, đầu lập tức chảy máu, ông lão cao tuổi lập tức ngất đi.

Cậu bé sợ hãi mà chống người dậy, không thể tin được đã xảy ra chuyện gì, cậu bắt đầu khóc lớn.

Mèo hoang vẫn tự tại mà gặm ăn con cá từ trên trời giáng xuống, nó không rõ về chuyện loài người, người mẹ trẻ tuổi che miệng, phát ra một tiếng thét chói tai nặng nề, nắm chặt xe đẩy trẻ con mà đứng bất động đằng xa, không biết phải làm gì.

Không khí cực kỳ quỷ dị!

Bỗng dưng… 

Tiếng nước chảy ào ào vang lên, một cái đầu trong sông nhô lên, thì ra là người công nhân trung niên ấy, tuy rằng móc câu đã cuốn lấy cổ của ông ấy, khiến ông ấy bất ngờ, không kịp đề phòng mà rơi xuống nước, nhưng ông ấy rất am hiểu kỹ năng bơi, nên đã cởi được sợi móc câu trong nước và không bị thương quá nặng. Sau khi liếc thấy tình hình của ông lão, ông ấy lo lắng hô to với người mẹ trẻ tuổi.

Người mẹ trẻ tuổi kia cuối cùng cũng định thần lại từ sự kinh ngạc, cô ấy bối rối mà lấy điện thoại cầm tay ra, gọi đường dây nóng 120 để cấp cứu, sau khi cô ấy lắp bắp kể xong, ông lão đã hoàn toàn nằm bất động dưới mặt đất và hấp hối.

Cậu bé đứng lên, nhanh chóng chạy mất, chỉ một thoáng đã không thấy bóng dáng đâu nữa.

Mèo con ăn xong mồi câu, ngậm lấy con cá lớn cuối cùng, cũng lặng yên mà trốn, khi đi qua người mẹ trẻ tuổi, nó vẫn còn hung tợn mà trừng mắt nhìn cô ấy một cái.

Người mẹ trẻ tuổi vẫn không dám đến gần, cô ấy đã báo cảnh sát, nhưng ngoài chuyện đó ra thì không biết nên làm gì, thậm chí cũng nảy ra ý định bỏ đi.

Công nhân nạo vét khó khăn mà lội qua đống đá trên sông, vươn người vịn lấy lan can, kiểm tra vết thương của ông lão, kỹ năng bơi của ông ấy không tệ, nhưng lại hoàn toàn không có năng lực cứu người.

“Ông ơi!” Một cụ bà từ xa chạy tới, sủng vật chó ở phía sau đuổi theo bà.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, xe cứu thương vẫn chưa đến, dường như tất cả đều không còn kịp nữa rồi.