Đông Phương Thần Thám

Chương 212: Chi nhánh bắc đình




Nếu nói năng lực tiên tri của Liễu Tiểu Quyền làm Lưu Tử Thần hơi kinh ngạc, thì tài năng chơi đàn dương cầm của Liễu Nhứ Nhi cũng làm cho chị phải mở rộng tầm mắt.

Sau khi ăn xong và nói chuyện phiếm một lúc, Liễu Nhứ Nhi chủ động yêu cầu đàn một bài cho mọi người nghe.

Viên Huệ Nga ra vẻ thần bí mà nói, mọi người đừng xem nhẹ Nhứ Nhi, bây giờ cô bé đã thi đàn dương cầm đến cấp thứ chín rồi, mọi người đều phụ họa và khen ngợi, nhưng cũng nửa tin nửa ngờ, không ai hỏi kĩ xem rốt cuộc là cấp chín nghiệp dư hay là cấp chín chuyên nghiệp, mặc dù trình độ học vấn của trẻ em thời nay đã vượt xa trình độ của những người lớn này năm xưa, nhưng có thể cao siêu đến đâu chứ?

Vốn tưởng rằng cô bé sẽ chơi bài của Bahrton, Mozart, nhưng Liễu Nhứ Nhi lại chơi bài “Hai con hổ”, đây là ca khúc sơ đẳng mà các em thường được tập lúc mới học, Lưu Tử Thần mỉm cười, đứa trẻ này thành thật đến mức đáng yêu.

Tiếng đàn tinh tinh tang tang lọt vào tai, ban đầu thì chưa thấy thế nào, hoàn toàn không thấy cái gì gọi là cấp thứ chín, nhưng khi đầu ngón tay non nớt bắt đầu lướt nhanh, hợp âm phức tạp biến hóa, Lưu Tử Thần không khỏi tán thưởng, bình thường lúc rảnh rỗi, chị cũng hay nghe đàn dương cầm, dù là nghệ sĩ piano trong hay ngoài nước, chị cũng nghe rất nhiều, nhưng bài hát thiếu nhi được diễn tấu như thế thì đây vẫn là lần đầu tiên chị được nghe.

Liễu Nhứ Nhi đã cải biên bài “Hai con hổ” thành một thanh nhạc nhiều bè, thay đổi nhịp điệu, ngoài giọng chính vẫn là “Hai con hổ” ra, các kỹ xảo khác hoàn toàn thuộc trình độ bậc thầy.

Sau khi kết thúc, ngay cả nữ nhạc công diễn tấu ban nãy cũng âm thầm giơ ngón tay cái lên.

Cha Liễu Xương Thụ kinh ngạc mà há to miệng, ông ta không ngờ con gái tiến bộ thần tốc như thế.

Chỉ có mẹ Viên Huệ Nga và gia sư Trịnh Tinh mang vẻ mặt đắc ý, hiệu quả này đúng là thứ bọn họ muốn, về phương diện bồi dưỡng giáo dục con cái, Viên Huệ Nga có bản lĩnh rất uyên thâm.

Liễu Nhứ Nhi không hề phải cố sức gì, hai người họ xem như khoe khoang một phen.

***

Rượu chừng cơm no, mọi người đều thoả thích, cuối cùng đều nói lời từ biệt và rời khỏi khách sạn, sau khi trở lại phòng làm việc tạm thời của Bắc Đình, Lưu Tử Thần vốn luôn không thường nhiều lời, nhưng giờ lại chủ động trò chuyện về chuyện này.

“Tiên tri?” Trần Thiên Vũ còn chưa nói gì, Lý Nhất Đình đã không nhịn được bật cười: “Tử Thần, anh không nghe sai đấy chứ, em tin chuyện này cơ à...”

Thành phố HK hiện chỉ là thành phố hạng hai, hạng ba ở Trung Quốc, cho nên thời gian thành lập chi nhánh tương đối muộn, nhưng bởi vì đây là lần đầu tiên thành lập mạng lưới nghiệp vụ tại một thành phố không lớn, địa điểm chi nhánh, định vị chức năng, bố trí thiết bị, thông báo tuyển dụng nhân viên, kinh phí, phí tổn v.v… đều đang trong quá trình thử nghiệm, bởi vậy các lãnh đạo của Bắc Đình đều cực kỳ coi trọng, lúc này ngoài pháp y Hứa Kinh Nam đang làm việc ở tổng bộ thành phố ra, các lãnh đạo lớn gần như đều đến đông đủ.

Lưu Tử Thần thờ ơ: “Tin tưởng thì chưa hẳn, nhưng mà thứ như giác quan thứ sáu lại không phải là hoàn toàn không đáng tin. Tuy rằng khoa học kỹ thuật với trình độ bây giờ không thể chứng minh sự tồn tại của giác quan thứ sáu, nhưng cũng không thể chứng minh nó không tồn tại...” Chị đương nhiên không mê tín, nhưng cũng không võ đoán.

Thẩm Minh Nguyệt đồng ý, nói: “Lúc ấy, tận mắt bọn em nhìn thấy đấy, Liễu Tiểu Quyền nói rằng anh ấy đoán được tai nạn sẽ xảy ra, kết quả đúng thật là đã xuất hiện tai nạn nghiêm trọng, loại trùng hợp này không dễ bịa đặt đâu.”

Trần Thiên Vũ thản nhiên nói: “Có lúc, những gì chỉ dựa vào mắt nhìn thì chưa chắc đã là chân tướng... Nhưng mà anh cũng đồng ý quan điểm của Tử Thần, không thể hoàn toàn loại bỏ giác quan thứ sáu được, nó không thuộc huyền học, chỉ là một loại tổng kết kinh nghiệm sống và xác suất thống kê mà thôi.”

Lý Nhất Đình cười nhạt: “Một sinh viên không hề có kinh nghiệm xã hội và đang chờ việc sẽ tổng kết được kinh nghiệm gì chứ? Anh cho rằng người ta giống cái lão lọc lõi như anh, dựa vào trực giác mà sống sao... Thôi, không cãi với mọi người nữa, dù sao cũng chẳng có ý nghĩa gì nhiều. Theo ý anh thì khẳng định người này bị điện ảnh tẩy não, không phân rõ được hư ảo hay là chân thật, lại đúng lúc gặp phải chuyện như vậy, vì thế... Ha ha.”

Mọi người cũng cười rộ lên theo, quả thật, chuyện này chỉ là một chủ đề trò chuyện thôi, không ai thực sự để trong lòng cả.

Trần Thiên Vũ ngồi trong góc phòng khá sạch sẽ, hỏi Khang Thoa: “Thủ lĩnh chi thứ chín, chuyện ở khu du lịch ấy, phía cục thành phố có chủ động liên hệ với chúng ta không?” Có thể nhìn ra được rằng ông vẫn cảm thấy hứng thú ít nhiều.

Khang Thoa lắc đầu: “Có lẽ sự cố đó không tính là quá nghiêm trọng, đương nhiên cũng có thể là do nguyên nhân nào khác, dù sao thì chi nhánh của chúng ta chỉ vừa mới chuẩn bị thành lập, Viện Kiểm sát vẫn chưa chính thức phát công văn cho cục thành phố về việc thành lập văn phòng đâu.”

Trần Thiên Vũ gật đầu, không hề hé răng mà tiếp tục uống trà.

Lý Nhất Đình ở bên cạnh vui mừng nói: “Anh vừa mới đến được mấy ngày mà đã ngứa tay rồi à? Yên tâm đi, chúng ta có người quen trong cục thành phố, nếu thực sự có tin tức nội bộ gì thì anh ta sẽ thông báo cho Bắc Đình trước tiên.”

“Ai thế?” Lúc này đến lượt Thẩm Minh Nguyệt cảm thấy hứng thú.

Lý Nhất Đình bĩu môi: “Lão Quản ấy mà, nghe nói đoạn thời gian trước, anh ta vừa mới được điều đến đây, nghe anh ta nói thì có thể là sẽ tiếp nhận vị trí cục trưởng.” Người mà ông nói đương nhiên là Cục phó Quản Thiệu Tinh của Cục Cảnh sát thành phố NB, vụ án Tam giác Rồng làm ông ta nở mày nở mặt, lãnh đạo cao cấp hiện giờ rất coi trọng ông ta, nhưng còn chuyện đề bạt thì phải đổi sang nơi khác mới được.

“Anh có dự cảm thật sự không tốt chút nào.” Không hiểu sao, Trần Thiên Vũ bỗng thở dài một hơi.

Lưu Tử Thần cả giận nói: “Ngay cả anh cũng cười em à!”

Trần Thiên Vũ cuống quít xua tay: “Đâu có, anh chỉ là lo lắng thôi.”

***

Quản Thiệu Tinh không tới, Trần Thiên Vũ đã đoán sai.

Trái lại, Hứa Kinh Nam lại đến đây, điều này nằm ngoài dự kiến của mọi người.

Hiện giờ, Hứa Kinh Nam sớm đã không còn là tay gà mờ năm đó nữa, anh chẳng những đã thành công nhận lấy trọng trách của sư phụ Tống Dũ, hiển nhiên còn “trò giỏi hơn thầy”, hậu sinh khả úy, sự thật chứng minh rằng anh chính là thiên tài pháp y, thêm cả tác phong làm việc mạnh mẽ và gan dạ, rất được ngành điều tra hình sự xem trọng, đương nhiên, anh đến thành phố này không phải vì sự cố ở đảo Khỉ mà là để tham gia cuộc họp pháp y hằng năm.

Họp hằng năm thật ra cũng chỉ từ ba đến năm ngày.

Mấy người bạn cũ của Bắc Đình hàng năm bôn ba khắp nơi, bình thường vốn rất khó tụ họp, huống chi là cơ hội chạm mặt ở vùng khác, mọi người vừa bất ngờ lại thấy vui sướng, tuy rằng mỗi lần họp hằng năm đều tổ chức một vài hoạt động liên hoan, Hứa Kinh Nam vẫn luôn từ chối khéo, anh muốn tham gia hoạt động “nhàm chán” của Bắc Đình hơn… chia sẻ tâm đắc.

Lợi dụng thời gian buổi tối, Hứa Kinh Nam kể cho mọi người nghe về các vụ án hiếm thấy và cổ quái mà mình gặp phải trong thời gian gần đây, đặc biệt còn đề cập đến vai trò quan trọng của pháp y khi trích xuất các bằng chứng vật lý quan trọng, tương đương với việc dạy cho những người ngoài nghề này một lớp học phân tích vụ án.

Khi Hứa Kinh Nam đề cập rằng tâm lý tội phạm đã dần bắt đầu được đưa vào phạm vi của công việc pháp y và là trọng tâm của hội nghị thường niên này, Lưu Tử Thần không nhịn được lại nhắc tới chủ đề về giác quan thứ sáu, bọn họ vốn đang chia sẻ với nhau những ý tưởng mới mẻ và độc đáo, không có gì giấu nhau cả, cho nên cũng không ngại mà nhảy sang chuyện phiếm. Hứa Kinh Nam hơi thận trọng tỏ vẻ rằng trước mắt, mình vẫn chưa nghiên cứu sâu về tâm lý tội phạm, nhưng anh vẫn cung cấp được một vài tin tức hữu dụng, có chứng cứ cho thấy ngày càng có nhiều dấu hiệu của tội phạm tâm lý đã bắt đầu gia tăng trong xã hội, tình hình càng thêm khẩn cấp là có một tỷ lệ cao trong lứa tuổi thanh thiếu niên, đặc biệt là con một, trẻ em bị bỏ rơi, gia đình mồ côi cha hoặc mẹ, giáo dục cách thế hệ, đều thuộc nhóm có nguy cơ cao.

Đến bây giờ, đề tài này chỉ thoáng được quan tâm rồi bỏ qua, dù sao bọn họ không gặp được nhiều loại tội phạm này cho lắm, nên không lấy ra được nhiều vụ án để tiến hành phân tích thì chỉ có thể tạo ra một loại thường thức mà thôi. Lý Nhất Đình đề nghị, Hứa Kinh Nam có thể lưu giữ nội dung nghiên cứu và thảo luận lần này cho chi nhánh làm tư liệu tham khảo, Hứa Kinh Nam nhận lời.

Có lẽ khoảng mười giờ đêm, Hứa Kinh Nam chào tạm biệt và ra về, mọi người vẫn hứng thú trò chuyện, còn mở rộng thêm không ít đề tài.

Thẳng đến khi đêm khuya vắng người, nhóm người thích tám chuyện ấy mới tản đi, bận bịu chuyện của mình, hai cô gái đương nhiên là đi ngủ, Trần Thiên Vũ tiếp tục đọc sách uống trà, Lý Nhất Đình thừa dịp đêm khuya vắng vẻ để nghiên cứu phương án xây dựng và thành lập của mình, còn Khang Thoa và Vạn Vĩnh Khôn thì vẫn đầy hưng trí mà đi xem phim truyền hình, là phim trinh thám “Bạch Dạ truy hung” rất nổi tiếng gần đây, ha ha, hai cái người rảnh rỗi này.

Chi nhánh mới vừa được xây dựng, sau khi hoàn thành mấy việc vặt vãnh trong tay, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi không gì đáng trách.

Ai cũng không biết thành phố phồn hoa rực rỡ này sắp xảy ra chuyện gì.

Vậy ngày mai nói sau.