Đông Phương Thần Thám

Chương 207: Chúng sinh muôn màu (3)




Cũng không phải Liễu Tiểu Quyền có ý tưởng đột phát hoặc là đầu óc bị chập mạch, đoạn thời gian trước, anh ta vừa mới xem xong bộ phim Final Destination từ phần một đến phần năm suốt một ngày một đêm. Cho nên có thể nói anh ta có ấn tượng khắc sâu với các nhân vật trong bộ phim này. Anh ta sẽ không nhớ lầm, người da đen mà anh ta nhìn thấy vừa nãy có dáng dấp giống vị Thần Chết trong phim như đúc!

Dáng phất tay, đặc biệt là động tác quay đầu lại nở nụ cười, cực kỳ giống.

Trên thế giới làm sao lại có hai người giống nhau đến thế, chẳng lẽ là vị diễn viên nổi tiếng kia bỗng nhiên chạy tới Trung Quốc du lịch à? Quá vớ vẩn rồi. Hơn nữa, một người lập dị bắt mắt như thế, lúc này lại gần như đột nhiên biến mất trong không khí. Liễu Tiểu Quyền không dám suy nghĩ rốt cuộc mình nhìn thấy gì, điều anh ta kinh ngạc là những người khác không nhìn ra người da đen này rất không bình thường sao?

Thứ trực giác này, thật sự là không thể nào dùng lời nói để diễn tả, nhưng anh ta không tiện mở miệng hỏi, sợ rước lấy chế giễu.

Lúc trong lòng Liễu Tiểu Quyền đang xoắn xuýt và trầm tư suy nghĩ thì Quý Tinh bị bọn họ bỏ mặc cũng gặp phải chuyện không vui. Sau khi Liễu Tiểu Quyền rời đi, Quý Tinh và người nhà cũng không được yên ổn, bởi vì có hai người giống như con ruồi đang ong ong kêu to bên tai cô, theo sát một nhà ba người một tấc cũng không rời.

Đây là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dẫn theo một bé gái khoảng năm, sáu tuổi. Dáng dấp của bé gái này rất đáng yêu, nếu như bỏ qua các nhân tố khác thì Quý Tinh vẫn rất thích cô bé. Quý Tinh cũng không lạ lẫm gì người này, gã đàn ông tên là Đồng Minh Hải, con gái của anh ta tên là Dương Dương, dường như có chút quan hệ bạn bè với nhà mình, chỉ có điều cũng trải qua “nhiều tay”. Mục đích của bọn họ vô cùng đơn giản, chính là liên quan tới vấn đề nhập học của Dương Dương: con gái Dương Dương của Đồng Minh Hải đã tới tuổi lên tiểu học, thế nhưng sinh nhật của cô bé vừa vặn là ngày mùng 2 tháng 9, chính sách mới còn chưa ra, tiểu học thu nhận học sinh còn giới hạn ở trước ngày mùng 1 tháng 9, theo quy định thì phải đợi thêm một năm nữa mới có thể đi học. Quý Trác là cha của Quý Tinh vốn là Phó Cục trưởng Cục Giáo dục, chuyên môn phụ trách công việc thu nhận học sinh này. Thế là Đồng Minh Hải gián tiếp nhiều lần đến nhà thăm hỏi, nói lời hay và tặng quà cũng không phải một hay hai lần. Đơn giản là muốn đi cửa sau, để con gái cưng được đi học sớm một năm. Vẫn là câu châm ngôn kia, không thể để con cái thua ở vạch xuất phát được. Đây là nhận thức chung của tất cả các bậc phụ huynh, huống chi dựa theo quy chế phân vùng khu phòng học, khu tiểu học của Đồng Minh Hải thuộc ba mươi tiểu học tốt nhất toàn thành phố. Điều này khiến Đồng Minh Hải lòng như lửa đốt, sợ bỏ lỡ cơ hội, ngộ nhỡ quy chế khu phòng học bị hủy bỏ thì sao? Anh ta có nghe chút tin đồn như vậy.

Có thể mọi người hơi nghi ngờ, bây giờ không phải là tháng mười một sao? Đã qua thời gian nhập học rồi, vì sao Đồng Minh Hải vẫn chăm chỉ, không ngừng cố gắng xúc tiến chuyện này thế, thực ra, chỉ cần học kỳ một chưa kết thúc, đi vào tháng nào cũng coi như nhập học năm nay, đây chính là tính linh hoạt của quy chế. Mặt khác, tình hình trong gia đình Đồng Minh Hải còn có chút điều kiện đặc thù để xét vào trường tiểu học, cho nên anh ta cho rằng không phải hoàn toàn không có hy vọng.

Quý Tinh phiền muộn không thôi, dọc theo đường đi, Đồng Minh Hải đều ra sức lôi kéo làm quen, khi thì ân cần, khi thì cầu xin, khi thì vô tư trình bày, khi thì than thở khóc lóc. Quý Tinh nhìn mà nổi da gà rơi đất, cô ta rất lo lắng cho một đứa bé non nớt đơn thuần như Dương Dương, quanh năm nhìn thấy hình ảnh cha mình khúm núm ăn nói khép nép, sau khi lớn lên không biết tâm lý có thể dị dạng hay không. Có điều, vẻ mặt của Phó Cục trưởng Quý Trác vẫn lạnh lùng như cũ và không từ chối, ông ta quen rồi!

Quen được người khác cầu xin, quen được người ngoài coi trọng, mà vợ ông ta cũng đã quen hình ảnh chồng mình được người ta cầu xin, được người ta nhờ giúp đỡ, bắt đầu dùng con mắt lạnh như băng nhìn xéo qua những người đáng thương này.

Đây là một loại sở thích gì vậy, có đôi khi thật sự không thể nói rõ cũng không thể tả rõ được.

Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, vậy nên trách ai đây?

***

Hôm nay, Dạ Ca hơi buồn bực.

Ở khu đảo Khỉ này, gã vốn là địa đầu chuột chân chính, thật sự là chuột, chứ không phải là thổ địa. Việc này, gã cũng là tự mình hiểu lấy, thổ địa công là những thằng nhóc ăn nói ngang ngược trong vùng, đầu lĩnh tên là Nhị Nhật, ngày thường có chút giao du. Nhưng chuột thì khác, đã quen một thân một mình, nước giếng không phạm nước sông với những địa đầu xà này, thỉnh thoảng còn phải tặng chút quà, trừ việc đó ra thì cũng chỉ quen biết sơ sơ mà thôi.

Rắn có đạo rắn, chuột có đường chuột, chẳng qua cũng chỉ như vậy.

Hôm nay vốn định thừa dịp đoàn người Nhị Nhật gây rối, đục nước béo cò kiếm vài ngoại tệ mạnh, con mồi lớn vừa mới tới tay quả thực khiến gã cực kỳ vui vẻ. Nhưng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa không biết từ đâu chui ra, dám ra tay đánh úp mình, mụ nội nó, tên khốn thích xen vào chuyện của người khác sẽ chết không được yên lành đâu! Trong lòng gã tức giận.

Không thể âm thầm chịu đựng như thế được, phải cho cái tên không biết điều đó một trận mới được. Trong đầu gã mò mẫm suy nghĩ, lượn quanh một vòng về tới trạm cáp treo ở chân núi, du khách đường xa nườm nượp kéo tới, nào còn có ai biết gã, cho nên gã “xe nhẹ đường quen” vừa thuận lợi lấy được hai cái ví tiền, thu hoạch không tính là lớn, nhưng trong lòng vẫn thoáng hả giận một chút. Dùng cái đầu nhỏ ngẫm nghĩ, gã nghênh ngang ngồi trên thùng cáp treo, thực ra nhân viên quản lý của khu du lịch cũng là người quen. Dùng một tấm vé cáp treo quá thời hạn, Dã Ca đã ngồi miễn phí trên cáp treo này hai tháng, nào là phong cảnh đẹp nhất, dài nhất châu Á, trong mắt gã cũng chỉ là đồ vứt đi.

Gã chỉ muốn mau chóng leo lên núi khỉ, trêu chọc kẻ thù mà thôi.

Trên đường đi, Dạ Ca đều vắt hết óc nghĩ ngợi đủ loại thủ đoạn đùa giỡn, đáng tiếc còn chưa có một ám chiêu nào để gã thực sự hài lòng. Tóm lại là không đủ tàn nhẫn, chưa đủ đã nghiền.

Đi lên đảo, Dạ Ca đang nghiêng đầu nhìn Đông nhìn Tây, tìm kiếm mục tiêu, gã giống như “một vách núi” sượt qua người, thế mà không có cảm giác nào, chỉ là nhạy cảm phát giác được khoảng chừng hai giây, bầu trời trên đỉnh đầu bỗng nhiên tối sầm lại, đến khi định thần lại, gã chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen cao lớn thoáng qua trong nháy mắt rồi biến mất trong đám người chen chúc ở phía xa, gã nhớ mang máng hình như là một người nước ngoài mặc quần áo màu đen. Thật kỳ lạ, một mùi đàn hương kỳ quái truyền vào trong mũi, rõ ràng là đi một mình qua, sao có thể có mùi lạ như thế được. Gã dùng sức hít một hơi, mùi ấy biến mất, đối với người làm nghề này như mình mà nói, phải có thị lực sắc bén hơn ưng, khứu giác phải nhạy hơn chó mới có thể sinh tồn, nhưng người này quả thực giống như một bóng ma qua lại giữa ban ngày vậy.

Gã nhắm mắt chắp tay niệm một tiếng A Di Đà Phật, hài hước lạy trời một cái, rồi nhổ một bãi trên mặt đất.

Khi Dạ Ca mở mắt ra, một cô gái dáng người cao gầy, trang phục đẹp đẽ vừa lúc đập vào tầm mắt của gã. Cô gái này chừng ba mươi tuổi, ánh mắt đang nhìn chằm chằm một hướng nào đó, ánh mắt ấy rất quái lạ, dường như còn lộ ra chút nham hiểm.

Có điều, thứ hấp dẫn Dạ Ca cũng không phải là sự lả lơi và quyến rũ của cô gái xinh đẹp này, mà là người cô đang nhìn.

Thật sự là oan gia ngõ hẹp, Dạ Ca âm thầm may mắn, đây không phải anh chàng thích ra vẻ ta đây kia sao? Gã không biết thân phận của đối phương, nhưng nhìn ra được là người có điệu bộ làm lãnh đạo. Cho dù tên kia là người thế nào, loại cảm giác nhục nhã vừa nãy lập tức trở về, gã làm một quyết định hết sức buồn cười.

Trong nghề đều nói ngựa tốt không ăn cỏ những nơi mà nó đã đi qua, nhưng hôm nay Dạ Ca ta càng muốn trộm đồ của tên đó một lần nữa!

Lúc này xem còn có ai dám ra mặt, gã đưa tay sờ sờ lưỡi dao ở bên hông. Lưỡi dao bằng thép lạnh lẽo sắc bén khiến Dạ Ca có cảm giác nhiệt huyết dâng trào, đây chính là thằng cha ăn cơm của gã.

Bỗng dưng, đôi mắt gian tà của gã đảo một vòng, lập tức có một ý định hay hơn.

Dạ Ca vĩ đại chẳng những muốn trộm hắn một lần, còn muốn cho người trí thức quét rác làm ra vẻ này xấu mặt ở trước mặt mọi người mới được. Mặc dù Dạ Ca ta chỉ là tên côn đồ cắc ké, nhưng giác quan thứ sáu của một nghề nghiệp nào đó vẫn vô cùng mãnh liệt. Sự từng trải trong giang hồ nói cho gã biết, cô gái xinh đẹp này và gã đàn ông chững chạc đàng hoàng kia nhất định có chút xích mích mà người ngoài không cách nào biết được, có thể còn là nợ phong lưu nữa.

Rất tốt, cô gái từ trên trời giáng xuống này chính là đạo cụ trả thù tốt nhất của gã.

Dạ Ca giả vờ điềm nhiên mà đi về phía cô gái xinh đẹp. Gã dùng ánh mắt còn lại nhìn năm người, hai nam hai nữ và một đứa bé vừa đi vừa lải nhải không ngừng cách đó không xa, khóe miệng lộ ra một nụ cười nham hiểm.

Trong nháy mắt đi qua cô gái xinh đẹp, gã giống như một cơn gió lách mình mà qua, cô gái xinh đẹp đang hết sức chăm chú, nên không nhận ra chút nào, hiển nhiên Dạ Ca đã thành công. Bước chân của Dạ Ca vẫn không ngừng như không có chuyện gì xảy ra, gã chạy chậm vài bước, xuyên qua giữa năm người đang đi bộ trên đường nhỏ. Dáng người của gã rất gầy, không đụng vào ai, mấy người Quý Trác cũng không nhận ra, Dạ Ca âm thầm đắc ý, như thế này thật chẳng có cảm giác thành công gì cả.

Không cần phải gấp gáp, thứ vừa nhét vào trong túi gã đàn ông trung niên kia, tuyệt đối đủ cho gã uống một bình.

Dạ Ca đưa lưng về phía bọn họ, đôi mắt nhìn bụi cây mọc đầy gai ngược, chuẩn bị cầm lại túi tiền màu nâu đó, lẳng lặng chờ trò hay diễn ra.