Đông Phương Thần Thám

Chương 206: Chúng sinh muôn màu (2)




Chuyến du lịch trên đảo Khỉ chính thức bắt đầu, đoàn người nhanh chóng bị hấp dẫn bởi quần cư sinh vật tự nhiên đầy khắp núi đồi, thông qua những giáo huấn “máu” từ những người khác, bốn người tuân theo quy tắc, không cầm đồ ăn vặt không uống nước, không mang kính râm không mở túi ra, quả nhiên một đường suôn sẻ, không có gì trở ngại. Tuy trên núi có nhiều khỉ hoang, nhưng hoàn toàn khác biệt với khỉ núi bình thường, ta phải đặc biệt tìm kiếm nó, theo dõi nó, lẳng lặng quan sát nó, nếu không thì rất có thể sẽ chẳng gặp được con khỉ nào. Cho dù số lượng khỉ hoang trên chóp núi không lớn này chỉ tính bằng ngàn, nhưng nơi đây có rất nhiều rừng cây, rừng trúc, hang động, bụi cây rậm rạp, dòng suối nhỏ, chỗ nào cũng là nơi ẩn thân tốt của tự nhiên.

Đương nhiên, vận may của đại đa số du khách cũng không đến nỗi kém, họ luôn luôn có thể nhìn thấy những con khỉ hiếm có, nhưng nếu muốn quan sát được đám khỉ lớn nhảy qua nhảy lại thì phải có cơ duyên. Không phải sao, bốn người may mắn nhìn thấy cảnh tượng hoành tráng “khỉ nhảy cầu” ngay ở đầm nước sát bên. Đám khỉ hoang đứng xếp hàng, từng con nhảy từ trong hang núi xuống nước rất có trật tự, sau đó lại trèo lên hang núi, rồi nhảy tiếp, làm không biết chán.

Lúc đầu, chỉ có bốn người Liễu Tiểu Quyền nhìn thấy cảnh tượng này. Nhưng rất nhanh, các du khách đi ngang qua đã nhao nhao ngừng chân, đây chính là cảnh tượng hoành tráng khó gặp! Mắt thấy du khách càng ngày càng nhiều, đám khỉ từ lớn tới nhỏ chợt mất đi hứng thú, gào thét kết bạn rời đi, du khách tới chậm chỉ có thể bày tỏ sự tiếc nuối. Nhưng nơi này là khu bảo vệ động vật hoang dã tự nhiên, khỉ mới là chủ nhân của nơi này, bọn chúng không quan tâm nhóm du khách nghĩ như thế nào, thế là các du khách đành phải thất vọng tan tác như chim muông.

Đoàn người Liễu Tiểu Quyền đang định rời đi thì đột nhiên sau lưng truyền đến một tiếng cười khanh khách. Trong lòng anh ta giật mình, biết phiền phức đã tới. Quả nhiên, trong đám người chen chúc, một cô gái nhỏ trang điểm xinh đẹp hoạt bát đi tới, dáng dấp khoảng chừng mười tuổi, trong tay cầm một chiếc chong chóng gió đang quay vù vù không ngừng.

Liễu Tiểu Quyền còn chưa nói gì, Thẩm Minh Nguyệt đã bật cười, đồng thời chủ động nghênh đón, cô gọi cô bé ấy: “Nhứ Nhi, em cũng tới đây hả... sao không đi cùng với anh trai của em?”

Liễu Nhứ Nhi dịu dàng cười tươi, nghe vậy liền đi đến bên cạnh Thẩm Minh Nguyệt, giọng điệu là lạ, nói: “Chị gái xinh đẹp, được gặp mọi người thật tốt.” Cô bé không thèm nhìn anh trai chút nào, có lẽ trong lòng còn có chút hờn giận.

Liễu Tiểu Quyền biết đứa nhóc này giống như một con khỉ hoang, chắc chắn là cha mẹ lại không coi chừng cô bé rồi, anh ta đành phải bất đắc dĩ nói: “Cha mẹ đâu, tại sao em lại một mình chạy ra ngoài?”

Liễu Nhứ Nhi không để ý tới người anh này, tự mình xoay xoay chong chóng gió trong tay: “Em vừa hay nhìn thấy anh, hì hì, nên tới chào hỏi hai người, được rồi, em đi đây, không quấy rầy anh chị nói chuyện yêu đương nữa đâu.” Thật sự là nhóc con ma mãnh, lời gì cũng có thể nói, khiến Thẩm Minh Nguyệt hơi sững sờ, trẻ con bây giờ thật sự là ghê gớm, nhưng mà trong lòng cô vẫn thích người ngoài miệng nói năng không kiêng nể ai nhưng không có ác ý như cô bé ấy.

Nói dứt lời, Liễu Nhứ Nhi quay người định chạy đi, trong lòng Liễu Tiểu Quyền cũng hơi áy náy, ngày thường anh ta vốn rất cưng chiều cô em gái này, chỉ là tình huống bây giờ hơi đặc biệt mà thôi.

“Cha mẹ đâu? Em bỏ rơi bọn họ ở chỗ nào...” Liễu Tiểu Quyền có chút lo lắng: “Ở đây nhiều người như thế, em tùy ý chạy loạn như thế, lát nữa bị lạc thì biết làm thế nào?”

Liễu Nhứ Nhi cười hì hì thoát khỏi anh ta: “Em cũng đâu phải là con nít ba tuổi, sợ gì chứ? Dù sao anh cũng không dẫn em đi chơi, mặc kệ anh đấy.”

Liễu Tiểu Quyền không buông tay, vừa rồi đụng phải vài chuyện ở trạm cáp treo khiến anh ta chợt có loại linh cảm không lành. Chưa nói tới trộm cắp ngang nhiên qua lại nơi này, chỉ là dáng vẻ lưu manh của mấy thằng nhóc trong vùng thôi cũng khiến người ta lo lắng rồi! Ngộ nhỡ không cẩn thận chạy lạc, mặc dù em gái có mang theo đồng hồ điện thoại, nhưng suy cho cùng thì nơi này là vùng núi hoang vu, cô bé còn nhỏ, ai biết sẽ có hậu quả gì.

“Em đừng đi lung tung khắp nơi nữa, đi theo anh đi, thật là.” Liễu Tiểu Quyền bất đắc dĩ nói.

Thẩm Minh Nguyệt cũng đi tới, cười nói: “Tuổi còn nhỏ đã biết làm kỳ đà cản mũi, em đúng là ranh ma quỷ quái, đi chơi với bọn chị được không?”

Liễu Nhứ Nhi cố ý cong môi, liếc cô một cái: “Em mới không cần.”

Thẩm Minh Nguyệt nhịn không được cười khanh khách, đầy hứng thú mà nói: “Tại sao vậy?”

“Hừ, chị xinh đẹp như vậy, tất cả mọi người đều nhìn chị, ai thèm chú ý tới em chứ?” Liễu Nhứ Nhi tỏ ra mất hứng.

Mọi người mừng rỡ, đúng là một bà cụ non, Lưu Tử Thần cũng thích thú đi tới: “Em nói đúng, chúng ta không chơi với gái đẹp, đi theo chị đi, có được không? Chị mua cho em kẹo đường, thích không?”

Không nghĩ tới Liễu Nhứ Nhi lại tỏ ra thân thiết gần gũi với Lưu Tử Thần một cách khó hiểu, cô bé bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn rất nhiều, phồng miệng lên: “Thật sao?”

“Em nhìn chị giống như người sẽ lừa em à?” Lưu Tử Thần buồn cười nói.

Dường như Liễu Nhứ Nhi nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó cẩn thận gật đầu: “Được rồi, em thích chị này.”

Thẩm Minh Nguyệt bất đắc dĩ, cô tỏ ra vô tội liếc nhìn Lưu Tử Thần, Lưu Tử Thần mỉm cười đáp lại.

Mấy người đang nói giỡn, bỗng nhiên Liễu Nhứ Nhi á lên một tiếng, che miệng trốn ở sau lưng Lưu Tử Thần, khiến cả đám người giống như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, thế này là thế nào?

Nhưng Liễu Tiểu Quyền còn có thể không biết em gái mình chơi trò xiếc gì sao, giả điên điển hình, đây là gào to làm cho người ta chú ý đây mà, anh ta không khỏi cau mày nói: “Đừng nghịch nữa, nghe lời... Nếu không, sau này anh sẽ không dẫn em theo nữa đâu.”

“Anh ơi, người kia thật kỳ lạ!” Quả thật là trên mặt Liễu Nhứ Nhi lộ vẻ hoảng sợ, không giống như giả vờ. Cô bé dùng ngón tay mịn màng chỉ về một phía không rõ ràng, mới đầu, Liễu Tiểu Quyền vẫn không cho là chuyện to tát, nhưng anh ta nhanh chóng phát hiện ra em gái đang chỉ vào một “người lập dị” ở phía xa, người đó có vóc dáng đặc biệt cao lớn.

Mặc dù người này quay lưng về phía bọn họ, nhưng nhìn thoáng qua thì ít nhất cao hơn hai mét, dáng người cực kỳ vạm vỡ. Mặc dù thời tiết cũng không nóng lắm, nhưng người này lại mặc âu phục giày da, quần áo trên người khá giống với áo đuôi tôm, đen tuyền, ở trong phần lớn du khách thường mặc áo ngắn tay, loại trang phục này quả thực có vẻ khá quái dị.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết đây là thần thánh phương nào.

Bỗng dưng.

Đột nhiên, người lập dị này quay đầu nhe răng cười với bọn họ. Lúc này mọi người mới thấy rõ, gương mặt người đó màu đen đặc, khiến cho hàm răng của anh ta dưới ánh mặt trời trắng tới mức sáng lên lấp lánh. Người này đeo kính râm màu đen, giống như gương mặt màu đen, âu phục màu đen, dày da màu đen chiếu rọi lẫn nhau, màu sáng duy nhất chính là hàm răng màu trắng và áo sơ mi màu trắng tinh.

Đương nhiên đây chỉ là một người da đen bình thường mà thôi, mọi người lập tức bình thường trở lại, trẻ con ngạc nhiên cái gì chứ.

Duy chỉ có Liễu Tiểu Quyền giống như trúng tà mà đứng thẳng bất động tại chỗ. Ban ngày ban mặt thế mà anh ta cảm thấy lạnh buốt cả người, cánh tay gầy yếu cũng đang run lẩy bẩy, sao người này nhìn quen như thế chứ? Từng gặp ở nơi nào rồi, từng gặp ở nơi nào rồi? Anh ta không ngừng tự hỏi mình.

Mồ hôi trên trán đã lăn xuống, nhưng anh ta vẫn không thể xác định mình đã từng gặp người này ở đâu.

Những người khác bắt đầu cười nói, ban đầu, Liễu Nhứ Nhi cũng chỉ kinh ngạc một chút mà thôi, giờ đã bình thường lại rất nhanh, sau đó hòa mình vào nhóm. Thời gian trôi qua không lâu, mọi người đều giống như bạn bè lâu năm vậy, hoàn toàn không để ý tới Liễu Tiểu Quyền. Ở phía sau, Liễu Tiểu Quyền đi theo như người mất hồn, Trịnh Tinh nhạy cảm phát hiện có gì đó không đúng, vội vàng chậm dần bước chân định hỏi Liễu Tiểu Quyền xem có chuyện gì xảy ra.

Không đợi Trịnh Tinh đến gần, Liễu Tiểu Quyền bỗng nhiên hoảng hốt nói: “Mọi người mau dừng lại! Dừng lại.”

Mấy người ngoảnh lại, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

“Tôi nhớ ra người ban nãy là ai rồi...” Liễu Tiểu Quyền nói với sắc mặt tái nhợt, mọi người nhìn anh ta, vẻ mặt gần như nghi ngờ.

“Là người nước ngoài vừa rồi hả?” Thẩm Minh Nguyệt không nhịn được hỏi, cô đảo mắt nhìn quanh theo bản năng, nhưng nào còn có bóng dáng của “người lập dị” kia. “Sao thế, Tiểu Quyền? Anh chưa thấy người da đen kia à?”

Liễu Tiểu Quyền cố sức nuốt nước bọt một cái, cuối cùng dùng giọng nói khàn khàn nói: “Không phải, anh ta là... anh ta là tử thần!” Hai chữ cuối cùng, anh ta gần như dùng cả sức bú sữa mẹ.

Dường như trong nháy mắt, không khí đọng lại, bầu trời trong xanh cũng trở nên kỳ quái lạ lùng. Trong nháy mắt ấy, một luồng khí lạnh dường như đột nhiên bốc lên sống lưng của tất cả mọi người, hai mắt bất giác trợn tròn lên.

Sau đó.

Thẩm Minh Nguyệt không nén nổi mà phát ra một trận cười vang, ngay sau đó, tất cả mọi người cũng cười tới mức ngả nghiêng.

Cái tên này suy nghĩ viển vông hơi quá thì phải? Xem phim nhiều quá hả?

Chỉ có bản thân Liễu Tiểu Quyền là không cười nổi.

Anh ta sắp khóc rồi!