Đông Phương Thần Thám

Chương 187: Ngàn cân treo sợi tóc




Từ sau khi trạm thông tin Lê Sa Hào được thành lập, Chương Kiến An và Ninh Hiểu Mạn sẽ phụ trách liên lạc với bên ngoài, thay nhau trực 24/24, nếu không xảy ra tình huống đặc biệt thì không được chủ động liên lạc để tránh thiết bị nghe lén của đảo Thiên Diệp, phải đề phòng mọi trường hợp, không thể để xảy ra sơ suất; công tác liên lạc với đảo Quan Cẩm do người luôn nhạy bén lại không gây chú ý là Thẩm Minh Nguyệt phụ trách, còn Lưu Tử Thần sẽ trấn giữ ở khách sạn Dubai mini để chỉ huy toàn cảnh và tận lực suy nghĩ đối sách.

Mấy ngày nay, Lưu Tử Thần không ngừng tới thăm quảng trường Vạn Thánh, cũng thông qua hai người Thẩm Minh Nguyệt và Tiểu Quả Viên để liên lạc với Ngọc Nhi, Đông Phương Nhạc, Vương Tùng, thậm chí là cả Kha Minh (gián tiếp) để hỏi han kỹ càng, ít nhiều gì cũng có chút thu hoạch, tất nhiên là vẫn còn thiếu rất nhiều.

Tín hiệu trợ giúp được gửi đi vào sập tối ngày thứ ba, cuối cùng thì Đông Phương Nhạc cũng nhận được tín hiệu hồi âm: đội ngũ thành lập trên biển đã thành công bao vây đảo Thiên Diệp, cũng đã đến cự ly thích hợp. Chỉ là chưa được cấp trên phê duyệt chỉ thị nên bọn họ không thể tự ý tấn công đảo Thiên Diệp, trừ phi... đảo Thiên Diệp phát động tấn công trước. Đông Phương Nhạc biết khả năng này không lớn, anh ta hiểu Bát gia rất rõ, đối thủ của mình chính là một quân nhân lâu năm, có dũng có mưu.

Nói tóm lại, uy hiếp thì uy hiếp, nhưng chuyện tiếp theo vẫn phải dựa vào chính bản thân họ, bao gồm cả việc giải cứu con tin.

Đông Phương Nhạc không biết rằng, vào lúc này, Lưu Tử Thần đã bước lên con đường nhỏ dẫn đến đảo Thiên Diệp, may là trước khi qua cầu đá, Ninh Hiểu Mạn đã nhanh chóng lao tới để thông báo tin tức quan trọng này cho chị biết.

“Chị Tử Thần, hay là chị đừng tới đó nữa?” Ninh Hiểu Mạn lo lắng nói.

Lưu Tử Thần suy tư một lúc rồi lập tức kiên định, nói: “Không được, dù thế nào đi nữa, chúng ta cũng không thể sợ hãi, nếu không, đoàn người Thiên Vũ có thể sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng. Tuy hiện tại chúng ta có lực lượng chi viện nhưng vẫn không thể khinh thường thực lực đảo Thiên Diệp được, để tránh Bát gia nghi ngờ, sử dụng biện pháp cực đoan, chị nhất định phải đi.”

Ninh Hiểu Mạn vội la lên: “Lỡ bọn họ bắt chị lại thì chẳng phải chúng ta sẽ hao binh tổn tướng sao?”

Lưu Tử Thần khẽ cười: “Lúc thế lực của chúng ta nhỏ yếu, đảo Thiên Diệp còn không bắt được chị, bây giờ tình thế nguy cấp, chúng ta càng không cần phải e ngại bọn họ; chúng ta không thể để lại nhược điểm là không biết giữ lời, em thông báo cho Thuyền trưởng Đông Phương biết, mọi chuyện cứ dựa theo kế hoạch mà làm, còn phía chị, chị sẽ cố hết sức kéo dài thời gian.”

“Quan trọng nhất là chị muốn ổn định bọn chúng, biết rõ lợi và hại, tránh thiệt hại cả hai bên.” Lưu Tử Thần đã quyết, Ninh Hiểu Mạn không thể làm gì khác hơn là quay về báo tin cho mọi người.

***

Tại khu nhà nhỏ của Bát gia trên đảo Thiên Diệp.

Haraji Heihachirou một mình gặp mặt Lưu Tử Thần, lão ta không ngờ cô gái này lại gan to bằng trời, dám một mình tới đây, cho nên, sự kính nể đã toát ra trong lòng một quân nhân như lão ta.

Thế nhưng lão ta lại không hề lộ ra mặt: “Rất tốt, kỳ hạn của cuộc thỏa thuận giữa chúng ta sắp tới rồi, không biết cô có cho tôi một câu trả lời chắc chắn hay không?”

Lưu Tử Thần khẽ mỉm cười: “Tất nhiên rồi, lần này tôi tới chính là muốn cho Bát gia một câu trả lời hợp lý. Nhưng bạn của tôi hiện tại có an toàn hay không, cũng cần Bát gia cho một câu trả lời rõ ràng.”

“Yên tâm đi, tôi là quân nhân, sẽ luôn tuân thủ lời hứa.” Haraji Heihachirou thản nhiên nói.

Lưu Tử Thần gật đầu: “Vậy thì tốt, tôi cũng là người biết giữ lời hứa.”

Chị không dong dài nữa mà trực tiếp vào thẳng chủ đề chính: “Sau nhiều ngày điều tra, tôi nghi ngờ chuyện này là do đảo Quan Cẩm dày công bày ra, muốn mượn danh nghĩa của đảo Thiên Diệp để diệt trừ thế lực chính phủ là chúng tôi, sau đó quăng hết mọi tai vạ lên đảo Thiên Diệp.” Chị đã biết hướng đi của hạm đội hải quân, vì vậy chị vô cùng tự tin khi nói những lời này.

Haraji Heihachirou không hề biến sắc, mà nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Nực cười! Mấy chục năm qua, đảo Quan Cẩm luôn trung thành tuyệt đối với chúng tôi, làm sao tôi biết được có phải cô đang dùng kế ly gián hay không?”

Lưu Tử Thần khẽ cười nói: “Tất nhiên là tôi có chứng cứ, chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ nói bừa rồi. Lấy sự sáng suốt của Bát gia đây, chắc chắn không thể nào bị một cô gái nhỏ bé như tôi lừa gạt được, đúng không?” Chị đã sớm biết rõ người trước mắt, hiển nhiên trong lòng lão ta cũng có nghi ngờ tương tự, bằng không, lão ta căn bản sẽ không cho chị cơ hội điều tra và giải thích.

“Mời nói.” Haraji Heihachirou cũng là người thẳng thắn, lão ta hơi gật đầu với một bé gái đang đứng bên cạnh, bé gái kia lập tức khom người bưng trà cho Lưu Tử Thần.

Lưu Tử Thần gật đầu cảm ơn bé gái, thoáng suy tư rồi nói: “Bát gia, chúng ta là người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ, hành động tập kích ban đêm của chúng tôi lần trước vốn không phải là nhằm vào đảo Thiên Diệp, mục tiêu chỉ là muốn cứu một người bạn mà thôi, đầu đuôi chuyện này, ông biết rõ đúng không?”

Sắc mặt của Haraji Heihachirou lạnh lùng, ánh mắt nhìn thẳng, không biết là lão ta có rõ hay không, chỉ phất tay ra hiệu cho chị tiếp tục.

“Trên thực tế, có thể người này ngay từ đầu đã không ở trên đảo Thiên Diệp, có thể là đã có người một mực bẻ cong sự thật, dùng mọi mưu kế để thông báo cho chúng tôi rằng người này đang bị đảo Thiên Diệp bắt giữ và gặp nguy hiểm tới tính mạng bất cứ lúc nào, Bát gia không thấy trong chuyện này có vấn đề sao?” Lưu Tử Thần bưng chén trà lên nhấp một ngụm, nhưng lại không nếm ra được mùi vị của trà này, nó khá giống vị trà lúa mạch trong mấy quán cơm bình thường.

“Bạn của các cô là ai? Theo tôi được biết, ngoài lần tập kích này của các cô ra, đảo Thiên Diệp không hề bắt giữ một người nào cả, mấy năm nay, tôi có hơi lười biếng.” Haraji Heihachirou thản nhiên nói.

Lưu Tử Thần gật đầu: “Là ai cũng không quan trọng, nhưng có một sự thật không thể phủ nhận, chúng tôi là vì một mục tiêu giải cứu không tồn tại nên mới quấy nhiễu đến đảo Thiên Diệp, rốt cuộc là ai đã tiết lộ tin này cho chúng tôi, có lẽ Bát gia cũng đã đoán được rồi.”

Lúc này, Haraji Heihachirou hơi gật đầu: “Ừm, cô cứ tiếp tục đi.”

“Được, chúng ta tạm thời cho rằng đây chỉ là sự hiểu lầm, như vậy, lúc này lại đột nhiên xuất hiện một chuyện kỳ lạ, chúng tôi chưa bao giờ lên đảo Thiên Diệp cả, sao chúng tôi lại có thể quen thuộc với địa hình đảo Thiên Diệp như vậy được chứ? Có thể trực tiếp tập kích vào nhà giam của các ông, tôi nghĩ nhà giam này được xây dựng cũng khá bí mật đúng không, chỉ bằng những người ngoài như chúng tôi thì có thể tìm được sao? Độ khó thế nào, không cần nói cũng biết.” Lưu Tử Thần chậm rãi nói.

Haraji Heihachirou không kinh ngạc chút nào: “Trong tay các cô có bản đồ bố trí phòng ngự của đảo Thiên Diệp, tất nhiên là thông thạo rồi.”

“Nhưng tại sao chúng tôi lại có bản đồ bố trí phòng ngự đảo Thiên Diệp được chứ?” Lưu Tử Thần hỏi ngược lại.

Haraji Heihachirou mỉm cười nói: “Chắc là có người đã đưa nó cho cô.”

“Đúng thế, bản vẽ quân sự quan trọng như vậy, chúng tôi chắc chắn không thể nào mua được, vậy thì ai là người đưa bản vẽ cho chúng tôi đây?” Lưu Tử Thần tiếp tục nhắc nhở.

Chị tận dụng mọi thời cơ: “Mấy ngày nay, theo tình huống mà tôi điều tra được, thật ra quan hệ giữa đảo Thiên Diệp và đảo Quan Cẩm chẳng qua chỉ là quan hệ làm thuê, phần lớn các khoản thu nhập đều thuộc về đảo Thiên Diệp, hoạt động thương mại cụ thể lại hoàn toàn giao hết cho đảo Quan Cẩm làm, xin hỏi, bọn họ thật sự tâm phục khẩu phục sao?”

Haraji Heihachirou thản nhiên nói: “Chỉ là theo nhu cầu của mỗi bên thôi, không có chuyện phục hay không phục. Huống chi, nếu không có sự bảo vệ của đảo Thiên Diệp, đảo Quan Cẩm cũng đâu thể kiếm lời được.”

“Chuyện này thì tôi hiểu rõ, nhưng tâm lý không cân bằng trong thời gian dài như vậy, liệu có thể sinh ra dã tâm hay không đây?” Lưu Tử Thần tỏ vẻ để ông tự đoán, tránh nói lời không nên nói.

Nhưng Haraji Heihachirou vẫn không lộ ra dấu vết gì, mà là nhạy bén bắt lấy sơ hở: “Theo như lời cô nói, có kẻ trên đảo Quan Cẩm muốn thừa cơ đạp đổ đảo Thiên Diệp, muốn làm ngư ông đắc lợi, là như vậy đúng không? Hay ý cô là toàn bộ đảo Quan Cẩm đều chuẩn bị đối địch với tôi?”

Lưu Tử Thần không nói gì, chị đang suy nghĩ đối sách, nhưng lại giả vờ như đang uống trà.

Haraji Heihachirou đột nhiên nói: “Nếu hiện tại tôi nói cho cô biết, đã có người sớm nói cho chúng tôi biết chuyện các cô sẽ tập kích đảo Thiên Diệp, đảo Thiên Diệp chỉ là cố ý dụ địch đi sâu vào, sau đó mượn cơ hội một lưới bắt hết, cô có tin không? Bản đồ bố trí phòng ngự cũng là do tôi giao cho đảo Quan Cẩm, coi như là mồi nhử dụ các cô cắn câu, cô có kinh ngạc hay không?”

Tuy Lưu Tử Thần vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như thường, nhưng thật ra trong lòng lại thầm giật mình, không lẽ đúng như lời Bát gia nói, nhóm Bắc Đình đã mắc phải cái bẫy vốn được bố trí tỉ mỉ sao.

Chị không hề hoang mang, chỉ khẽ cười nói: “Nếu thật sự là như vậy, tại sao Bát gia lại phải đọ sức với cô gái nhỏ này lâu đến vậy chứ, hơn nữa, bản đồ bố trí phòng ngự lại là cơ mật quân sự quan trọng như vậy, Bát gia thật sự rộng lượng, dễ dàng mượn tay kẻ khác đến vậy sao? Tôi đoán rằng, đối với Bát gia mà nói, những người bạn này của tôi e rằng không quan trọng tới mức này đúng không.”

Haraji Heihachirou không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng vỗ tay ba cái.

Một ông lão có khuôn mặt quắc thước không hề hoang mang bước ra từ sau từ đường, thì ra là đảo chủ của đảo Quan Cẩm - Kha Hoằng Hữu.

“Hoằng Hữu, ông hãy giải thích cho quý cô này đi chứ?” Một nụ cười quỷ dị mà trào phúng lộ ra trên khuôn mặt Haraji Heihachirou.

Lưu Tử Thần kinh hãi, ngay mặt đối chất thế này, chị quả thật không hề chuẩn bị gì, cố nén tâm trạng căng thẳng, chị nhanh trí, đánh đòn phủ đầu mà chất vấn: “Đảo chủ Kha, nói cho công bằng, những gì tôi vừa nói không có câu nào sai chứ?”

Kha Hoằng Hữu lạnh lùng nhìn chị một cái: “Cô Tử Thần, cô nói không sai, có điều, tất cả mọi chuyện đều là kế hoạch mà tôi và Bát gia đã đặt ra, mục đích chính là để các cô lộ nguyên hình. Cô cho rằng chỉ bằng một con nhóc như cô và mấy lời nói suông là có thể đánh lừa mọi người, châm ngòi ly gián sao?”

Biến cố xảy ra, Lưu Tử Thần biết mình đã không còn đường lui, chị quyết định “được ăn cả ngã về không”, tiếp tục cược thêm một lần, xem xem quan hệ hợp tác của hai người kia có thật là cực kỳ kiên cố, không gì phá nổi hay không.

“Bát gia, thứ cho tôi nói thẳng. Không biết ông có từng nghĩ qua, vị Đảo chủ Kha này hoàn toàn có thể là “minh tu sạn đạo ám độ trần thương*”, bề ngoài thì tỏ ra ngoan ngoãn hợp tác với ông, liên hợp lừa gạt đặt bẫy để tiêu diệt chúng tôi nhưng thật ra lại mang ý xấu, có mưu đồ khác hay không? Liên hợp đối phó chúng tôi là thật, dẫn hạm đội hải quân tới đảo Thiên Diệp cũng là thật, chỉ cần đảo Thiên Diệp bị tiêu diệt, ông ta có thể danh chính ngôn thuận thay thế ông, trở thành bá chủ mới của đảo Thiên Diệp... Một mũi tên trúng ba con nhạn, quả nhiên là người đa mưu túc trí, bụng dạ khó lường!”

* Minh tu sạn đạo ám độ trần thương: có nghĩa là che giấu ý định thực sự đằng sau các hành động bề mặt, làm cho bên kia nhầm lẫn với các hành động rõ ràng, để ảo tưởng về kẻ thù và bỏ qua ý định thực sự của họ, từ đó chiến thắng một cách đáng ngạc nhiên.

Kha Hoằng Hữu đột nhiên biến sắc, phẫn nộ quát: “Nói hươu nói vượn, hạm đội hải quân ở đâu ra, cô cho rằng Bát gia sẽ tin mấy lời nói lung tung của cô sao? Nhà họ Kha chúng tôi tuyệt đối trung thành với Bát gia, há có thể bị cô nói xấu chứ? Cô muốn chết đúng không! Á!”

Một âm thanh giòn giã đột nhiên vang lên, Kha Hoằng Hữu không thể tin nổi mà nhìn xuống ngực mình, một dòng nước màu đỏ tươi từ kẽ tay tràn ra, trong mắt ông ta lộ ra vẻ tuyệt vọng và khó hiểu.

Haraji Heihachirou đứng sau lưng ông ta, vô cảm mà cất khẩu súng lục hãm thanh tinh xảo, lạnh lùng nói: “Hoằng Hữu, dù cô gái này nói thật hay không, nhưng ông cũng đã lớn tuổi rồi, có một số việc thật sự lực bất tòng tâm, không theo kịp nhịp làm việc của tôi. Không bằng từ nay về sau, chuyện của đảo Quan Cẩm cứ giao cho Kha Minh phụ trách đi, ông đã làm việc cho tôi nhiều năm, tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi con cháu của ông đâu. Nên sớm để người trẻ tuổi như Kha Minh tiếp quản rồi, tôi cũng chỉ là suy nghĩ cho nhà họ Kha ông thôi, ông nói xem có đúng không?”

“Bát gia, ngài... ngài...” Kha Hoằng Hữu trợn to mắt, phẫn nộ mà chỉ vào Haraji Heihachirou, thân hình cao lớn chậm rãi ngã xuống đất, tuy ông ta đã sớm biết tranh ăn với hổ rất đáng sợ, nhưng vẫn không ngờ kết cục sẽ thế này.

Haraji Heihachirou chắp tay sau lưng, quay người lại, ung dung nói: “Người đâu, kéo ông ta ra ngoài cho cá ăn.”

Vài tên sĩ quan Nhật Bản nhanh chóng bước tới mang thi thể đi, cũng thuần thục lau sạch vết máu, dường như đã quá quen với công việc này rồi vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Lưu Tử Thần, Haraji Heihachirou giảo hoạt nhìn Lưu Tử Thần: “Sao vậy, sợ à? Đây không phải là kết quả mà cô muốn sao? Dám đối địch với tôi thì vĩnh viễn chỉ có một kết cục duy nhất... Mặt khác, tôi yêu thích cô đấy, về sau, cô cứ yên tâm ở lại đảo Thiên Diệp chúng tôi đi.”

Tiếng súng vừa rồi nổ ra khiến vài giọt máu tươi bắn lên mặt Lưu Tử Thần, lần đầu tiên trong đời chị cảm thấy sợ hãi như vậy.

Ha ha ha! Haraji Heihachirou cất tiếng cười to rồi vui vẻ rời đi, bỏ lại một mình Lưu Tử Thần đứng run rẩy trong phòng khách.