Đông Phương Thần Thám

Chương 186: Mối đe dọa trên biển




“Ở phía Tây đảo Thiên Diệp cách hai mươi hải lý, có một chiếc thuyền lạ, chiếc thuyền này đang gọi cho chúng ta qua vô tuyến điện cao tần. Tướng quân, chúng ta có trả lời họ không?” Một người trẻ tuổi đứng thẳng để đầu húi cua, có vẻ giống một sĩ quan đang dùng tiếng Nhật thấp giọng báo cáo cho Haraji Heihachirou.

“Miki, chiếc thuyền này có chủ động thông báo thân phận của mình không?” Haraji Heihachirou hơi cử động cánh tay phải hơi tê cứng của mình, hững hờ dùng tiếng Nhật đáp lại.

Người thanh niên tên Miki kia nhẹ giọng nói: “Theo báo cáo, bọn họ dùng tiếng Anh để nói mình là hải quân Trung Quốc.”

Haraji Heihachirou trở mình ngồi dậy, kinh ngạc nói: “Hải quân Trung Quốc, cậu không nghe lầm đấy chứ?”

“Đúng vậy, thưa tướng quân.” Miki khẳng định nói: “Nhưng nhiều năm qua, tôi chưa bao giờ nghe nói có tàu hải quân Trung Quốc nào hoạt động trên vùng biển Thái Bình Dương, có thể là phiên dịch sai cũng không chừng.”

Haraji Heihachirou bỗng phất tay một cái, trên mặt lập tức lộ vẻ khinh thường: “Hải quân Shina* rất yếu, các cậu cứ giả vờ không nghe thấy là được.” Bây giờ đã bước vào thế kỷ mới rồi mà cái tên Nhật Bản xưng bá đảo Thiên Diệp này vẫn còn dùng cách xưng hô từ Chiến tranh Thế giới thứ hai, thật ra thì nguyên nhân rất đơn giản, lúc gia tộc của lão ta chuyển đến đảo Thiên Diệp cũng đúng vào thời gian xảy ra Chiến tranh Thế giới thứ hai, từ đó trở đi là không còn trở lại Nhật Bản nữa.

* Shina: được người Nhật sử dụng và bị nhiều người Trung Quốc coi là cách nói xúc phạm đất nước Trung Quốc

“Vâng, tôi cũng cảm thấy có thể là bọn chúng đi ngang qua thôi.” Miki cung kính rời khỏi phòng, dường như Haraji Heihachirou lại suy nghĩ gì đó, nhưng sau đó lại nhanh chóng nằm xuống, lát sau, lão ta lại đột nhiên đứng dậy khoác áo, đi ra ngoài sân.

Đêm nay trăng sáng ít sao, đêm nay vẫn như bao đêm bình thường khác trên đảo Thiên Diệp, không có gì bất thường.

Nói thật, đừng nói là một chiến hạm, cho dù là cả hạm đội tới đảo Thiên Diệp lão ta cũng không hề sợ hãi. Năm đó, ông nội của lão ta tham gia Chiến tranh Thế giới thứ hai, dẫn đầu một hạm đội tiên phong của Nhật Bản trên Thái Bình Dương, sau đó vì trận chiến trên biển thất bại, mấy con tàu dưới trướng ông nội lão ta bị trúng đạn, bị hư hại mà phiêu dạt tới hòn đảo biệt lập hoang tàn này, xét thấy tính chất đặc biệt và phức tạp của vùng biển, tới nay vẫn không có ai thực sự tìm được nguồn gốc cụ thể của vùng biển ma, càng đừng nói tới tàn quân Chiến tranh Thế giới thứ hai năm đó; lúc đầu, bọn họ chỉ tạm thời ở lại đây nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ thời cơ hội họp với đại đội. Lúc đó trên tàu Nhật Bản cũng có nữ binh, hơn nữa còn “vô sự tự thông”, nghĩ tới chuyện làm hải tặc cướp bóc, vì vậy, đám tàn quân này bắt đầu sinh trưởng mạnh mẽ ở đảo Thiên Diệp. Dần dần không còn ai nhắc tới chuyện về nước nữa. Thế nên, cả hòn đảo Thiên Diệp vẫn giữ lại chế độ quân đội hoàn chỉnh từ thời Chiến tranh Thế giới thứ hai đến nay, đến bây giờ, đảo Thiên Diệp có lẽ đã là một doanh trại lớn ngay ngắn trật tự, gia tộc của Haraji Heihachirou bắt đầu từ ông nội của lão ta đã là tướng quân, vì vậy lão ta tiếp tục kế thừa chức vị tướng quân.

Khoan hẵng nói, tuy về mặt hình thức thì Haraji Heihachirou vẫn noi theo quân chế cũ, nhưng thật ra đầu óc lão ta rất tiến bộ, dưới sự lãnh đạo “sáng suốt” của lão ta, đảo Thiên Diệp không chỉ biến thành căn cứ quân sự hiện đại mà còn là một cái cây hái ra tiền, bọn họ đã nghiên cứu ra máy bay có thể hạ cánh trên mặt nước tiên tiến nhất trên thế giới bằng cách dùng hết “thủ đoạn phi thường”, sử dụng chế độ quản lý quân sự của mình; quan trọng nhất là tuy vẫn luôn ở trên đảo Thiên Diệp sâu trong đại dương nhưng lão ta không hề xa lạ gì với vũ khí hiện đại, bản thân Haraji Heihachirou vừa thích quân sự, vừa hiểu cách bồi dưỡng và vơ vét nhân tài, bây giờ ngoại trừ máy bay chiến đấu (do hạn chế của điều kiện tự nhiên biển đảo), gần như tất cả vũ khí mà quốc gia khác có thì đảo Thiên Diệp đều có, bao gồm cả tên lửa: tên lửa đất đối không, tên lửa đất đối đất, pháo bờ biển đều có đủ. Lại càng không cần nói tới các loại xe tăng đại bác vũ khí phòng không, lô cốt quan sát trải rộng khắp đảo Thiên Diệp kiên cố như tường đồng vách sắt, phòng thủ vô cùng kiên cố. Thiết bị radar tiên tiến quốc tế chia thành từng nhóm đưa vào đảo Thiên Diệp, mấy năm gần đây, đảo Thiên Diệp lại tăng cường quan sát, có thể thăm dò với cự ly hơn 200 hải lý đối với biển, bầu trời, ngay cả mìn cũng có, gần như mọi tình hình trong Tam giác Rồng chỉ cần liếc mắt một cái là biết rõ tất cả.

Haraji Heihachirou tỏ ra thong dong, không phải vì lão ta tự phụ, mà là vì lão ta vốn đủ tư cách để tự tin.

Hiện tại, trong tay lão ta có rất nhiều tướng lĩnh dũng mãnh, một người là Tổng tư lệnh thủ vệ - Chuẩn tướng Yuta, một người là Tham mưu trưởng - Đại tá Natsugi, còn có một người là Cục trưởng Cục Tình báo - Đại tá Tomomo, ngoài ra còn có Tham mưu tác chiến - Thiếu tá Miki tốt nghiệp từ “Học viện quân sự West Point” Nhật Bản cũng là một nhân tài đáng để bồi dưỡng.

Trước mắt, tâm nguyện lớn nhất của lão ta chính là có thể lắp ráp xong bốn chiến máy bay trực thăng vũ trang Apache vừa được vận chuyển vào đảo để nhanh chóng có năng lực chiến đấu, bởi vì điều kiện trên đảo Thiên Diệp nên không thể nào bố trí máy bay chiến đấu, đây chính là tâm bệnh và tiếc nuối lớn nhất của lão ta; bằng không, hôm nay lão ta đã vượt xa tổ tiên, đạt được thành tựu huy hoàng hơn trước, mấy chuyện như tự lập làm vua, thành lập nước Thiên Diệp gì đó cũng không tính là chuyện khó.

Tất nhiên, những chuyện này chỉ là lý tưởng của lão ta mà thôi, lão ta muốn để lại chút việc gì đó cho mình làm, tránh việc giữa lúc tráng niên không có việc gì làm, hơn nữa quanh năm không có chiến sự, chuyện kiến thiết quân sự cho đảo Thiên Diệp đối với lão ta đã trở nên trì trệ. Hôm nay đột nhiên lại nghe thấy có chiến hạm đi ngang qua khiến lão ta hy vọng rằng nó tới đây để khiêu khích, vậy thì đảo Thiên Diệp có thể thử “bắn” một hồi, kiểm nghiệm năng lực thực chiến của căn cứ quân sự này rồi.

Có điều, khi nghe nói đó chỉ là một chiến hạm Trung Quốc nên lão ta hơi thất vọng.

Lão ta hoàn toàn kế thừa quan niệm tốt đẹp của ông nội và cha ông ta đối với việc coi “Shina” là dân tộc kém cỏi, cả cái đầu không hiểu sao cứ luôn khinh bỉ thế đấy.

Ừm, còn chuyện học tiếng Hán là ngoại lệ, bởi vì năm đó muốn xâm lược Trung Quốc nên hầu như bất cứ quân nhân Nhật Bản nào cũng biết nói tiếng Hán, bản thân lão ta lại có thiên phú, khẩu âm vô cùng tốt. Thật ra, quan trọng hơn là chuyện thương mại mậu dịch của lão ta gần như đều giao cho đám người Trung Quốc ở đảo Quan Cẩm kia, vậy nên nếu không biết nói tiếng Hán thì quả thật rất phiền phức.

***

Haraji Heihachirou chạy không mục đích trong sân vài vòng rồi mới quay vào phòng nằm hơn nửa tiếng, không biết có phải do cánh tay bị đau hay không mà hôm nay, lão ta vô cùng kích động, lăn qua lộn lại mãi vẫn không ngủ được, sau đó, lão ta mới hiểu ra sâu trong lòng lão ta đang bùng lên lửa tức giận, phải ức chế nên thấy khó chịu.

Vì vậy, lão ta liền lấy điện thoại chuyên dụng trong phòng ra quay số riêng, rất nhanh sau đó, Thiếu tá Miki kia liền vội vã chạy tới.

Miki còn chưa kịp đứng vững thì Haraji Heihachirou đã không nhịn nổi hỏi: “Chiếc quân hạm kia vẫn còn ở đó chứ?”

Miki không hiểu lắm, hình như hôm nay Tướng quân Haraji Heihachirou có hơi khác thường, cậu ta cẩn thận nói: “Vẫn còn ở phía Tây ạ, hơn nữa vẫn không ngừng gọi chúng ta, chúng tôi đã làm theo lời căn dặn của tướng quân, vẫn phớt lờ họ.”

“Rất tốt, rất tốt.” Dường như Haraji Heihachirou đang lẩm bẩm, không biết là lão ta đang nói cái gì tốt, sau đó lại lầm bầm: “Nuôi binh nghìn ngày.” Không biết tại sao lão ta lại đột nhiên thốt ra một câu tục ngữ Trung Quốc như vậy, tuy dùng tiếng Nhật để nói nhưng lại làm đầu óc Miki mơ hồ.

Nhưng Miki cũng không phải kẻ ngốc, dường như cậu ta vừa thấy được ngọn lửa bùng cháy trong mắt Bát gia, cậu ta không dám tùy tiện lên tiếng, chế độ đẳng cấp nghiêm ngặt nói cho cậu ta biết lúc này tốt nhất là không nên nói lời nào.

Không bao lâu sau, Haraji Heihachirou chậm rãi nói: “Miki, truyền lệnh của tôi, để trung đội phi hành Yoshio phái một chiếc trực thăng vũ trang Apache tới khu vực trên không của quân hạm đó tiến hành điều tra.”

“Vâng.” Miki đáp lời nhưng vẫn không nhúc nhích.

Haraji Heihachirou lạnh lùng nhìn cậu ta, cả giận nói: “Thế nào, sao còn không mau đi sắp xếp?”

“Tướng quân... Trực thăng của chúng ta vẫn chưa tiến hành bay thử nghiệm, hơn nữa bây giờ đang là ban đêm, chúng ta lại bay tới trên chiến hạm của nước họ, liệu có ổn không...” Miki muốn nói lại thôi.

Lần này thì Haraji Heihachirou lại không trách cậu ta, lời cậu ta nói không phải không có lý.

“Vừa vặn tận dụng cơ hội này để tiến hành huấn luyện.” Lão ta dừng một chút: “Có điều, lời nhắc nhở của cậu không phải là không có lý, để đảm bảo không có sơ hở, hãy nhắm một phần ba tên lửa của radar điều khiển hỏa lực vào quân hạm này, bộ phận tên lửa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.” Gen hiếu chiến đã lâu không thấy, nay lại đột ngột xuất hiện trong đầu của vị hậu đại quân phiệt này, hai mắt lão ta sáng lên, cả người lộ ra bản chất lang sói khát máu.

Miki là một trong số ít nhân viên tham mưu của đảo Thiên Diệp từng rời đảo tham gia giao lưu học tập quân sự, lúc nghe thấy mệnh lệnh này, cậu ta thấy hơi kinh ngạc, không phải là sợ sệt mà là lo lắng.

Là tham mưu tác chiến cấp cao, cậu ta cảm thấy mình phải nhắc nhở: “Tướng quân, dùng radar điều khiển hỏa lực nhắm vào chiến hạm của đối phương, về phương diện quốc tế cũng đồng nghĩa với việc công kích quân sự... Xin ngài hãy nghĩ kĩ lại.” Miki vẫn luôn cung kính nói.

Haraji Heihachirou buồn cười nhìn cậu thanh niên này khẩn trương một cách không cần thiết, cảm thấy vui vẻ lạ thường.

“Thế nào, không lẽ cậu lại sợ một chiến hạm của Shina sao?” Lão ta cười lạnh: “Cứ coi như chúng ta đánh chìm quân hạm đó thì đã sao, không lẽ người Shina còn dám tìm tới cửa à? Chỉ riêng về mặt ý nghĩa thôi, quân hạm này đã vi phạm Công pháp Quốc tế nghiêm trọng, chưa có sự cho phép của đảo Thiên Diệp mà đã tự ý tiến vào khu tiếp giáp, gây ra uy hiếp với đảo Thiên Diệp.”

Miki cũng có vài phần kiên cường và ngay thẳng của quân nhân, cậu ta nói rất đúng mực: “Thưa Tướng quân, theo tôi được biết, hiện tại hải quân Trung Quốc tuy không tính là mạnh nhưng từ lâu đã không còn là thủy quân Bắc Dương năm đó nữa, tôi sợ quân hạm này không hành động đơn độc, rất có thể đó chỉ là một chiếc trong một đội hình nào đó. Hơn nữa, căn cứ theo Công pháp Quốc tế thì bọn họ cũng có thể là không có ác ý đi ngang qua đảo Thiên Diệp, xin tướng quân hãy thận trọng.”

“Ừ, để tôi ngẫm lại.” Haraji Heihachirou cũng là người có lý trí, lão ta biết lời Miki nói cũng hợp lý, lão ta suy tư một lát rồi vẫn nói: “Tôi quyết định chúng ta vẫn sẽ thử một lần. Trực thăng vũ trang có thể nhân cơ hội này tiến hành huấn luyện ban đêm, radar điều khiển hỏa lực cũng tiến hành bình thường, nếu chiến hạm Shina chỉ đi ngang qua đây thì sẽ chủ động rút lui. Mặt khác, để đề phòng bất trắc, chúng ta cũng mở radar thăm dò từ xa tiến hành thăm dò phạm vi 200 hải lý xung quanh đảo Thiên Diệp, lát nữa hãy mang tình hình thăm dò được tới báo cho tôi.”

“Vâng.” Lúc này Miki đáp lại rất dứt khoát, sau đó nhanh chóng rời khỏi sân để bố trí hành động.

Haraji Heihachirou dùng sức lau mặt, lão ta thấy mặt mình nóng hầm hập hệt như một ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, nóng tới mức khiến mặt lão đỏ bừng lên, những ngày tháng không có đối thủ thật sự quá cô đơn và vô vị.

Khoảng một tiếng sau, Haraji Heihachirou vẫn đứng trong sân ngước nhìn trời đêm sáng sủa, bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân dồn dập phía sau, lão ta không quay đầu lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh ngắm nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời kia, lão ta rất thích cảm giác mát lạnh này.

Người đến vẫn là Miki, có điều là vẻ mặt cậu ta hiện tại có hơi hoang mang.

“Thưa tướng quân, radar từ xa phát hiện cách đảo Thiên Diệp khoảng 100 hải lý có một hạm đội khổng lồ... Theo Cục trưởng Cục Tình báo Đại tá Tomomo tổng hợp nghiên cứu và đưa ra phán đoán thì rất có thể đây là một nhóm tác chiến tàu sân bay.” Nói xong mấy câu này, đầu Miki túa mồ đầy hôi.

“Cái gì! Nhóm tác chiến tàu sân bay?” Haraji Heihachirou ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn dáng người hơi khom của Miki, cánh tay phải của lão bỗng dưng run rẩy một cách kỳ lạ.

Haraji Heihachirou một hồi lâu sau vẫn không nói gì, Miki không dám lên tiếng.

“Baka!” Haraji Heihachirou đột nhiên văng tục: “Có lẽ chúng ta đã bị ả đàn bà đáng ghét chơi xỏ rồi!”

* Baka có nghĩa là “ngốc” hay “ngu ngốc” và là từ ngữ thường được sử dụng nhiều nhất trong tiếng Nhật.

Miki tất nhiên hiểu ý của lão ta, cậu ta hơi do dự nói: “Một cô gái trẻ như vậy, e rằng không có khả năng điều khiển được một hạm đội khổng lồ như thế đâu...”

“Cậu nói đúng, trong chuyện này nhất định còn có những kẻ khác đứng phía sau giở trò, lão già chết tiệt kia... Chắc chắn là lão đứng phía sau giở trò!” Haraji Heihachirou đột nhiên tỉnh táo lại, sắc mặt lão ta càng lúc càng âm u, lúc này không phải là kinh ngạc mà là đang hạ một quyết tâm nào đó.

“Thông báo cho các bộ, tạm ngừng chiếu radar điều khiển hỏa lực, xóa bỏ nhiệm vụ phi hành ban đêm của trực thăng vũ trang, vô tuyến điện tiếp tục giữ im lặng.” Haraji Heihachirou thấp giọng ra lệnh.

“Vâng thưa tướng quân.” Miki vội vội vàng vàng chuẩn bị ra cửa.

Haraji Heihachirou bỗng nhiên gọi cậu ta lại: “Chờ đã!”

Miki dừng bước và quay đầu lại, chỉ nghe Haraji Heihachirou đứng phía sau nói: “Đưa ả đàn bà Shina to gan kia tới đây, tôi muốn nghe lời giải thích của nó.”