Đông Phương Thần Thám

Chương 117: Lao ra biển lớn




Mọi người cần phải tự chuẩn bị toàn bộ chi phí đi biển, điều này khiến bọn họ sững sờ.

Phải chuẩn bị những gì cho chuyến đi xa đây?

Bất đắc dĩ, họ chỉ có thể hỏi ý kiến của người vốn mắt cao hơn đỉnh lại thực chất chỉ là một thùng nước như Hạ Nguyên Thân, theo lời dạy ân cần của anh ta, đoàn người mới hiểu được rằng, mặc dù không cần lo lắng về khoản ăn uống nhưng vẫn còn một số việc cá nhân phải chuẩn bị thật cẩn thận.

Ví dụ như các loại vitamin vốn không hay sử dụng phổ biến, đây là những thứ thiết yếu mà bọn họ không bao giờ nghĩ đến, mặc dù có những loại thuốc thông thường trên tàu, nhưng sức khỏe mỗi người không giống nhau, mấy tháng đi tàu có thể dẫn đến thiếu một số vitamin đặc biệt. Một ví dụ khác là nước ngọt, đây là thứ mà trên đất liền không bao giờ cần phải suy nghĩ cẩn thận, mỗi người cần tự chuẩn bị, thứ khiến họ cảm thấy không thoải mái chính là túi nôn, cái này thì trên tàu lại không cung cấp, liệu có thể say sóng không? Cũng không ai biết cả, tự chuẩn bị đi.

Còn chưa lấy lại tinh thần sau những cảm xúc thư sướng, các thám tử Bắc Đình đã bắt đầu thấy nhức đầu rồi, những vấn đề chưa bao giờ phải nghĩ tới này, rất có thể sẽ khiến họ không thể chống đỡ nổi trong chuyến đi biển lâu ngày này, chứ đừng nói tới điều tra gì đó.

Cũng may mà những người này cũng từng vào Nam ra Bắc nhiều năm, nên sau cuộc thảo luận đơn giản, họ liền quyết định tranh thủ mấy giờ cuối cùng để chia nhau mua mặt hàng cần thiết để đi biển, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì tàu hàng đã bắt đầu thổi còi ra cảng, thiếu chút nữa đã bỏ bọn họ ở trên bến tàu.

Đoàn người vất va lau mồ hôi trên trán và bước lên ván cầu, bắt đầu cảm thấy hơi lo lắng, họ chưa bao giờ đi biển, nên không có chút kinh nghiệm nào, một chuyến xa như vậy, rốt cuộc họ có thể kiên trì nổi không? Thật sự rất khó nói, ngộ nhỡ người nào không thể chịu đựng được thì phải làm thế nào? Trước đây, họ chưa từng suy nghĩ nghiêm túc những vấn đề này, chỉ mang lòng nhiệt huyết mà xông lên, lúc này thật sự là không kịp trở tay.

Nhưng, danh ngôn của Trần Thiên Vũ lại một lần nữa trở thành phương châm cho Bắc Đình: Chuyện gì đến cũng đã đến, cứ bình tĩnh mà đương đầu với nó!

Tàu hàng Lê Sa Hào cứ thế mà chở mấy thám tử vội vàng rời khỏi bến tàu, lái về phía vùng biển sâu rộng lớn, nơi mà cuộc hành trình phía trước không biết sẽ ra sao…

“Ù!”

Một tiếng còi kéo dài, tàu hàng Lê Sa Hào mười nghìn tấn từ từ rời cảng, hàng trăm container lại được vận chuyển lên trên boong, bên trong chứa đầy hàng hóa được chủ sở hữu của hàng hóa ủy thác xuất khẩu; nhưng lần này thì thủy thủ của tàu hàng tương đối nhiều, công ty vận tải đường thủy đã tăng cường nhân lực cần thiết cho quá trình vận chuyển hàng hóa. Ngoài Hạ Nguyên Thân ra, gần như mọi thành viên đều bị thay thế, bởi vì ngoài anh ta bị bất đắc dĩ, những người khác đều không bằng lòng đi biển, cho dù có trợ cấp cao cũng không chịu đi, từ về phương diện pháp luật thì công ty vận tải đường thủy đã hết cách miễn cưỡng rồi. Nhưng bởi vì điều tra vẫn chưa kết thúc, cho dù những người này không đi biển thì cũng vẫn phải ở lại bến tàu chờ đợi triệu tập từ phía cảnh sát bất cứ lúc nào. Vậy có nghĩa là ít nhất bọn họ phải ở bến tàu chờ đợi hơn ba tháng, cho đến khi tàu hàng Lê Sa Hào trở về, mới có thể hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của sự việc mất tích lần này; những người này vui vẻ đón nhận sự sắp xếp không hợp lý lắm ấy, cho dù như thế nào thì vẫn tốt hơn là liều mạng đi đến Tam giác Rồng.

Bây giờ, toàn bộ tàu tổng cộng có ba mươi lăm người, cụ thể là: Thủy thủ chính thức có mười bảy người, bao gồm thuyền trưởng mới nhận chức Mạt Quyền, đại phó Lữ Tôn Việt, nhị phó Hạ Nguyên Thân và mười bốn thủy thủ chuyên nghiệp khác, cảnh sát biển có tám người, do cảnh sát biển Thượng úy Cù Nghi Huy dẫn đội, đặc vụ có ba người do Chương Kiến An dẫn đội, bảy người Bắc Đình, Trần Thiên Vũ, Lý Nhất Đình, Lưu Tử Thần, Thẩm Minh Nguyệt, Khang Thoa, Vạn Vĩnh Khôn, Ninh Hiểu Mạn. Duy chỉ có Cao Thịnh Dương là một mình đi về phía Bắc, trở về Bắc Đình tiếp tục chỉ huy xử lý công việc hàng ngày và công việc ở văn phòng luật sư. Có thể nói, đây là đội ngũ đi ra biển mạnh nhất của Lê Sa Hào, cho thấy sự quan tâm rất lớn của các bên liên quan.

Tuyến đường từ cảng NB đi tới đường biển của Bắc Mỹ gần nửa vòng Trái Đất, đi qua biển Vàng, biển Nhật Bản, eo biển Tsushima và Thái Bình Dương, tổng hành trình hơn mười nghìn hải lý, dựa theo tốc độ của Lê Sa Hào, cần đi liên tục gần một nghìn giờ, nói cách khác sẽ mất hơn bốn mươi ngày cho chuyến đi một chiều; mất khoảng mười ngày từ khi rời cảng để đi qua khu vực Tam giác Rồng và sẽ mất gần mười ngày để đi qua Tam giác Rồng. Một hành trình dài như vậy, nghe lại có vẻ không đáng sợ, việc bốc dỡ hàng hóa qua lại là hơn ba tháng, nhưng sự thật là những người bình thường không thể tưởng tượng được cuộc sống khó khăn trên biển.

Trong vài ngày đầu tiên, sóng yên biển lặng, hơn nữa tàu đi trên biển cạn, mọi người đều không cảm thấy gì nhiều, mười nghìn tấn hàng như đi trên đất bằng, phong cảnh của đại dương tuyệt đẹp khiến rất nhiều người theo tàu ra biển cảm thấy vui vẻ và phấn khích, mặc dù nước biển lúc đầu có màu vàng đục, bởi vì nước ở đây chỉ sâu sáu mươi, bảy mươi mét, lại có hai con sông mẹ được bao phủ bởi bùn và cát, ở gần biển cũng chỉ có thể mang màu như vậy; hai hoặc ba ngày sau, cách bờ càng ngày càng xa, màu vàng cuối cùng cũng từ từ biến thành màu vàng lục, cuối cùng đến được màu xanh biếc của biển khơi, ha ha, màu xanh biếc của biển khơi! Cách đại dương còn xa lắm.

Ngay sau khi rời cảng không lâu, trên Lê Sa Hào đã xảy ra một chuyện nhỏ khiến người của Bắc Đình hơi lo lắng, điều không ai nghĩ tới là có hai vị khách không mời đã lẻn vào Lê Sa Hào, trốn trong khoang chứa hàng suốt một ngày một đêm, do Vạn Vĩnh Khôn – “vịt lên cạn” cảm thấy không thoải mái từ ngày rời bến - phát hiện ra.

Không biết tại sao, có thể nói là tàu hàng không rung lắc chút nào, nhưng người vốn có thể chất khỏe mạnh như Vạn Vĩnh Khôn lại cảm thấy bực bội khó chịu từ lúc Lê Sa Hào rời bến, anh bị say sóng trong tình huống không sóng không gió! Mặc dù còn chưa tới mức nôn mửa, nhưng anh vẫn cảm thấy đau đầu chóng mặt, ruột gan đảo lộn, đặc biệt là cứ nhìn nước biển là thấy sợ hãi theo bản năng, tự nhiên xuất hiện phản ứng say sóng, khá là đau đớn. Mặc dù anh kiên nhẫn, cố gắng giữ cho mình không thể hiện ra, nhưng anh cần phải lên trước boong hóng mát một chút, đi đi lại lại để làm thần kinh bớt căng thẳng, vì vậy khi anh trở lại trên cầu tàu vào sáng sớm hôm sau thì từ xa đã trông thấy một số vật thể lạ trong khe hở của container. Anh dụi mắt một cái với vẻ nghi ngờ, mới phát hiện đây là hai người, hai đứa trẻ đang ngáy.

Sao có thể có hai đứa trẻ sáng sớm tinh mơ đã ngủ ở boong tàu container chứ, mặc dù anh không biết cụ thể có bao nhiêu người sẽ đi ra biển với con tàu lần này, nhưng vẫn cảm thấy hơi dị thường, anh đi xuống cầu thang bên sườn tàu, từ từ đi qua mới phát hiện là người quen, khiến anh hoàn toàn không ngờ nổi rằng đây lại là Tiểu Quả Viên và Thịnh Mập! Cừ thật, sao lại có thể lặng yên không một tiếng động mà chạy lên Lê Sa Hào được nhỉ.

Vạn Vĩnh Khôn rất chu đáo, không quấy rầy giấc ngủ ngon của hai cậu bé mà ngồi ở bên cạnh bọn chúng, cũng dựa vào container và nhắm mắt nghỉ ngơi, không biết tại sao, khi có việc để làm, bệnh say sóng lại giảm đi không ít, cứ thế mà trông nom hai đứa trẻ rắc rối, cho đến mặt trời từ từ nhô lên cao, Vạn Vĩnh Khôn mới dẫn hai đứa trẻ mắt lim dim đi tìm Trần Thiên Vũ điểm danh.

Mọi người đều hơi kinh ngạc, đặc biệt là Lưu Tử Thần không hiểu sao lại thấy lo lắng, hai đứa trẻ này rõ ràng không mang theo gì mà đã liều lĩnh trà trộn lên tàu, hoàn toàn không suy nghĩ con đường nguy hiểm phía trước, đúng là rất bất thường, rốt cuộc hai thằng bé này muốn làm gì chứ?

Rất nhanh sau đó, bọn họ liền hiểu được nguyên nhân, không phải hai đứa trẻ không biết suy nghĩ mà là đang cố gắng đến nhờ cậy Bắc Đình, đầu tiên là bọn chúng theo dõi nhóm Trần Thiên Vũ đi tới bến tàu, sau đó tìm được chỗ trốn trước khi mọi người lên tàu, quyết tâm không bỏ lỡ cơ hội này. Tất nhiên là trong hai người, ý chí của Tiểu Quả Viên vẫn kiên quyết hơn, nhưng cũng là do Thịnh Mập và Tiểu Quả Viên đều quyết tâm cùng tiến cùng lui, còn về chị “ôi đệch” thì bọn họ tự an ủi lẫn nhau, chí nam tử hán ở khắp nơi, ngày sau khi có thành tựu sẽ báo đáp chị “ôi đệch”.

“Chúng cháu không muốn bán cá hố nữa, anh hùng không có đất dụng võ.” Câu nói đầu tiên của Thịnh Mập khiến cho mọi người dở khóc dở cười, đây chính là lý do bọn chúng tới nhờ cậy Bắc Đình sao.

Thẩm Minh Nguyệt hết sức vui mừng, lên tiếng đầu tiên: “Không muốn bán cá hố nên các cháu tới đây để ăn cá hố của chúng tôi phải không?”

Mọi người không kiềm chế được cũng cười phá lên, Tiểu Quả Viên ở bên cạnh cũng vui vẻ, chỉ có Thịnh Mập gãi đầu khó hiểu, Tiểu Quả Viên vội vàng kéo cánh tay cậu ta và nói: “Được rồi, không cần vắt hết óc để nghĩ đâu, anh xem, mấy chú dì đã đồng ý thu nhận chúng ta rồi...” Đừng thấy Tiểu Quả Viên chỉ khoảng mười tuổi, chứ cậu bé rõ ràng là rất tinh quái, hoàn toàn không thẳng tính như người hơn cậu bé mấy tuổi như Thịnh Mập chút nào.

Lý Nhất Đình vốn im lặng không nói, giờ lại đột nhiên lên tiếng: “Bọn chú không chứa bất kỳ người rảnh rỗi nào đâu, nếu như các cháu muốn ở lại thì phải cống hiến công sức cho Bắc Đình mới được.”

Lưu Tử Thần nhìn ông một cái với vẻ nghi ngờ, không biết ông định làm gì.

Không ngờ Tiểu Quả Viên lại mừng rỡ reo lên: “Tốt quá, đây chính là mục đích chúng cháu đến đây đấy!”

Thịnh Mập ở bên cạnh hùa theo: “Sau này, em đi phá án cùng mấy chú dì, anh sẽ phụ trách bảo vệ em.” Nói xong, cậu ta còn gập gập cánh tay, đắc ý phô bày ra bắp thịt.

Mọi người lại cười to ha ha, hoàn toàn quên đi lo lắng lúc đầu…

Đã có sự gia nhập của hai cậu bé này, chuyến đi đến Tam giác Rồng lần này tăng thêm không ít lạc thú, đặc biệt là Thịnh Mập vốn ngay thẳng tùy tính nên nhanh chóng hòa mình vào Bắc Đình, người không biết còn tưởng rằng cậu ta chính là một thành viên của Bắc Đình cơ đấy. Còn Tiểu Quả Viên thì cả ngày quấn lấy Lý Nhất Đình để hỏi cái này hỏi cái kia, như hình với bóng vậy, trông rất vui vẻ hòa thuận, ông rất bằng lòng dạy cho người muốn học, dần dần, những thủy thủ khác đều tưởng cậu ta là đồ đệ của Lý Nhất Đình.

Nhưng khi tàu hàng Lê Sa Hào ra khỏi vùng biển Nhật Bản và đi qua eo biển Tsushima để tiến vào Thái Bình Dương, nước biển càng ngày càng xanh hơn, tình hình thời tiết cũng thay đổi rất nhiều, mấy ngày liên tiếp, sóng gió trên biển tiếp tục tăng lên, tàu hàng Lê Sa Hào bắt đầu rung chuyển, ngày càng nhiều người xuất hiện phản ứng say sóng, ngoài Vạn Vĩnh Không vốn là người có phản ứng dữ dội hơn, một số chị em phụ nữ cũng bắt đầu có biểu hiện say sóng, mỗi ngày chỉ có thể nằm bệt trong cabin. Họ rất mệt mỏi, cơm không muốn ăn, có lúc còn nôn mửa mấy lần, bởi vì không ăn uống gì trong thời gian dài nên sau đó chỉ có thể nôn ra mật hoặc là nước đắng, thật khó để tưởng tượng sự tra tấn từ trong ra ngoài này, dù là ai say sóng khủng khiếp như vậy cũng sẽ có ý muốn nhảy xuống biển.

Cho nên, sau khi tiến vào đại dương, ngoài thủy thủ của tàu ra, những người khác ngày càng ít hoạt động trên boong tàu, cuối cùng, hầu hết mọi người dứt khoát lựa chọn nằm liệt giường không dậy nữa, dường như đã quên đi hết việc điều tra vậy.

Lúc mọi người đang chao đảo, ngã trái ngã phải, tàu hàng Lê Sa Hào đã lặng lẽ tới gần vùng biển Tam giác Rồng. Cảnh tượng đang chờ đợi Bắc Đình ở phía trước sẽ như thế nào?