Đông Phương Thần Thám

Chương 116: Cuộc gặp gỡ tình cờ trên đường




“Ôi đệch, có để yên được không thế?” Ấn tượng về “chị đại” của Bắc Đình bắt đầu từ câu nói này đấy.

Chuyện này xảy ra khi mọi người đi xuống từ đỉnh núi không tên đó, khi đi ngang qua con đường trước khu thắng cảnh, họ muốn tiện đường xem có đặc sản địa phương gì không, bèn dừng lại ở một quầy hàng ven đường, đúng lúc có ba người ở quầy hàng, một cô gái xinh đẹp khoảng hai mươi bảy hoặc hai mươi tám tuổi, một anh chàng trông bộp chộp tuổi đôi mươi và một bạn nhỏ dễ thương hơn mười tuổi.

Khi nhóm Bắc Đình vừa bước đến gần quầy hàng, “chị đại” này đang định cho chàng trai kia một trận lôi đình, cậu ta vô cùng luống cuống, trên đầu còn bị u một cục to tướng, sau đó nói ra câu cửa miệng kinh điển, mọi người nghe thấy đều không thể không cười.

Thành thật mà nói, mọi người vốn không có ý định mua bất cứ thứ gì trong khu thắng cảnh cả, thứ gì cũng rất đắt tiền, ai mà chẳng biết, người mua đồ ở đây chỉ có thể là những người tiêu tiền như nước, nhưng chị “ôi đệch” này quả thực hấp dẫn ánh mắt của đoàn người, khiến họ muốn dừng lại ở đây chốc lát.

“Em có thể đừng liều lĩnh như vậy không? Hả? Lại đi gây rắc rối cho chị rồi, có phải em lại vào đó ngồi xổm mấy ngày không, em nói xem, tại sao chị lại đưa em về nuôi chứ, vất vả lắm mới kiếm được chút tiền mà còn chưa đủ trả tiền thuốc cho em đấy... em là đồ vong ân phụ nghĩa à?” Chị “ôi đệch” dường như không chịu bỏ qua, hai tay chống eo, hai mắt long sòng sọc.

Anh chàng bộp chộp tên là Thịnh Mập, lúc này bị chị đại mắng như vậy, cậu ta tỏ ra thật thà và vô tội lạ thường, xem ra, cậu ta cũng vô cùng sợ chị đại. Cậu ta biết, đừng nghĩ chị đại bán đắt trong khu thắng cảnh, nhưng thật ra cũng đang làm thêm cho bộ phận quản lý khu thắng cảnh để kiếm tiền, phần lớn đều bị bộ phận quản lý lấy đi. Hơn nữa, bất kể mùa đông hay mùa hè, công việc kinh doanh tốt hay xấu, cho dù kinh doanh ảm đạm hay không, tiền thuê tăng hay giảm, một xu cũng không được thiếu, cuộc sống của người làm ăn không hề dễ dàng như khách du lịch nghĩ, nếu muốn mua rẻ ở khu thắng cảnh, trừ khi bộ phận quản lý tỏ ra thương xót, cắt giảm giá thuê cho quầy hàng thôi, đương nhiên thì đây là chuyện nằm mơ cũng không thể nào xảy ra.

“Em đâu có gây rắc rối, là bọn chúng gây sự mà... Cả ngày chỉ biết dạy em, ai bảo chị bán đồ rẻ hơn người khác chứ, còn trách em làm gì, các quầy hàng bên cạnh ai cũng ghen tị, đều là cùng một con đường mà tại sao chị lại kinh doanh tốt nhất? Nếu là em, em cũng ghen tị thôi...” Mặc dù Thịnh Mập cúi đầu, nhưng miệng vẫn không chịu dừng.

Lúc này, cậu nhóc dễ thương bên cạnh cũng tới bênh vực, cậu ta làm như thật mà nói: “Chị đại à, Thịnh Mập nói thật đấy, chị không thể hoàn toàn trách anh ấy được đâu... Mấy ngày trước, ông chủ quán ở ngã ba đường ấy, hễ gặp du khách liền nói quầy hàng của chúng ta bán toàn hàng giả, chị không biết đâu... Thịnh Mập không nhịn nổi nên mới làm vậy, chị không thể đổ oan cho anh ấy chứ.” Đôi mắt to đen láy của cậu ta còn chứa nước mắt, trông cực kỳ đáng yêu.

Cậu nhóc nhỏ tuổi nhất này tên là Tiểu Quả Viên, cậu ta cũng giống như Thịnh Mập, đều là người được chị “ôi đệch” nhặt được trên đường mười mấy năm trước, nên đều kính sợ chị “ôi đệch”.

“Ôi chết tiệt, có phải là mấy đứa muốn tạo phản rồi không? Mấy đứa đánh người mà vẫn cảm thấy mình có lý sao? Tiểu Quả Viên, không lẽ em cũng tham gia à, ngộ nhỡ mấy đứa đều bị cảnh sát bắt được thì bảo chị sống thế nào đây?”

“Quả Viên nhát gan, em ấy nào dám đi đánh người với em chứ? Một mình em làm thôi, không liên quan gì đến em ấy cả...” Thịnh Mập đúng là rất nghĩa khí, chủ động thanh minh cho Tiểu Quả Viên, chị “ôi đệch” lập tức phát điên lên, tiện tay rút lấy cái chổi lông gà mà liên tục đánh Thịnh Mập.

“Chị nói em cãi, chị nói em cãi! Đủ lông đủ cánh rồi nên muốn tự quyết định mọi chuyện phải không... chị phải đánh chết em mới được...” Chị “ôi đệch” cầm chổi lông gà mà đuổi đánh Thịnh Mập, khiến Thịnh Mập vừa chạy vừa kêu gào thảm thiết, đúng là “danh bất hư truyền”.

Ngay lúc này, toàn bộ quầy hàng đều đầy lông gà nhỏ vụn bay khắp trời.

Trần Thiên Vũ duỗi tay vung vung trước mặt, phủi sạch lông gà đi, đoàn người nhìn thấy cảnh tượng này mà cực kỳ vui vẻ, đặc biệt là Thẩm Minh Nguyệt, cô không ngừng cười khanh khách.

“Bà chủ, tôi muốn mua đồ...” Thẩm Minh Nguyệt cố ý hô lớn tiếng.

Chị “ôi đệch” bớt chút thời gian quay người lại, vẫn chưa bằng lòng lắm, tức tối mà nhét chổi lông gà vào người Thịnh Mập, rồi chậm rãi đi về, Tiểu Quả Viên vội vàng kéo Thịnh Mập trốn ở một góc. Lưu Tử Thần nổi lòng trắc ẩn với cậu ta, chị cũng xuất thân từ nông thôn, ghét nhất nhìn thấy cảnh này, thế là chị đi tới, giúp Thịnh Mập nhặt từng chiếc lông gà đang dính đầy trên người xuống.

Chị “ôi đệch” liếc nhìn Lưu Tử Thần một cái, vẻ mặt rất vô cảm. Mấy du khách này thích lo chuyện bao đồng à? Mua đồ thì mua đồ đi.

Chị kéo khóa ví tiền đang thắt ở hông lên, vừa nãy đùng đùng nổi giận nên tiền bị rơi đầy ra đất, chị lại lười đi nhặt, có khách hàng đến nên phải buôn bán trước đã.

“Các anh chị muốn mua gì, cần thứ gì, chỗ chúng tôi đều có cả... Làm các anh chị chê cười rồi.” Đột nhiên chị nói một câu vốn không hề tương xứng với tuổi tác khiến đoàn người sững sờ, đúng vậy, có lẽ trình độ học vấn của người kinh doanh bên đường không cao, cách hành xử lại lòng ngay dạ thẳng, nhưng tố chất tối thiểu lại không hề kém so với du khách. Ngược lại, một số nhà giàu mới nổi có bạc trong túi mới là kẻ chôn vùi sự văn minh lịch sự.

“Cô giới thiệu nhé, chúng tôi chỉ đi ngang qua đây... Không biết chỗ cô có đặc sản địa phương nổi tiếng không?” Thẩm Minh Nguyệt hơi hứng thú, nói chuyện cũng thân thiện và dễ gần.

“Đâu có đồ gì nổi tiếng... Toàn là những thứ thường thấy thôi.” Chị “ôi đệch” cũng không giấu giếm, chị tùy tay chỉ vào đống đồ sáng lấp lánh đang đựng trong thùng giữ nhiệt: “Đây là mấy thứ hiếm lạ thôi, rất nhiều du khách đến đây đều bằng lòng mua một ít, anh chị có muốn xem không?”

Vạn Vĩnh Khôn hơi tò mò, vội vàng quan sát kĩ một lượt, không nhận ra là thứ gì cả, chỉ thấy một đống đồ đông lạnh trong đá, khi ánh mặt trời chiếu vào sẽ phát ra ánh sáng lóng lánh, anh đột nhiên kinh ngạc phát hiện ra đây chính là… cá hố*!

* Cá hố là loài cá xương, sống ở biển thuộc họ cá Trichiuridae. Cá thuộc loại cá dữ, nổi lên tầng trên kiếm ăn vào ban ngày và trở lại tầng đáy ban đêm, ăn các động vật như tôm, cá mực. Cá hố có giá trị dinh dưỡng cao và là nguyên liệu cho nhiều món ăn được ưa chuộng trên thế giới.

Những con cá hố này đều đã bị chặt đầu, cho nên mọi người mới không đoán được những thứ này lại là nguyên liệu nấu ăn thông thường đến vậy.

Vạn Vĩnh Khôn lúng túng gãi đầu một cái, được rồi, chị đại xinh đẹp này chẳng phải người dễ bắt nạt, trông rất trung thực mà lại lừa du khách như thế, cá hố đâu phải thứ gì hiếm lạ, đã chặt đầu nhưng chẳng phải vẫn là cá hố sao? Vạn Vĩnh Khôn quay đầu định bỏ đi nhưng chị “ôi đệch” vẫn không nói gì, thấy anh không có ý định mua nhưng chị vẫn chẳng có cảm xúc gì, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn đoàn người, hiển nhiên là bọn họ không phải kiểu người có tiền, không chừng chỉ đi vào tham quan mà thôi.

Du khách chỉ nhìn không mua thật sự quá nhiều, chị “ôi đệch” cũng không lấy làm lạ.

Trần Thiên Vũ lại hơi tò mò, tất nhiên là ông nhìn ra được đây chỉ là cá hố bình thường, tại sao bà chủ này lại nói thứ hiếm lạ chứ? Chẳng lẽ còn có bí ẩn gì sao?

“Những con cá hố bị chặt đầu này, chẳng lẽ địa phương các cô coi trọng điểm nào sao?” Ông cười hỏi, đi tới và chọc đống cá cứng đơ bằng ngón tay, xúc cảm lạnh lẽo vô cùng.

Chị “ôi đệch” không nói gì, nhìn mãi mới hiểu ra những người này quả thật không hiểu hàng hóa của địa phương.

“Tôi còn tưởng rằng các anh chị rảnh rỗi nên đi tìm thú vui... Nói cho mọi người biết nhé, đây đúng là cá hố, nhưng là cá hố tươi mà chúng tôi thu mua từ bến tàu rồi mới chặt đầu, nên thời gian bảo quản rất ngắn, nhưng chất lượng thịt lại khá tốt.” Nói thật, mặc dù chị thấy lòng cảm thông của Lưu Tử Thần thật kỳ lạ, nhưng chị “ôi đệch” nhìn đoàn người này rất thuận mắt, nên mới đồng ý lãng phí một chút thời gian để giải thích: “Các anh chị chắc chắn đã từng ăn cá hố rồi, những con cá đủ đầu đều được đông lạnh lâu dài và mang đi tiêu thụ ở các vùng khác, nên chúng không đáng tiền... Chỗ chúng tôi thì mới vừa bắt lên, mà ở địa phương chúng tôi, nhà nào cũng thích đấy.”

Mọi người lập tức hiểu ra, thì ra cá hố bình thường mua trên thị trường đều không tươi lắm, cho nên giá cả mới vô cùng rẻ, giờ coi như được thêm kiến thức mới; họ hỏi thêm thì được biết những con cá hố này phải bán hai mươi tệ một cân, khiến họ hơi do dự, ở trong thành phố cũng chỉ bảy hoặc tám tệ, giá này gấp đôi rồi.

Chị “ôi đệch” rõ ràng nhìn thấy sự nghi ngờ của đoàn người, bèn thở dài nói: “Các anh chị vẫn cảm thấy đắt à? Thực ra thì tôi cũng không thấy ngạc nhiên đâu, cá hố chỗ tôi và mấy quầy hàng xung quanh đều mua ở cùng một thị trường bán buôn, giá nhập hàng là mười hai tệ, chắc chắn là kiếm được chút tiền từ các anh chị rồi, có điều, mấy quầy khác đều bán hai mươi lăm tệ một cân, có chỗ lừa đảo còn bán tận ba mươi, năm mươi đấy, anh chị không tin thì đi hỏi các quán bên cạnh xem, vì chuyện này mà không biết có bao nhiêu đồng nghiệp tới quán chửi mắng tôi, tôi chẳng muốn quan tâm đến họ làm gì…” Chị giơ ngón tay chỉ vào khuôn mặt xám xịt của Thịnh Mập: “Anh chị xem, thằng bé bộp chộp đó chính vì giá cả khác nhau nên mới đánh nhau với người khác, nói đến chuyện này cũng phải trách tôi, nếu như tôi chỉ tăng giá thì không nói làm gì, nhưng chỗ chúng tôi vẫn có những khách hàng cũ, da mặt tôi lại mỏng, ngại sửa đi sửa lại…”

Đoàn người không biết vì lý do gì mà cảm thấy kính nể chị tiểu thương này, trong thời đại mà khắp nơi vật giá tăng lên vùn vụt, tung ra rất nhiều cái bẫy để lừa du khách này, vậy mà vẫn còn người có tâm, mạnh hơn rất nhiều so với những người tự cho là thanh cao, phong nhã lịch sự chỉ biết trách trời thương dân, cho rằng mình hướng tới dân chủ ngang hàng.

Người của Bắc Đình không khỏi cảm thấy thổn thức, nhất thời không ai nói gì nữa.

Lý Nhất Đình thì không cùng bọn họ cảm khái cuộc sống, ánh mắt ông đã bắt đầu bị thu hút bởi một vài cuốn sách trên chiếc bàn nhỏ của quầy hàng, lúc những người khác đang bàn tán sôi nổi, ông đi đến chiếc bàn nhỏ, tiện tay nhặt một quyển trong đó lên và lật xem.

“Sherlock Holmes toàn tập”, sách nổi tiếng như vậy, tất nhiên ông không thấy xa lạ gì, ông từ từ mở trang bìa của quyển sách ra, một vài dòng chữ nhỏ xiêu xiêu vẹo vẹo được viết lên, nét chữ mảnh và thanh tú, hình như là con gái viết sách, nhưng nhìn chữ ký thì lại là ba chữ “Tiểu Quả Viên”. Ông không khỏi kinh ngạc nhìn cậu bé gầy yếu mà đáng yêu đang an ủi Thịnh Mập, ánh mắt lại nhìn vào trong sách, quả nhiên, khi ông lật tiếp, mỗi một trang có đều có chú thích bên cạnh, chứng tỏ đều là tùy bút sau khi đọc cẩn thận, ông chọn ngẫu nhiên một đoạn ngắn để đọc kĩ nội dung, vẻ kinh ngạc từ từ hiện lên trên gương mặt lạnh lùng. Lý Nhất Đình vốn luôn ít nói ít cười bỗng lộ ra một nụ cười sâu xa, đáy lòng cảm thấy vô cùng phấn khích.

Trên bàn còn bày một số quyển sách có bìa rách tả tơi, không cần nhìn kĩ, ông cũng biết rằng đây là những truyện trinh thám nổi tiếng như: “Thám tử lừng danh Conan”, “Thám tử Mạc Tang”, “Sở Lưu Hương truyền kỳ”, “Lục Tiểu Phụng truyền kỳ”, “Mỹ nữ ma cà rồng” v.v... điều khiến ông tò mò nhất là trong đống sách này còn có một quyển nhật ký sạch sẽ ngăn nắp, ông cầm lên xem… “Thám tử nhỏ Quả Viên”, tác giả: Tiểu Quả Viên.

Lý Nhất Đình vẫy tay về phía cậu bé, lúc đầu, Tiểu Quả Viên không chú ý đến, vẫn là Lưu Tử Thần thông minh thì thầm nói với cậu bé vài câu, cậu bé mới do dự đến gần Lý Nhất Đình vốn cao lớn, nếu muốn so sánh thì chiều cao của Tiểu Quả Viên chỉ tới gần ngực của Lý Nhất Đình.

Lý Nhất Đình nghẹn lời, ông dùng giọng điệu vô cùng hiếm thấy để hỏi mấy vấn đề.

“Cháu đã đọc hết những quyển sách này rồi à?” Cậu bé gật đầu, không trả lời.

Lý Nhất Đình tiếp tục hỏi: “Quyển này, ‘thám tử Tiểu Quả Viên’ là do cháu viết?” Cậu bé tiếp tục gật đầu, không hiểu rốt cuộc người này có ý gì.

“Viết rất hay! Cả những cảm nghĩ sau khi đọc nữa, đều rất có sự lý giải riêng...” Lý Nhất Đình tự mình lật đọc quyển bản thảo thuần túy này, lời của ông quả thật xuất phát từ trái tim ông.

“Cháu rất thích làm thám tử à?” Ông thuận miệng hỏi.

Không ngờ trên mặt cậu bé lập tức hiện lên vẻ hưng phấn, đôi mắt to sáng lên rạng rỡ, nét ửng hồng xuất hiện trên khuôn mặt dễ thương, trông hoàn toàn không giống một đứa bé.

Tiểu Quả Viên chớp mắt, hàng mi dài nhấp nháy, lại nghịch ngợm nói: “Chú ơi, chẳng lẽ chú là thám tử à?”

Lý Nhất Đình kinh ngạc nói: “Ồ? Làm sao cháu biết...”

“Các chú vừa đến cửa là cháu đã cảm thấy khí chất của các chú không giống người thường rồi, khiến cháu cảm thấy có một khí chất rất mạnh mẽ, lại thêm đôi mắt sắc bén và lạnh lùng khác thường của các chú nữa, tất nhiên là do các chú làm một nghề đặc biệt nào đó. Còn nữa, chú từ đầu tới cuối chỉ thấy hứng thú với những quyển sách này trên bàn. Cháu mạnh dạn đoán… Mấy chú dì khác, có thể cũng là thám tử?” Tiểu Quả Viên vừa mở miệng liền nói ra những lời đáng kinh ngạc, mấy người khác của Bắc Đình bất ngờ nhìn sang, không ngờ trong quầy hàng nhỏ bên đường lại có nhân tài như vậy.

Chị “ôi đệch” lại không cảm thấy vậy, chị hét lớn một tiếng, suýt chút nữa đã làm đoàn người sợ khiếp vía.

“Có phải muốn ăn đòn không hả, cả ngày chỉ biết suy nghĩ hão huyền thôi, làm thám tử thì có thể kiếm cơm à? Mau đi nhặt mấy tờ tiền dưới đất lên, đó mới là tiền ăn cơm hôm này của các em đấy, đừng có suốt ngày nghĩ đến mấy thứ vô dụng...” Chị “ôi đệch” liếc mắt nhìn Tiểu Quả Viên, bình thường cậu bé vốn luôn ngoan ngoãn nhưng giờ lại không hề cử động, chị liền cầm chổi lông gà trong tay để dọa dẫm: “Còn không mau đi đi, hay là muốn làm ảnh hưởng chị bán hàng hả...”

Tiểu Quả Viên lại bĩu môi, thờ ơ nói: “Chị đại ơi, hôm nay chắc chắn là chị không làm ăn được gì đâu, mấy chú dì này căn bản không phải tới để mua đồ, chị đừng lãng phí công sức nữa...” Mặc dù miệng nói như vậy, nhưng cậu bé vẫn nghe lời chạy đi, nhặt mấy đồng tiền ở dưới đất lên, nhẹ nhàng thổi thổi nước đọng và bụi đất bị dính, chị “ôi đệch” nói đúng, cho dù là một hay hai đồng tiền thì cũng là chút tiền sinh hoạt của chị em bọn họ.

Trần Thiên Vũ bỗng nhiên ở bên cạnh cười nói: “Cậu thám tử nhỏ lúc này nhìn nhầm rồi, chúng tôi chẳng những muốn ủng hộ mối làm ăn của ba chị em mà còn muốn mua với số lượng lớn nữa cơ... Cậu bạn nhỏ, cậu không ngờ nổi nhỉ?”

Chị “ôi đệch” không chút suy nghĩ, liền đón lời ông: “Có nghe thấy không, em tưởng rằng người khác đều dễ bị lừa gạt như chị à?”

Thịnh Mập lại muốn bênh vực em trai, cậu ta lẩm bẩm: “Tiểu Quả Viên có thiên phú mà, chỉ là chị không phát hiện ra thôi...” Chị “ôi đệch” căm tức nhìn cậu ta một cái, Thịnh Mập lập tức rụt đầu im lặng.

Trần Thiên Vũ nháy mắt với Vạn Vĩnh Khôn, Vạn Vĩnh Khôn cất cao giọng nói: “Bà chủ, cho chúng tôi năm mươi cân cá hố! Hôm nay coi như trả tiền vì cậu bé thám tử nhỏ này...”

Thẩm Minh Nguyệt nhân cơ hội cười phá lên, mua một lúc năm mươi cân cá hố, đến lúc đó chẳng phải đều lấy để nuôi cá mập trên biển rộng mênh mông à? Đúng là nghĩ gì làm đó, cũng bái phục mấy ông này.

Mặt chị “ôi đệch” đầy vẻ kinh ngạc, nhưng chị bình tĩnh lại rất nhanh, khuyên nhủ: “Đừng để ý tới đứa bé không hiểu chuyện đó, mua nhiều như vậy, anh chị không ăn hết thì sẽ hỏng đấy...”

Vạn Vĩnh Khôn lắc đầu nói: “Chị đại à, chị không phải lo vấn đề này đâu, chúng tôi sắp phải đi biển rất lâu, đang lo không biết phải dự trữ cái gì, nếu anh cả của chúng tôi đã lên tiếng thì chị cứ gói kĩ cho tôi là được, sẽ không thiếu một đồng nào cả đâu.” Anh liếc nhìn thùng giữ nhiệt ở trên quầy hàng, không chắc rốt cuộc có đủ năm mươi cân không, nhưng đến phút cuối cùng lại hiếm khi nói đùa một câu: “Anh cả chúng tôi là đại gia đấy!”

Mọi người nghe vậy cũng cười phá lên.

Chị “ôi đệch” bất đắc dĩ xách toàn bộ thùng giữ ấm lên, để trên cân, vừa đúng năm mươi cân, nhưng chị không hề lên tiếng mà là chậm rãi nói: “Còn thiếu một chút xíu, chỉ có bốn mươi cân, trả tôi 1800 tệ...”

Thẩm Minh Nguyệt ngạc nhiên nói: “Không phải rõ ràng là năm mươi cân sao?”

Chị “ôi đệch” liếc cô một cái, lạnh nhạt nói: “Trừ bì, còn phải trừ đi sức nặng của đá lạnh nữa...”

“À, được rồi...” Thẩm Minh Nguyệt ha ha cười một tiếng.

Vạn Vĩnh Khôn đưa tới một chồng tiền giấy màu đỏ, chị “ôi đệch” gật đầu một cái, rút ra hai tờ trả lại cho anh: “Hơn hai trăm.” Vạn Vĩnh Khôn giơ tay ngăn lại, khẽ mỉm cười không nói lời nào.

Lý Nhất Đình ở bên cạnh nói: “Trước lạ sau quen, lần này coi như đã mua bì mà chị chủ động trừ đi.”

Ông bổ sung thêm: “Đây cũng là nịnh hót cô đây, hôm nay có lẽ chúng tôi còn phải nhờ cô giúp một chuyện...”

Chị “ôi đệch” ngạc nhiên, hôm nay, những người này đã khiến chị mở rộng tầm mắt rồi, không ngờ lại có du khách kỳ quái như vậy, đúng là bất thường, nghe nói có chuyện nhờ chị giúp đỡ, chị lại càng trợn tròn hai mắt, lộ ra đôi mắt sáng ngời.

“Thực ra thì cô không cần phải hung dữ như vậy đâu, cô vốn rất xinh đẹp mà...” Lý Nhất Đình lại nói đùa: “ Đợi chúng tôi bận bịu công việc xong, tôi muốn mời Tiểu Quả Viên gia nhập văn phòng thám tử Bắc Đình, tôi đoán cô sẽ không phản đối chứ?”

“Văn phòng gì cơ?” Chị “ôi đệch” tỏ ra không hiểu, Thịnh Mập và Tiểu Quả Viên cũng kinh ngạc nhìn bọn họ chằm chằm.

“Văn phòng thám tử ấy, chị đại... Chị không nghe nhầm đâu.” Thẩm Minh Nguyệt cười khanh khách nói, cô thản nhiên đi về phía cậu bé dễ thương, Tiểu Quả Viên nắm lấy tay cô, vẻ mặt rất khó hiểu.

Thẩm Minh Nguyệt khẽ cười nói: “Hoan nghênh em nhé, cậu thám tử nhỏ, em sắp trở thành đồng nghiệp của bọn chị rồi, có vui không?”

Không có ai vui cả, bởi vì không ai biết lời những người này nói rốt cuộc là thật hay giả.

Mãi đến khi người của Bắc Đình xách thùng lớn rời khỏi quầy hàng, từ từ biến mất trong tầm mắt của chị “ôi đệch”, chị vẫn còn chưa lấy lại tinh thần.

Hôm nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Dù có đánh vỡ đầu của chị “ôi đệch”, chị cũng không nghĩ ra lý do.

Thịnh Mập và Tiểu Quả Viên thì si mê nhìn hình bóng của đoàn người đi xa, nhưng trong ánh mắt của bọn họ lại lộ ra mừng rỡ.

Đi ra khỏi quầy hàng thật xa, Thẩm Minh Nguyệt mới tò mò hỏi: “Anh Lý, các anh thật sự định chiêu mộ cậu bé đó vào Bắc Đình chúng ta à? Liệu có phải là đùa không đấy...”

Lý Nhất Đình không nói gì, ông nhìn Trần Thiên Vũ, khóe miệng của hai người đều nhướng lên một cách quỷ dị, khiến người khác khó mà đoán được.

Lưu Tử Thần thở dài, nói: “Còn phải hỏi sao, chuyện này đã chắc như đinh đóng cột rồi. Minh Nguyệt, em không hiểu hai ông bướng bỉnh này rồi...”

Chị nhìn về phía trước, lặng lẽ thở dài, nói: “Điều mà họ lo lắng nhất chính là Bắc Đình không có người nối nghiệp mà... Bây giờ, có lẽ trong lòng họ đang vui mừng khó tả đấy.”

Trần Thiên Vũ và Lý Nhất Đình đồng thanh nói: “Chị đại của Bắc Đình ngoài em ra chẳng thể là ai khác đâu!”