Đông Phương Thần Thám

Chương 107: Vùng biển quỷ




Lần chấn động này khiến Đông Phương Nhạc bước hụt, không như ý nguyện bước lên bậc tiếp theo của cầu thang mà là trực tiếp ngã xuống, may mà anh ta phản ứng nhanh, hai tay kẹp chặt lấy tay vịn, cuối cùng cũng coi như không ngã dập “trứng”, hay lắm, anh danh mấy chục năm suýt chút nữa đã mất sạch rồi, anh ta âm thầm tự giễu.

Là một thuyền trưởng, lúc này anh ta nên đi điều tra nguyên nhân, vì vậy Đông Phương Nhạc đi tới mép thuyền thăm dò bên ngoài, đập vào mắt là mặt biển đen kịt như mực tàu tĩnh lặng, ánh đèn màu xanh lục bên phải mạn tàu chiếu xuống mặt biển, từng vệt từng vệt sóng biển màu trắng mang theo ánh xanh ở mũi tàu lướt qua mạn tàu, hướng về phía đuôi tàu hoặc lan ra xa hơn, có vẻ yên tĩnh và bình thường vô cùng; tiếng tuabin tàu và tiếng nổ vang của quạt thông gió mặc dù lớn nhưng vẫn là âm thanh ầm ĩ bình thường, không có điều gì bất thường cả; không lẽ mình đã gặp ảo giác sao? Anh ta biết không có khả năng này, trừ phi dưới đáy biển có mạch nước ngầm đánh mạnh vào thân tàu, cái này thì đúng là dùng mắt thường không thể nào phát hiện được, nhất định phải thông qua thiết bị hàng hải và tư liệu tổng hợp phán đoán hàng hải mới có thể điều tra rõ.

Không lẽ neo sắt ở mũi tàu không được cố định nên đã va chạm vào mũi tàu, khiến thân tàu chấn động sao? Đông Phương Nhạc quyết định lên thuyền cầu một lần nữa, đi tới boong phía trước nhìn kỹ xem sao.

(Chỗ này cần phải giới thiệu tình huống cụ thể của tàu chở hàng cỡ trung Lê Sa Hào, có thể có vài thuật ngữ chuyên ngành không dễ hiểu, không liên quan, mọi người cứ coi như là chút kiến thức thường thức đơn giản, không ảnh hưởng đến việc đọc sách. Tàu Lê Sa Hào dài 157 mét, rộng 20 mét, có thể chứa được 9000 tấn, độ sâu ngậm nước từ 5,8 - 6,0 mét, thân tàu có dạng hình tạ tay, phần mũi tàu dài 20 mét cũng là boong trước, phần giữa khoảng 100 mét là boong chở container, phần phía sau khoảng 50 - 60 mét là kiến trúc thượng tầng, gồm buồng lái, boong sau, boong tàu trước và sau được nối liền bằng cầu thuyền, cầu thuyền dài khoảng 100 mét, rộng 2 mét, sàn là lưới sắt nhôm, hai bên cũng có lan can cao chừng 1,2 mét, ở giữa cầu thuyền có cầu thang để lên cuống boong containner, cột buồm trước và mỏ neo nằm ở boong trước, thuyền viên lái tàu và nghỉ ngơi cùng với thiết bị lắp ráp, thiết bị hàng hải đều nằm ở boong sau, đèn mạn thuyền đỏ xanh cũng nằm ở hai bên thân sau, nếu mọi người vẫn không có khái niệm trực quan và không ngại thì mọi người có thể tới cảng tàu để hiện vật tương tự; bởi vì đây là một quyển sách, đa số từ ngữ đều đến từ tưởng tượng, vì vậy phần miêu tả phía sau, tôi sẽ cố gắng không dùng quá nhiều từ ngữ chuyên ngành lạ, mà là dùng những từ thông dụng để tiện cho việc đọc, nếu có ai làm việc ở cảng tàu thì xin hãy thông cảm cho dân nghiệp dư nhé.)

Đông Phương Nhạc mở đèn pin công suất cao lên, đi dọc theo cầu thuyền tới boong trước, thân tàu chỉ đột ngột lắc lư hai lần, vì vậy tuy tàu chở hàng đi trên biển rất nhanh nhưng thân tàu gần như không lắc lư chút nào, qua khoảng bảy, tám phút, anh ta đã tới boong trước, trên boong tàu lúc này có một người đàn ông trung niên đã đứng từ lâu, đang hết sức chăm chú nhìn mũi tàu, trong tay dường như đang cầm gì đó ném xuống biển.

Đông Phương Nhạc ho nhẹ vài tiếng, nói thật, bóng lưng này quá mức quen thuộc, vừa nhìn đã biết là cái tên kỳ quái kia - Đại phó Lỗ Gia Uy, không lẽ ông ta không xin chỉ thị của mình mà tự mình tới đây tế biển sao? Không giống phong cách của ông ta chút nào, Lỗ Gia Uy thường nói, tế biển phải có thuyền trưởng chủ trì mới có hiệu lực, không lẽ hôm nay thật sự giận rồi?

Lỗ Gia Uy nghe thấy tiếng động liền hoảng sợ quay đầu lại, ông ta thật sự bị giật mình, Đông Phương Nhạc bước đi lặng yên không tiếng động giống như ma vậy.

“Ừm... Thuyền trưởng, sao cậu lại tới đây?” Ông ta lúng túng nói.

Đông Phương Nhạc nghi ngờ: “Anh đang làm ở đây vậy? Vừa ném cái gì xuống biển đó?” Giọng nói của anh ta không tự chủ được mang theo chút hứng thú và nghi ngờ.

Lỗ Gia Uy tất nhiên là nghe thấy, nhưng ông ta lại không trả lời ngay mà là chậm rãi ngồi xuống cạnh trục dây cáp trên mạn thuyền, ánh mắt đờ đẫn, dường như rất đăm chiêu.

Việc này càng khiến Đông Phương Nhạc không vui, đại phó không quan tâm chuyện điều khiển thuyền mà lại chạy đến boong trước ngẫm nghĩ chuyện đời sao? Ngày hôm nay đúng là kỳ quặc.

“Vừa rồi anh có thấy thân tàu chấn động không? Là nguyên nhân gì vậy...” Đông Phương Nhạc nói thẳng, anh ta nghi ngờ là lão già này làm trò quỷ gì đó.

“Không phải do mỏ neo đâu.” Cuối cùng, Lỗ Gia Uy cũng mở miệng nói: “Lúc đầu, tôi nghĩ là do mỏ neo bị tuột dây... nên sang đây nhìn thử, vẫn còn rất tốt. Hơn nữa, tình hình trên biển lúc này tốt như vậy, cho dù mỏ neo bị tuột dây cũng sẽ không va chạm vào thân tàu.” Ông ta vẫn không nói rõ lý do vì sao lại tới boong trước, chấn động xảy ra sau khi Lỗ Gia Uy đến đây, bởi vì Đông Phương Nhạc cũng từ phía sau đi lên đây.

Vẻ mặt Lỗ Gia Uy rất phức tạp, trông có hơi thẫn thờ, lại có hơi mê mang, hơn nữa còn xen lẫn chút hoảng sợ trong đó.

“Có lẽ... Có lẽ...” Giọng nói của ông ta rất trầm, biến mất theo luồng gió từ mũi tàu thổi tới không thấy tăm hơi, Đông Phương Nhạc căn bản không nghe thấy ông ta nói gì.

Vì vậy Đông Phương Nhạc chỉ lạnh lùng nói: “Anh đi về đi, ở đây gió lớn, không có việc gì thì đừng đến mũi tàu, cho dù tình hình biển có tốt đi chăng nữa thì vẫn hơi nguy hiểm đấy... Anh xem, ngay cả áo phao mà anh cũng không mặc, thật là.” Anh ta nghĩ Lỗ Gia Uy không nghe lời mình nói, liền cởi áo phao trên người ra, tiện tay bỏ lên mỏ neo trên máy.

Anh ta không hề thích lão tiền bối này, nhưng làm thuyền trưởng, anh ta nhất định phải chăm sóc thuyền viên của mình, ở cùng nhau mấy tháng, cùng trải qua gian khó nên cũng có chút tình cảm.

Đông Phương Nhạc không nói nữa, anh ta lại bật đèn pin lên, chuẩn bị quay người trở về đường cũ.

Một bàn tay đột nhiên nắm chặt lấy tay trái anh ta khiến anh ta vừa hoảng sợ vừa sửng sốt.

Lần đầu tiên Lỗ Gia Uy giữ chặt tay Đông Phương Nhạc, trong mắt ông ta lộ ra khát vọng bức thiết.

“Đông Phương, hãy nghe tôi một lần, chúng ta dành thời gian đi tế biển được không?”

Đông Phương Nhạc cảm thấy mình không nhịn nổi nữa, cái lão già mê tín này, thật không đủ tư cách làm đại phó, nhưng anh ta chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm Lỗ Gia Uy, không nói lời nào, chỉ muốn dùng ánh mắt giết chết lão già khiến người ta chán ghét này.

Lỗ Gia Uy dường như chưa phát hiện ra, ông ta cúi đầu như đang suy nghĩ điều gì đó quan trọng lắm, mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng...

“Đông Phương, cậu tin tôi một lần đi.” Thế nhưng ông ta vẫn nói câu này, “Tôi đã lênh đênh trên đại dương này hơn nửa đời người. Cậu nói xem, tôi thật sự mê tín tới vậy sao? Không đâu, có một số việc, tôi không thể nói rõ được, thật sự không thể nói rõ được, nơi này là Tam giác Quỷ, cậu không thể nào không biết...”

Đông Phương Nhạc không nhịn được ngắt lời ông ta: “Sao anh biết nơi này là Tam giác Quỷ, anh đã tới đây rồi sao? Tọa độ nơi này là bao nhiêu hả, anh không biết lần nào chúng ta cũng đi theo tuyến đường biển này sao? Nước sâu mấy ngàn mét, lại không có chỗ nước cạn hay đá ngầm, có thể có nguy hiểm gì chứ...” Anh ta nói không ngừng như để phát tiết hết bất mãn trong lòng vậy.

“Cái này không liên quan gì đến tọa độ cả, cũng không ai biết vị trí cụ thể của Tam giác Quỷ...”

Đông Phương Nhạc không nhịn được hất tay Lỗ Gia Uy ra, nhưng anh ta không xoay người bỏ đi mà chỉ nói: “Anh đã biết chuyện này rồi, vậy còn ngồi ở đây phí thời gian làm gì?”

“Mấy ngày nay, tôi luôn có dự cảm không tốt, cứ cảm thấy chuyến đi lần này có gì đó bất thường... Nhưng lại không nói được chỗ nào có vấn đề.” Lỗ Gia Uy lẩm bẩm với mình, giống như Đông Phương Nhạc không hề tồn tại vậy: “Vừa rồi, trong lòng tôi đột nhiên lại cảm thấy lo lắng, nghĩ ngợi một hồi, không biết đã đi tới boong trước từ khi nào; sau đó cũng cảm nhận được thân tàu chấn động kịch liệt hai lần, giống như đã va chạm vào thứ gì đó vậy, nhưng tôi lại không tài nào tìm ra được nguyên nhân. Ở trên biển đã hơn ba mươi năm, đây là lần đầu tiên tôi gặp phải hiện tượng lạ thế này... Đông Phương, khi đi giữa đại dương mênh mông này, đừng bao giờ tự tin quá mức.”

Ngoài ý muốn, lần này Đông Phương Nhạc không bác bỏ ý kiến của ông ta, thật ra thì anh ta cũng đang nghi ngờ không biết chấn động vừa rồi là do cái gì gây ra.

“Tôi nghĩ là do mạch nước ngầm... Bên dưới đại dương sâu thẳm tồn tại nhiều dòng chảy khác nhau, hải lưu cũng không ổn định, có vài hải lưu có tốc độ chảy khá nhanh, có thể là tàu của chúng ta đã va chạm với dòng hải lưu đó nên mới đột nhiên xảy ra chấn động như vậy. Anh xem, bây giờ đâu có vấn đề gì, đại khái cũng gần giống như những gì tôi nghĩ thôi, bằng không, dựa theo mức chấn động vừa rồi, thân tàu có thể đã bị phá hủy rồi.” Lý do mà anh ta đưa ra khá chuyên môn, nhưng Lỗ Gia Uy tất nhiên có thể nghe hiểu.

“Cái này thì tôi biết.” Lỗ Gia Uy gật đầu: “Đúng là không loại trừ khả năng này, nhưng cũng đâu thể loại trừ những khả năng khác chứ?”

Đông Phương Nhạc cười cợt liếc ông ta một cái, cười quái gở mà nói: “Những khả năng khác sao? Ha ha. Ví dụ nhé? Trong biển có quái vật à?” Anh ta dở khóc dở cười, không lẽ ông già này lại tin chuyện ấy có thật?

“Thằng nhóc cậu muốn chọc ông già này đúng không? Quái vật gì chứ...” Lỗ Gia Uy tuy sầm mặt lại nhưng cũng không khỏi bị chọc cười: “Còn Ultraman nữa chứ. Tất nhiên là không có quái vật, nhưng khả năng do mạch nước ngầm cũng không lớn, tư liệu về hải lưu của vùng biển này ghi lại rất rõ ràng, tốc độ chảy lớn nhất sẽ không vượt quá 3,5 nút, tốc độ tàu của chúng ta là 13 nút, cho dù là va chạm trực diện cũng sẽ không tạo thành bất kỳ chấn động nào.”

“Tư liệu cũ như vậy, lại không phải dựa vào thống kê mà có, ai biết được lỡ đâu nhiều năm qua, khí tượng thủy văn có thay đổi nhiều hay không, có thể tốc độ hải lưu của nơi này đã tăng lên 13 nút cũng không chừng. Dựa theo tính toán này, chấn động vừa rồi vẫn tính là nhỏ... Hơn nữa anh xem, có tàu nào tới đây tiến hành đo lường chuyên môn không? Không nghe nói đúng không, tốc độ 3,5 nút này cũng chỉ là suy đoán mà thôi.” Hiện tại, Đông Phương Nhạc coi như thảo luận nghiên cứu với đại phó, trong lúc rảnh rỗi, hôm nay không thể không thuyết phục cái lão cứng đầu này.

“Đây chính là điều mà tôi nghĩ mãi không ra, cậu nói xem, tàu chở hàng Lê Sa Hào của chúng ta đi qua đây không dưới trăm lần, tại sao chưa từng gặp phải mạch nước ngầm? Vừa rồi, tôi dùng thủy đà (một công cụ hình mỏ neo dùng để đo lường độ sâu mực nước, tốc độ để phán đoán xem có thể đi hay không, thật ra là dùng một khối chì mấy cân buộc vào dây thừng khoảng chừng trăm mét) thử một chút, tốc độ mạch nước ngầm ở độ sâu từ mười mét đến hai mươi mét rất nhỏ.” Đông Phương Nhạc không nghĩ tới Lỗ Gia Uy lại mang công cụ chuyên ngành lên đo lường, còn tưởng ông ta gạt mình đi tế biển, trong lòng cảm thấy hơi áy náy, vì vậy vẻ mặt anh ta hòa hoãn hơn không ít.

“Vậy ý của anh là gì? Không cần phải vòng vo tam quốc nữa...” Anh ta khẽ nhíu mày.

Có lẽ Lỗ Gia Uy đã có suy đoán từ lâu, vì vậy ông ta không nhanh không chậm nói: “Có thể vùng biển này có xoáy nước ngầm cũng không chừng.”

Tuy giọng nói của ông ta vẫn trầm thấp, nhưng mấy chữ “xoáy nước ngầm” đúng là khiến Đông Phương Nhạc kinh ngạc một lúc, mọi người có thể không rõ lắm, xoáy nước trên biển không phải có hình xoắn ốc như chúng ta thường thấy ở sông suối nhỏ, uy lực của nó không quá lớn, đối với loại tàu như Lê Sa Hào lại càng không có tính uy hiếp gì, nhưng xoáy nước ở biển thì lại khác, bán kính của nó rất lớn, bề ngoài thì có vẻ tốc độ chảy không nhanh nhưng lại có thể nhấn chìm một con tàu mấy chục nghìn tấn xuống đáy biển; Lê Sa Hào vẫn chưa tới mười nghìn tấn, nếu thật sự gặp phải xoáy nước biển thì sẽ vô cũng nguy hiểm.

Nghĩ tới đây, trên trán Đông Phương Nhạc không khỏi lấm tấm mồ hôi lạnh, mọi chuyện chỉ sợ lỡ như, vẻ mặt của anh ta cũng nghiêm túc hẳn lên. Bây giờ đứng ở boong trước đều là hai thủy thủ lão làng, hai người đều có kiến thức hàng hải phong phú, nếu đã nghiêm túc thảo luận về vấn đề này thì sẽ không mang bất cứ tâm tình nào khác.

“Lão Lỗ, anh thấy khả năng này có lớn hay không?” Anh ta khiêm tốn hạ mình hỏi ý kiến của lão tiền bối này, thái độ hoàn toàn khác lúc bình thường.

Lỗ Gia Uy không cảm giác được giọng điệu của anh ta khác thường mà nghiêm túc đưa tay trái ra, đại khái ước lượng tốc độ gió một chút, tùy tiện nói: “Không phải là không thể.” Giọng điệu của ông ta bình thản, nói cũng không quá chắc chắn, nhưng uy lực vẫn đủ.

Đông Phương Nhạc ngạc nhiên nói: “Chưa nói đến chuyện chúng ta đã đi qua tuyến đường này không dưới trăm lần, đây vốn là tuyến hàng hải được quốc tế đề cử, cả tuyến hàng hải đều có pháp luật hoàn thiện, trợ giúp tàu thuyền cũng vô cùng đầy đủ, tư liệu bản đồ biển cũng rất tỉ mỉ chính xác, trong các ghi chép vận chuyển mấy trăm năm qua cũng chưa từng xuất hiện hiện tượng xoáy nước, sao hôm nay lại đột nhiên xuất hiện dấu hiệu này?” Anh ta vừa nói vừa suy nghĩ.

“Chẳng lẽ?” Đông Phương Nhạc dù sao cũng là người trẻ tuổi, vì vậy, suy nghĩ của anh ta cũng luôn lớn mật, không chút câu nệ.

Anh ta nhìn Lỗ Gia Uy, đọc được từ trong mắt lão thủy thủ tin tức tương tự.

Trong lòng hai người đồng thời run lên.

***

Trong buồng lái, nhị phó Hạ Nguyên Thân đang phân công nhân viên ca trực như thường lệ, tất cả đều có vẻ bình thường, các thiết bị hàng hải cũng không nhảy số liệu loạn xạ, mấy nhân viên trực khác cũng nhàn nhã ngồi ở vị trí của mình.

Lúc Đông Phương Nhạc và Lỗ Gia Uy đi vào buồng lái, bên trong một màu đen kịt, đây là chuyến đi đêm yêu cầu phải quản lý chặt chẽ đèn đóm; hai người cúi lưng đi vào phòng bản đồ biển, nhẹ nhàng bật công tắc đèn lên, chỉnh độ sáng đèn vừa đủ để thấy rõ căn phòng bản đồ biển.

Bọn họ cúi người tìm gì đó trên bản đồ biển, trên bản đồ biển đánh dấu chi chít các đại lục, hòn đảo, eo biển, đường biển, ký hiệu hàng hải, đường viền sâu, bản đồ ghi mực nước che kín cả tấm bản đồ, Lỗ Gia Uy chọn bản đồ biển tỉ lệ xích nhỏ nhất, có thể nhìn thấy rõ toàn bộ tình hình của vùng biển.

Bỗng nhiên...

Lỗ Gia Uy chỉ vào một điểm trên bản đồ biển mà hô lên một tiếng.

Vẻ mặt Đông Phương Nhạc càng thêm ngưng trọng, anh ta tới gần kiểm tra cẩn thận, Lỗ Gia Uy chỉ vào phạm vi có tốc độ dòng chảy nhỏ, trên đó có một ký hiệu mũi tên vô cùng bắt mắt có đánh dấu số và chữ: 10kN, hai người liếc mắt nhìn nhau, đại dương mênh mông quả nhiên có một nơi có mạch nước ngầm đạt tốc độ lên đến 10 nút, nhưng không phải nơi này cách tuyến đường của Lê Sa Hào tới mười vạn tám ngàn dặm sao? Chuyện này rốt cuộc là sao đây?

Lỗ Gia Uy thấp giọng nói: “Nếu không phải mấy năm nay Trái Đất nóng dần lên, hải lưu tăng cường, gây ra tốc độ chảy mãnh liệt trên tuyến hàng hải này, còn không thì...” Ông ta dừng một, nhìn Đông Phương Nhạc.

Đông Phương Nhạc gật đầu, trầm giọng nói: “Nếu không thì chúng ta đã chệch khỏi tuyến hàng hải dự định một cách nghiêm trọng rồi!”

Anh ta suy tư trong chốc lát, hỏi: “Chúng ta đã đi theo hướng này bao nhiêu ngày rồi?”

Lỗ Gia Uy suy nghĩ một chút: “Khoảng hơn nửa tháng rồi... Tính ra, nếu đi lệch hướng nhiều như vậy thì chúng ta đã rời khỏi tuyến hàng hải dự định hơn 5000 hải lý rồi.” (Hơn 5000 hải lý gần bằng mười ngàn km)

Vẻ mặt hai người nghi ngờ không thôi, bọn họ tất nhiên biết rõ, tất cả thiết bị hàng hải và thiết bị định vị đều biểu hiện vô cùng bình thường, bao gồm cả bản đồ biển điện tử của vệ tinh định vị, biểu thị vị trí Lê Sa Hào lệch khỏi tuyến đường hàng hải trung ương vẫn trong phạm vi hợp lý.

Không lẽ trên biển có quỷ đánh tường*?

* Quỷ đánh tường: là một sự kiện quỷ dị trong dân gian, có người cho rằng là ma quỷ che mắt người, có người cho rằng là hỗn loạn sinh ra từ phong thủy từ trường, khiến mọi người chỉ có thể quanh quẩn tại chỗ, lạc đường.