Đông Phương Thần Thám

Chương 106: Tới gần tam giác rồng




Lần này, bọn họ đi từ nước ngoài về hải cảng, tuy trong thùng container trên thuyền chứa đầy hàng hóa, đồ vật bên trong cũng có giá trị không nhỏ, nhưng nhiệm vụ quan trọng nhất của Lê Sa Hào chính là về nhà, về nhà thăm vợ con, về quê thăm người thân, bọn họ đã lênh đênh trên biển ròng rã ba tháng trời, tuy kiếm tiền quan trọng nhưng gia đình cũng quan trọng không kém, cập bến an toàn chính là thứ mà bọn họ ngày đêm mong chờ.

“Thuyền trưởng, đi thêm năm mươi hải lý nữa là chúng ta sẽ tiến vào vùng biển Tam giác Rồng.” Đại phó Lỗ Gia Uy vội vã đi tới báo cáo.

Đông Phương Nhạc gật đầu, người này là thuyền viên lão làng của tàu chở hàng Lê Sa Hào, thời gian lên tàu còn sớm hơn cả mình, nhưng Đông Phương cũng không coi đây là chuyện gì to tát, dường như người này đã quá mê tín rồi. Mỗi lần ra biển, làm trợ thủ số một của mình, thứ ông ta chuẩn bị hàng đầu không phải là sắp xếp hàng hóa tiếp tế mà là phí hết tâm tư đi chọn mua thần khí, rượu, thuốc lá, nhang đèn để tế biển; nói thật, Đông Phương Nhạc rất phản cảm với loại chuyện này, từ xưa đến nay, anh ta chưa bao giờ tin quỷ thần cả.

“Tôi biết rồi, tăng cường khống chế, chú ý an toàn.” Anh ta theo lệ thường dặn dò.

Đại phó Lỗ Gia Uy không lập tức rời đi mà hỏi tiếp: “Xin hỏi, khi nào thì bắt đầu tế biển?”

Đông Phương Nhạc khẽ nhíu mày, anh ta cố nén giận trong lòng, lạnh lùng nói: “Những việc này, anh tự xem xét đi.”

“Cậu không tham gia sao?” Lỗ Gia Uy hiển nhiên không vui, thuyền trưởng không tham gia thường sẽ không đủ thành ý, chuyện này với ông ta mà nói, có thể sẽ ảnh hưởng tới an toàn của toàn bộ thuyền viên.

“Chuẩn bị xong rồi thì nói cho tôi biết.” Đông Phương Nhạc không nhịn được lớn tiếng nói, sự nhẫn nại của anh ta có hạn, đây không phải là lần đầu tiên tên này làm mấy chuyện này, tàu chở hàng Lê Sa Hào qua lại vùng biển Tam giác Rồng không dưới trăm lần, chưa bao giờ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiển nhiên điều này đã khiến vị đại phó này khoe khoang, cho rằng là vì kiên trì tế biển nên tàu chở hàng Lê Sa Hào mới được an toàn, nhưng thật ra chính là quái đản.

Lỗ Gia Uy làm phiền một hồi lâu, cuối cùng cũng rời đi, ông ta cũng đã gần năm mươi tuổi, kiếm sống trên biển đã mười mấy năm, tuy vậy ông ta lại chưa từng đảm nhiệm cương vị thuyền trưởng, nguyên nhân trong đó thì ông ta không nói, Đông Phương Nhạc cũng không thể nào đoán được. Phải nói, người tôn trọng mình trên tàu chở hàng này chính là đại phó, dù sao đại phó cũng sắp năm mươi tuổi, mình cũng chỉ mới ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, Lỗ Gia Uy có thể làm được đến mức này đã không dễ gì, nhưng không biết vì sao Đông Phương Nhạc lại không yêu thích vị tiền bối này nổi.

Nhìn bóng lưng Lỗ Gia Uy rời đi, Đông Phương Nhạc không nhịn được lẩm bẩm: “Ông già kỳ quái này, đúng là phiền chết đi được.”

Mộ Liên vẫn luôn trầm mặc không nói, đột nhiên buông cây đàn guitar ra, từ trước tới nay vốn chưa từng phát biểu ý kiến gì về chuyện trên tàu, lần đầu đưa ý kiến lại là ủng hộ đại phó.

“Thuyền trưởng, tôi cảm thấy có vài thứ thà tin là có còn hơn không tin. Dù sao vùng biển Tam giác Rồng này cũng là một trong những vùng biển nguy hiểm nhất thế giới, hiện nay vẫn không ai biết được rốt cuộc nơi này đang ẩn giấu điều gì. Thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, con người luôn cảm thấy sợ hãi với những thứ mình không biết, tâm tình của họ hoàn toàn có thể hiểu được... Tế biển chẳng qua là một loại ám chỉ tâm lý thôi.”

Đông Phương Nhạc không hề cảm thấy bất ngờ với chuyện Mộ Liên nói mãi không ngừng nhưng cũng không phản bác, anh ta trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Thật ra trên đời này có mấy ai thật sự biết Tam giác Rồng chỉ là một vùng biển? Đừng thấy trên bản đồ vẽ một hình tam giác to như vậy, thật ra không ai có thể nói chắc chắn, ba đỉnh của cái tam giác này rốt cuộc nằm ở đâu, nếu đã như vậy thì ai có thể biết chính xác chúng ta có đi vào vùng Tam giác Rồng hay không?”

Vẻ mặt Mộ Liên đột nhiên trở nên khác thường, cậu ta nói với vẻ sâu xa: “Mấy ngày nay, liên tục có vài thuyền viên cảm thấy không khỏe, sau khi kiểm tra, tôi vẫn không cảm thấy có gì khác thường, chỉ nhiều lần dặn họ nằm trên giường nghỉ ngơi; tôi vốn không muốn nói những chuyện này với anh, có điều mấy ngày nay, trong lòng tôi bỗng nhiên lại cảm thấy thấp thỏm bất an.”

Hai người bọn họ tuy một người là thuyền trưởng, một người là bác sĩ, nhưng cũng không kém nhau bao nhiêu tuổi, xem như là người cùng thời, đa số suy nghĩ đều có thể đồng cảm với nhau, sự ngăn cách giữa thân phận địa vị cũng không quá lớn, hơn hai năm làm cộng sự cũng đủ để bọn họ trở thành những người bạn tốt có thể bộc lộ tình cảm với nhau rồi.

Đông Phương Nhạc hơi cau mày: “Sao ngay cả cậu cũng khuyên tôi đi tế thần biển? Cậu cũng biết từ trước tới nay, tôi vốn dĩ không thích mấy chuyện quỷ thần này mà...”

“Tôi không khuyên anh đi tế biển, mà là nhắc nhở anh rằng chuyến đi lần này thật sự có chút bất thường, phải tăng cường cảnh giác mới được.” Mộ Liên nói xong cũng không dài dòng nữa, cậu ta hiểu rất rõ tính cách của vị thuyền trưởng này, nếu Đông Phương Nhạc không tự mình nghĩ thông thì kiến nghị cũng chỉ là kiến nghị mà thôi, không cần phải nhắc nhở nhiều; vì thế, cậu ta nhanh chóng cầm cây đàn guitar, chăm chú đàn tiếp, không hỏi đến chuyện vô bổ nữa.

Hai tiếng trôi qua, sắc trời bên ngoài đã tối lại, dựa theo tốc độ 12-13 nút* của tàu chở hàng thì lúc này đã tới sát mép Tam giác Rồng mà Lỗ Gia Uy nói tới, lời nói của Đông Phương Nhạc tuy hơi chói tai, nhưng anh ta làm thuyền trưởng, đối với việc vận chuyển an toàn thì anh ta không dám khinh thường.

* Nút là đơn vị đo tốc độ tương đương 1 hải lý/giờ hay 1852 m/h. Ký hiệu theo Tiêu chuẩn ISO cho nút là kn. IEEE thích dùng ký hiệu kt; ngoài ra người ta còn dùng ký hiệu NMPH. Nút là đơn vị không thuộc hệ SI. Trên thế giới, đơn vị nút được dùng trong ngành khí tượng học, hàng hải và hàng không.

Đông Phương Nhạc quyết định tự mình đến từng vị trí để kiểm tra một phen, có lẽ thời gian ở trên biển quá lâu, mỗi thuyền viên tại các vị trí đều sẽ sinh ra chút bất cẩn mà không hề hay biết, lỡ đâu đụng phải thời tiết xấu thì quả thật sẽ tạo thành mỗi đe dọa cho tàu chở hàng.

Nguy hiểm luôn luôn rình rập, anh ta tất nhiên hiểu rõ điều này.

Kiếm sống trên biển gần hai mươi năm, có sóng to gió lớn gì mà anh ta chưa gặp qua, tuy nói anh ta đều cẩn thận từng ly từng tí mỗi lần ra biển, cảm giác giống như đi giày trên băng mỏng vậy, nhưng lòng tin và can đảm thì nhất định phải có. Còn những cấp dưới này thì không thể nói tới lòng tin gì đó, chỉ cần thường xuyên kiểm tra, giám sát là được.

Anh ta lấy từ buồng trong của phòng ngủ ra một cây đèn pin công suất cao, sau đó lại lấy áo phao trên móc treo mặc lên người, bây giờ là mùa hè, trong phòng có điều hòa còn đỡ, khi anh ta vừa bước ra khỏi cửa phòng lên cầu thuyền, tuy trời đã tối nhưng vẫn cảm thấy hơi nóng, Đông Phương Nhạc hơi cau mày, mở hai nút áo phao ra để mát hơn một chút.

Tàu chở hàng đột nhiên lắc lư một chút, anh ta theo bản năng đưa tay vịn lan can, chấn động cũng không lớn nhưng lại đột ngột xảy ra, hơn nữa lại vào ban đêm, nếu không chú ý thì đúng là có khả năng bị ngã.

“Trò quỷ gì đây?” Anh ta mắng thầm trong lòng, biết đây không phải chấn động bình thường, chuyện thuyền lắc lư trên biển cũng có quy luật rõ ràng, chấn động vừa rồi nếu không phải gặp sóng lớn thì là sóng dài, có điều Đông Phương Nhạc nhớ rõ, lúc chạng vạng, vùng biển này vẫn phẳng lặng như gương. Đương nhiên, sóng gió trên biển nói đến là đến, chuyện này cũng bình thường, vì vậy anh ta cũng chỉ cảm thấy hơi kỳ quái, nhưng cũng không truy tìm đến cùng.

Đi qua cầu thuyền, anh ta xoay người muốn tới tuabin xem nhân viên trực có ở đó không, đi trên biển, máy móc động cơ quan trọng không thể xảy ra vấn đề.

Tiến lên phía trước, anh ta ngẩng đầu lên nhìn trời, hôm nay không trăng, nhưng trên trời cũng không có nhiều mây lắm, nhiều ngôi sao trên trời nghịch ngợm lấp lánh giống như lụa tơ tằm vắt ngang qua bầu trời vậy, trông sáng chói rực rỡ.

Lúc anh ta đưa mắt tìm lân quang trên mặt biển cuộn sóng đen kịt thì thân tàu lại đột nhiên chấn động một cái.