[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii - Chương 47: SS: Who am I? (End)




CỐP....

Thứ gì đó đập mạnh vào đầu tôi khiến tôi choáng váng. Tôi bị bao vây bởi 3 4 tên thanh niên, tôi nhớ rằng mình chưa làm gì khiến người khác đến gây sự cả

- Mấy người là ai? Muốn gì?_ Tôi cảnh giác, linh tính mách bảo bọn họ không phải người tốt đẹp gì đâu

- Mạng của mày_ Một tên nói rồi cầm con dao nhỏ lao tới. Tôi nhanh chóng né đi, dù bị đánh mạnh vào đầu nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để đánh nhau với bọn họ. Dù sao tôi cũng từng tham gia các sàn đấu cá cược

- Con nhỏ này khó xơi đây. LÊN_ Tên đầu xỏ ra lệnh, cả 4 người cùng lúc xông lên

- Hộc...hộc...Tại sao lại muộn giết tôi chứ? Tôi đã làm gì các người_ Tôi thở dốc, đối phương là những tên trai tráng nên tôi cũng phần nào bị áp đảo. Nhưng tôi đã hạ được 3 tên rồi, chỉ còn tên cuối cùng thôi, nhưng trên người hắn cũng có kha khá vết thương tôi

- Con nhãi mày cũng giỏi đấy, chả trách Ran lại cử tận 4 người tụi tao đến đây_ Tên đó quệt máu

- Ran? Mày nói là..._ Tôi sững người, hãy nói rằng đó không phải tên nhóc nhà tôi đi

- Anh em Haitani, bọn họ muốn tụi tao lấy mạng mày đó con khốn_ Hắn xông lên, tính dùng chiêu cuối để kết thúc trận chiến_ Mày không thắng nổi đâu

Không thể nào... Ran và Rindou vậy mà muốn tôi chết sao? Em trai của tôi ghét tôi đến như vậy sao? Tôi bị đả kích, có chết cũng chưa từng nghĩ rằng, mình sẽ bị chính em trai mình yêu thương truy sát

Rắc.... Tiếng xương gãy vụn....

- Aaaa_ Tiếng hét thảm thiết vang lên, tên đầu xỏ đau đớn nằm dưới chân tôi

- Sao...Sao có thể... Mày đã bị thương như vậy rồi mà?_ Tên đó há hốc mồm, bị hạ bởi một đòn bẻ xương

- Mày nói là anh em Haitaini bảo tụi mày đến?_ Tôi cúi người hỏi bọn chúng

- Đúng vậy, là bọn họ_ Tên đó đau đớn trả lời

- Vì sao? Nếu mày nói dối, mày sẽ không ra khỏi đây được đâu

- Tôi...Tôi nói thật, là chính bọn họ đã ra lệnh. Nguyên nhân chúng tôi không biết_ Tên đó mếu máo

Ra vậy... Là em trai của tôi....

- Này_ Tôi lấy chân ra khỏi người tên kia_ Tôi sẽ để các người hoàn thành công việc

- Hả?_ Tên đó ngây người, chả ai lại chấp nhận để người khác giết mình cả

- Đổi lại..._ Tôi với tay lấy hộp bánh đặt trên đất_ Chuyển thứ này đến cho họ_ Tôi đưa hộp bánh, mấy tên đó có vẻ vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì

- Được rồi, làm việc của mấy người đi_ Tôi quay người lại

Cốp... Một gậy nữa đập mạnh vào đầu...

Lần này thì xong thật rồi....

- Chúng tôi phải lấy cái này làm minh chứng_ Bọn họ nói rồi lấy sợ dây chuyền trên cổ đi

Ý thức của tôi dần dần biến mất...

Buồn cười nhỉ, tôi đánh thắng mà, sao tôi lại chọn cách này chứ? Đáng lẽ tôi sẽ sống...

Tôi có hai người em...

Trước đây, tôi nghĩ rằng bản thân mình sống là để bù đắp cho mẹ

Sau này, tôi nghĩ mình là người chị với trách nhiệm bảo vệ các em của mình.

Nhưng bây giờ, tôi là ai?

Không phải một người con, càng không phải một người chị. Nếu tôi là chị, em tôi sẽ không ghét tôi đến vậy

Đến cuối cùng, tôi vẫn không biết mình là ai cả...

Không là ai cả.....

Thật ra tôi rất muốn rời khỏi căn nhà đó càng sớm càng tốt, thoát khỏi ba của tôi, nhưng mà...

- Chúng ta là gia đình phải không? Hãy cùng nhau bảo vệ nó nhé

- Được, chúng ta sẽ cùng nhau bảo vệ gia đình của mình

- Chỉ cần là nơi có Onee-san, nơi đó là nhà

Là vì lời hứa hôm đó, lời hứa của ba chúng tôi ngày hôm đó nên tôi đã ở lại. Tôi sợ rằng nếu tôi rời đi, bọn nhỏ sẽ không còn nhà nữa. Tôi đã luôn giữ lời hứa đó. Nhưng cuối cùng, tôi không đủ sức làm việc đó nữa rồi.

- Đây là số báo mới nhất ngày hôm nay, mỗi phòng một tờ. Mau đến nhận_ Tiếng người quản lí vang trên chiếc loa.

- Xem ra tụi bây giải quyết xong rồi này, nhanh hơn tao nghĩ đó_ Izana vắt chân đọc tiêu đề trên tờ báo, sau đó ném qua bên phía Ran và Rindou

- Tụi tao đã nói là sẽ làm được_ Rindou còn không thèm đọc trực tiếp ném vào thùng rác.

Cùng lúc đó, trên đài đưa tin:

- Đã xảy ra một vụ hành hung dẫn đến tử vong, nạn nhân được xác nhận là nữ sinh 16 tuổi, các dấu hiệu cho thấy nữ sinh này bị hành hung, vết thương chí mạng ở vùng đầu...

- Danh tính nạn nhân được xác nhận là Nara Haitani.....

- Nara à?_ Izana lẩm bẩm_ Chị của tụi bây tên là gì?_ Izana quay sang hỏi

- Là Nara_ Ran đáp

- Vậy sao?_ Izana rời đi, đôi tay khẽ run lên một chút. Có thể chỉ là trùng tên thôi.

Ran chẳng buồn phản ứng với tin tức trên đài, giống như cậu và người kia không chút liên quan vậy.

Ngày hôm đó, có người đến thăm Ran và Rindou. Bọn họ chính là người được anh em giao nhiệm vụ.

- Có chuyện gì?_ Ran hỏi, công việc đã xong, đáng lẽ bọn họ cũng không cần đến đây

- Chúng tôi đến đây để giao ra bằng chứng trước đây cậu yêu cầu_ Tên đầu xỏ đặt sợi dây chuyền trước mặt Ran

- Tao biết rồi, thứ này đem vứt đi cũng được_ Rindou nói

- À còn một thứ nữa, là cô ta nói muốn đưa cho hai người_ Tên đó nói rồi lấy ra hộp bánh đã bị móp mất một góc

- Từ khi nào tụi bây làm việc cho chị ta vậy?_ Rindou nhìn hộp bánh trên bàn

- Không có việc gì nữa thì về đi_ Ran nói_ Rindou, cầm thứ đó đi

- Tụi mày cầm gì vậy?_ Muto nhìn thấy Ran và Rindou quay lại

- Izana, đây là bằng chứng_ Ran đưa sợi dậy chuyền còn dính máu khô cho Izana

- Tụi bây cứ giữ đi. Của tụi bây mà_ Izana cười cười

- Bánh à?_ Mochi nhìn chiếc hộp trên tay Rindou

- Muốn ăn à? Cho mày đấy_ Rindoi ném chiếc hộp về phía Mochi rồi bỏ về góc ngồi

Ran nhìn chiếc dây chuyền trên tay. Kết thúc rồi, người đó đã chết rồi. Cậu khẽ nhíu mày, trong lòng không khỏi dâng lên một cảm giác chua xót

Quay lại vài ngày trước....

Ran và Rindou hiện dưới trướng Izana, người đã đánh cho hai cậu bầm dập. Một ngày, Izana bảo

- Tụi bây có thể làm được gì cho tao?

- Chỉ cần mày muốn_ Rindou nói, Izana đã đánh bại cậu, cậu sẽ làm việc cho hắn

- Vậy giết người thì sao?

- Tụi tao đã giết tên tổng trưởng của Roppongi_ Ran nói

- Không, tao cần một người thân thuộc với tụi bây hơn. Một người như ruột thịt_ Ánh mắt Izana toát lên sự lạnh lẽo_ Bới vì tao cũng sẽ giết chết tên đó, Mikey

- Nếu tụi bây không làm được thì không cần ở trong băng của tao nữa

- Ruột thịt ư?_ Rindou ngẫm nghĩ, nếu là ruột thịt...

- Anh hai..._ Rindou quay sang anh trai của mình

- Được, tụi tao sẽ cho mày thấy, khả năng của tụi tao_ Ran trả lời Izana

- Rất tốt, tao biết là không nhìn lầm tụi mày mà_ Izana vỗ vai Ran rồi bước đi

- Anh hai..._ Rindou chần chừ nhìn anh trai

- Rindou, chúng ta sẽ giết chị ấy_ Ran nhìn thẳng vào mắt em trai mình

- Nhưng mà chị..._ Rindou ngơ ngác, đúng là cậu đã giết người, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ giết cả Nara

- Em có làm cùng với anh không?_ Ran hỏi_ Rindou, chúng ta không còn nhỏ nữa, con đường sau này của chúng ta chị ta sẽ không bao giờ xuất hiện trên đó. Hơn nữa, chị ta chính là người chúng ta phải vượt qua_ Ánh mắt Ran hiện lên sự kiên định

- Ran.. Em hiểu rồi, em sẽ làm cùng với anh. Sau này, chúng ta không có người thân nào cả. Chỉ có anh và em thôi_ Rindou nói, hiện tại, cậu chỉ cần anh hai thôi, chỉ hai là đủ

- Đúng vậy Rindou, chỉ có hai chúng ta thôi....

Ran nhìn sợi dây chuyền trên tay. Ran nhớ lại lần Nara đến thăm, trên tay có vết thương rất lớn. Rõ ràng chị ta rất mạnh, nhưng lại cam chịu tên già đó. Ran và Rindou, trước giờ cho là làm cách nào cũng chưa từng đánh bại được Nara. Dần dần, khao khát vượt qua Nara ngày càng to lớn, lớn đến nổi nó bị biến chất lúc nào không hay

Không biết từ lúc nào, cảm giác muốn bảo vệ chị gái năm xưa sớm đã tan biến, chỉ còn sự khó chịu, chán ghét mà thôi. Có lẽ con người ai rồi cũng thay đổi, kể cả là người thân. Lời hứa bảo vệ chị gái năm xưa cũng không còn. Con đường mà anh em Haitani lựa chọn một khi đã bước thì không thể quay đầu nữa rồi...

- Đó là tờ báo cũ của tháng trước rồi mà, mày cầm nhầm à?_ Shion cằn nhằn Muto

- Im đi, làm như mày hứng thú đọc báo lắm_ Muto quát. Tờ báo rơi xuống ngay gần chỗ Rindou

- Vụ xe tải mất lái gây tử vong cho người đi đường. Nạn nhân là ông.....

- Sao vậy Rindou, có vấn đề gì à?_ Shion hỏi khi thấy vẻ mặt của Rindou

- Ni-chan, ông ta chết rồi..._ Rindou đưa tờ báo cho Ran

- Chết rồi à? Cũng đúng thôi, lão già đó sống cũng chỉ chật đất_ Ran nằm dài trên sàn lười biếng, không thèm nhìn tờ báo

- Ông ta chết vào tháng trước_ Rindou nói tiếp

- Vậy à?_ Ran đáp cho có lệ. Tuy nhiên, như vậy chả phải đã chết trước lúc bọn họ ra tay với Nara luôn sao? Tuy không nói ra, nhưng trong lòng hai người bọn họ sớm đã dậy sóng

- Trời sắp đặt như vậy rồi_ Ran vô tình nói. Cả bọn trong phòng ngơ ngác nhìn nhau, chỉ mỗi Rindou hiểu ý nghĩa của câu nói đó là gì. Duyên số giữa 3 người bọn họ sớm đã tận rồi....


Au: Vậy là SS đã hoàn thành, câu chuyện đã đi được hơn một nửa rồi. Nếu mọi người còn điều gì chưa rõ có thể cmt để mị giải thích thêm nhá :> Cảm ơn mọi người đã theo dõi con cưng của mị trong thời gian qua. IUIU