[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii

[Đồng Nhân Tokyo Revengers] Tiệm Mì Natsukashii - Chương 46: SS: Who am I? (6)





Cuối tuần, chúng tôi thật sự đã ra ngoài. Đã rất lâu rôi tôi mới thấy ba ăn vận một bộ quần áo chỉnh tề như vậy, chiếc sơ mi lâu ngày trong tủ đồ cuối cùng cũng được lấy ra, nhưng người ông ấy trông khá phờ phạc, có lẽ do lâu ngày chỉ ngồi ì một chỗ nên mới như vậy.

- Đi, tao sẽ kiếm gì đó cho mày_ Ông ấy nói rồi mở cửa đi ra ngoài. Tôi hơi sững người, trước nay ông ấy chưa từng như vậy

Chúng tôi đi đến một khu vui chơi nhỏ, ông ấy cứ loay hoay tìm cái gì đó

- Ba đang tìm gì vậy?_ Tôi hỏi

- Xe bỏng ngô ở đâu ấy nhỉ? Tao nhớ nó xung quanh đây thôi_ Ông ấy nhìn quanh

- Bỏng ngô? Họ đã không còn bán bằng xe hàng rong nữa, họ đã thuê một cửa hiệu nhỏ phía bên kia_ Tôi chỉ tay

- Vậy sao? Có muốn ăn không?_ Ông ấy hỏi tôi. Nói thật thì tôi cảm thấy hơi sợ, giống như người này không phải ba tôi vậy

- Muốn_ Nhưng cuối cùng tôi vẫn đáp lại câu hỏi của ông ấy. Ông ấy đi về hướng tôi chỉ lúc nãy. Tôi thử véo mình một cái. Đau. Vậy không phải là mơ rồi. Một lát sau ông ấy trở lại, tay cầm 2 hôp bỏng ngô to

- Có muốn nghe lí do vì sao trước giờ mày luôn bị ghét không?_ Ông ấy hỏi tôi. Đó là câu hỏi tôi luôn trăn trở trong thời gian dài, nhưng giờ thì hết rồi bởi vì...

- Đó không phải là lẽ đương nhiên sao? Chuyện con bị ghét ấy_ Tôi lấy bắp bỏ vào miệng

- Mày là kết quả của mối quan hệ không nên có, tao và cô ta không nên gặp nhau_ Ba tôi nói_ Cuộc đời của tụi tao sẽ khác....

- ....._ Tôi chỉ biết im lặng, phải rồi, mọi chuyện đều do tôi cả

- Năm đó cô ta có thai, vì thế gia đình đã từ chối cô ấy. Chúng ta kết hôn, rồi sinh đứa bé đấy ra. Những tưởng ngày tháng sẽ êm đềm mà trôi qua, không biết từ lúc nào, cô ấy trở nên buồn bã, tao cũng vì vậy mà cáu bẩn. Rồi những bất đồng cứ thế xảy ra, mọi thứ dường như đều đổ vỡ. Mỗi lần nhìn thấy mày, tao luôn tự hỏi chuyện hôm đó là đúng hay sai.....

- Mày đi đi... Hãy đi khi tao còn tỉnh táo_ Ông ấy phẩy tay ý muốn tôi rời đi

- Chẳng phải con nói rồi sao? Con không đi đâu hết_ Tôi đáp_ Lúc đó hai người nên bỏ cái thai đi, biết đâu cuộc sống của cả ba và mẹ đều tốt hơn_ Tôi đứng dậy, nói thật, suy nghĩ bỏ trốn tôi đã từng nghĩ đến rất nhiều lần, nhưng vì lời hứa đó nên tôi đã ở lại, mặc cho thân xác ngày càng héo mòn dưới những trận đòn roi



- Biết làm sao được, việc sinh mày ra chắc là điều hiển nhiên rồi_ Ông ấy nói nhỏ

- Hả?_ Tôi không nghe rõ ông ấy nói gì nữa

- Không phải mày mới thắng giải ở trường sao? Tao đi tìm gì đó thưởng cho mày_ Ông ấy đi về hướng một cửa hàng quần áo

- Ba... Cái này..._ Tôi hơi e dè nhìn mấy bộ đồ trước mặt, với giá của chúng.... Nhưng so với việc đó, trong lòng tôi xuất hiện sự sợ hãi. Có thể là vì trước đây ông ấy chưa từng như vậy, một người lại đột nhiên thay đổi tính nết, tôi bỗng nhiên có cảm giác bất an

- Chọn thứ gì đó đi_ Ông ấy nói_ Giúp nó chọn đồ dùm tôi

- Vâng xin đợi một lát_ Chị nhân viên của cửa hàng niềm nở. Lát sau trên tay chị ấy cầm nào là váy áo rồi đẩy tôi vào phòng thử đồ. Nhìn bộ váy với mái tóc của tôi chả hợp với nhau gì cả. Với lại nếu mặc váy, mấy vết thương này sẽ bị nhìn thấy mất

- Con nghĩ bộ này là được rồi_ Tôi chọn một bộ đồ đơn giản, giá cũng không đắt lắm, chỉ là áo thun với quần jeans thôi, sẽ phù hợp với tôi hơn là mấy bộ váy kia

- Thích là được. Tính tiền giúp tôi_ Ông ấy nói với nhân viên

- Sao đột nhiên lại mua đồ cho con chứ?_ Tôi hơi ngờ ngợ, không giống ba tôi chút nào cả. Nếu nói là người khác nhập vào người ba tôi tôi còn tin ấy chứ

- Đã nói là quà thì đừng thắc mắc nữa_ Ông ấy đi đằng trước_ Ăn kem không?

- Nhưng lúc nãy mới...

- Ăn hay không?_ Ông ấy gằn giọng

- Ă..Ăn_ Tôi đáp, thôi kệ, mọi chuyện tới đâu hay tới đó

- Này, ăn rồi về nhà thôi_ Ông ấy đưa tôi cây kem rồi cả hai cùng nhau hường về phía nhà. Trời gần tối rồi nên con đường cũng trở nên nhộn nhịp hơn hẳn


5s nữa là đèn xanh bật rồi... Tôi nhìn lên đèn giao thông, bỗng nhiên cảm thấy thế giới hôm nay dịu dàng hơn hẳn

- Đi thôi, đừng nhìn nữa_ Ba tôi giục khi thấy tôi cứ đứng im nhìn ánh đèn

- À vâng con đến ngay đây_ Nhìn chúng tôi giống một gia đình bình thường nhỉ? Ba và con gái

- TRÁNH RA.... XE MẤT LÁI..._ Tiếng hét thất thanh vang lên, dòng người nháo nhào tránh sang hai bên, một chiếc xe tải lao nhanh đến chỗ chúng tôi

Tốc độ quá nhanh....

Không tránh kịp rồi....

Chân tôi không nhúc nhích nổi, cứ đứng sững đó nhìn chiếc xe điên kia lao tới....

KÍT....RẦM..... Tiếng động lớn vang lên... Chiếc xe sau khi va chạm với người thì bẻ lái đâm sang bức tường gần đó

Mọi người tụm lại xung quanh người xấu số

- Nhanh gọi cứu thương...

- Nhanh lên...

Đầu tôi đau kinh khủng, trước mắt tôi mờ mờ chỉ nhìn thấy một màu đỏ thôi, tôi cảm nhận được tay mình đang tiếp xúc với một thứ chất lỏng ấm nóng...

- Sao lại..._ Mọi thứ trước mắt tôi dần hiện rõ, ông ấy đang hấp hối,cơ thể vặn vẹo. Trong giây phút sinh tử đó, tôi đã cảm nhận được lớp kim loại của chiếc xe tải đã chạm vào cơ thể tôi, không còn đường sống nữa nữa rồi. Nhưng cũng chính lúc đó, một lực đẩy đẩy tôi ra khỏi cú đâm trực diện, cứu tôi một mạng sống. Là ba tôi, ông ấy đã đẩy tôi ra..

- X..Xin...._ Ông ấy mấp máy vài chữ, sau đó không còn cử động nữa. Tôi đã muốn nói, nhưng tôi lại không thể nói được, cơ thể đang hứng chịu cơn đau dữ dội. Tuy tôi may mắn không nhận phải cú đâm trực tiếp nhưng việc tránh khỏi va chạm là không thể. Bầu trời trước mắt tôi tối sầm lại


Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện ngày hôm sau, trên bàn là tờ giấy báo tử: ông Tadashi Haitani. Ông ấy chết rồi... Cầm tờ giấy báo tử trên tay, tôi không biết cảm xúc của mình hiện tại là gì nữa. Đau buồn? Tiếc thương? Vui vẻ? Tôi không biết nữa, chắc chắn không phải là đau buồn rồi, nhưng nếu nói tôi vui thì cũng không phải.

Bác sĩ nói rằng tôi cần phải kiểm tra các chấn thương từ vụ tai nạn nhưng tôi đã từ chối, tôi biết rõ sức khỏe của mình, với lại số tiền kiểm tra cũng không phải là nhỏ. Tôi còn phải lo liệu hậu sự cho ông ấy. Không biết phải mượn tiền từ đâu đây?

Lễ tang được tổ chức đơn giản nhất có thể, tôi không có họ hàng, bạn bè của ba tôi lại càng không, ông ấy ở lì trong nhà cũng gần chục năm rồi. Tiền tang lễ là do hàng xóm thương tình quyên góp lại giúp tôi. Nhà tôi cũng chẳng còn gì cả, à không, còn một số nợ kha khá chứ. Chắc tôi phải tìm việc gì đó làm thôi

Nhưng ba tôi hình như đã đi trước một bước. Ông ấy đã mua bảo hiểm, số tiền bảo hiểm đủ để trả khoản nợ của ông ấy và còn dư lại một ít. Tôi thật sự không biết nói như thế nào nữa....

- Xin hãy yên nghỉ. Hi vọng kiếp sau ông sẽ yêu thương con của mình hơn...

Cuộc sống dần dần trở lại lộ trình vốn có của nó. Chỉ là căn nhà giờ đây chỉ còn mình tôi thôi, con đường tôi đi học cũng không còn Akane nữa, nhưng không sao vẫn còn có Shinichiro, tên to đầu đó giờ đã trở thành thủ lĩnh băng đảng bất lương hàng đầu rồi, nhưng anh ấy vẫn dành thời gian nói chuyện với tôi. Tôi đã mua một lò nướng bánh nhỏ, và bằng một cách nào đó, tôi đã nướng bánh thành công

- Akane, tớ làm được rồi này, nhưng cậu không còn ở đây nữa

Tôi gói những chiếc bánh cẩn thận, cho Akane, Inupi, Shin và cả hai tên nhóc nhà tôi nữa. Đây là món quà tôi muốn tặng cho chúng. Chậc lâu nay tôi đến mà bọn chúng chẳng chịu ra gặp mặt gì cả

CỐP....



Tâm sự nho nhỏ: Phần này tôi không có ý định tẩy trắng cho ba của Nara đâu, ban đầu tôi tính để Nara còng lưng gánh nợ cơ, nhưng dù gì chị í ăn hành nhiều quá rồi nên tôi đã thay đổi tình tiết một tí. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ :>