Chương 9 : Laughing Coffin.
"Hahahaha, anh bạn của cậu thật vui tính". Takei ôm bụng vừa cười vừa không quên dùng tay vỗ vai Amid biểu thị sự đồng cảm. Amid cũng cười theo Takei nhưng kèm theo đó cũng làm một chút vẻ bất đắc dĩ.
"Cậu đừng nói nữa, sau vụ đó tôi không gặp cậu ta cả tuần, tên Designer c·hết tiệt đó".
Takei nghe đến câu này cậu càng cười lớn hơn. Tiếng cười của cậu cũng làm vài đội trưởng bên cạnh người theo. Hết thảy mọi người sau lần vui vẻ này đều có vẻ thân thiện hơn rất nhiều. Vào lúc này, Diabo đang cười vui vẻ cũng dần trở nên nghiêm túc. Cậu ta biết trò vui đến lúc này cũng đã đủ, bây giờ còn có việc quan trọng hơn cần thảo luận.
"Mọi người, quay lại chủ đề chính, tôi nghĩ chúng ta nên phân chia nhiệm vụ của từng Party để tiện hơn cho việc chiến đấu".
"Được đấy, tôi đề ra ý kiến thế này......".
Takei đứng bên cạnh nghe Diabo cùng mọi người thảo luận kế hoạch, cậu thi thoảng cùng mọi người trao đổi một chút về một số vấn đề về việc phân chia đội hình, t·ấn c·ông boss. Amid đứng bên cạnh Takei thì không quá hứng thú với chủ đề này, anh ta chỉ gật đầu tỏ vẻ ủng hộ hoặc đôi khi sẽ lắc đầu rồi nói rất kiệm lời. Mọi người lúc này tỏ ra khá không quen với lối nói chuyện thay đổi bất ngờ ấy nhưng Diabo vui vẻ giải thích rằng đó là phong cách làm việc của Amid khi nghiêm túc.
Amid thi thoảng liếc nhìn Takei môt chút, anh ta cố để ý những chi tiết bất thường trên cơ thể hay biểu cảm của Takei nhưng dường như chỉ nhận được một câu trả lời công cốc. Takei trong mắt anh ta trông rất bình thường ngoài việc có vẻ như khá trưởng thành so với tuổi một chút nhưng những người như vậy cũng không quá là hiếm.
Takei lúc này tuy cũng đang có vẻ như rất vui vẻ nhưng thực chất cậu cũng đặt đa số sự chủ ý lên Amid, nhất là cái huy hiệu trên cánh tay anh ta. Chiếc huy hiệu đó giống y hệt như huy hiệu in lên cơ thể của mỗi thành viên thuộc một Guild rất nổi tiếng, đó là Laughing Coffin.
Lauging Coffin là một Guild PK nổi tiếng nhất trong Sword Art Online, có thủ lĩnh là thành viên của một tổ chức t·ội p·hạm quốc tế được cử vào SAO để á·m s·át một vị nhân vật quyền quý bị mắc kẹt bên trong. Nhân vật này ngoài đời bị bảo vệ quá cẩn mật nên tổ chức t·ội p·hạm này đã nảy ra ý định thực hiện vụ á·m s·át ngay trong trò chơi tử thần. Đó cũng là khởi nguồn của nhân vật POH, kẻ được cho là tàn ác nhất trong SAO.
Huy hiệu gắn trên tay Amid làm cho Takei liên tưởng đến POH, hoặc nếu không phải hắn thì khả năng cao là những kẻ liên quan đến tổ chức mà hắn đang làm việc. Đối với tổ chức này Takei cũng đã từng tra duyệt qua trong một vài lần dạo quanh mạng ngầm và biết rằng bản thân nó cũng chỉ đơn thuần là một tổ chức sát thủ nên cậu không còn chú ý nhiều. Bằng những trải nghiệm trước khi xuyên việt, Takei biết rằng tổ chức sát thủ thường làm ăn rất có nguyên tắc và sẽ không đụng chạm lung tung nếu không thật sự cần thiết.
'Có phải là tổ chức này đã biết gì đó liên quan đến SAO'. Trong đầu Takei cũng này cũng bắt đầu gợi lên những dòng suy nghĩ liên miên. Cậu biết Argus chỉ là một công ty làm game ở ngoài sáng. Tuy bên trong Argus có nhiều vấn đề nhưng nó được bảo mật rất cẩn thận nên rất khó để có thể biết một cái gì đó trừ phi sự kiện SAO đã xảy ra.
'Nhưng mà, nếu như tổ chức này đã chú ý đến Kayaba Akihiko từ trước, hoặc một số người muốn á·m s·át anh ta'. Suy nghĩ đến đây thì Takei bỗng bừng tỉnh. Từ bên cạnh cậu một bàn tay to lớn xuất hiện vỗ nhẹ lên vai.
"Takei-san, cậu có vẻ như đang suy nghĩ điều gì đó". Nhìn vẻ mặt bỗng trầm tư của Takei, Amid bắt đầu vỗ vai cậu rồi hỏi một cách vu vơ. Anh ta nở một nụ cười thâm thúy nhìn vào Takei.
Takei giật mình muốn thốt ra sự thật thì bản năng trong cậu lúc này cũng phản ứng, từ trong miệng Takei một lý do khá hợp lý được nói ra một cách thuần thục.
"Bài tập ngày mai khá nhiều, tôi đang nghĩ xem bây giờ làm sao để có thể hoàn thành chúng nhanh chóng".
Amid lần nữa nhìn thẳng vào mắt Takei một lúc nhưng vẫn không thu được bất cứ manh mối gì, anh ta đành mim cười đáp lại.
"Việc học quan trọng, cậu còn trẻ, cố gắng một chút".
"Cảm ơn anh". Takei gãi đầu cười ngây ngô.
Diabo đứng bên cạnh thấy Takei cùng Amid thi thoảng lại bắt chuyện một vài câu giống như tri kỉ gặp được nhau thì bỗng đặt câu hỏi với vẻ mặt tò mò. Theo những gì anh ta biết thì Amid không phải là một kẻ lắm lời như vậy.
"Một chút vấn đề trong trò chơi, tôi thấy Takei-san rất giỏi khoản này". Amid thản nhiên đáp lại, vẻ mặt cậu ta vẫn bình thường bất chấp nội tâm hiện tại khá phức tạp.
Takei cùng các đội trưởng khác bàn thêm một chút rồi mọi người đều thống nhất lại kế hoạch. Sau khi được sự cho phép của mọi người, Takei cùng các đội trưởng Party khác bắt đầu ghi âm lại kế hoạch được Diabo tóm tắt lại một cách khá tỉ mỉ. Sau khi mọi việc hoàn thành, Takei bắt tay với Diabo, Amid cùng thêm một vài người khác rồi quay lại chỗ Kirito và Yuuki đang đứng.
"Takei-san, mọi người đang bàn cái gì vậy". Kirito ngay lập tức đặt ra câu hỏi, Yuuki thấy mình có vẻ như đã chậm một nhịp thì chỉ biết đứng đó phồng lên hai má biểu thị sự bất mãn.
"Kế hoạch đánh boss, tớ với Amid có trò truyện thêm một chút về một số vấn đề không liên quan". Takei bước lại gần Yuuki rồi đưa bàn tay lên xoa đầu cô. Yuuki cố gắng tránh né bàn tay của Takei nhưng cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn bị cậu ôm lấy cả cơ thể.
"Takei-kunnnnnnn". Yuuki trừng mắt chằm chằm vào Takei. Cô không tìm cách rời khỏi cái ôm của Takei nhưng cũng biểu đạt mạnh mẽ sự bất mãn của mình.
"Chúng ta là anh em mà, anh em ôm nhau là chuyện bình thường, anh chỉ muốn thể hiện sự quan tâm đối với em gái thôi mà". Takei đưa ra lời giải thích đã nghĩ sẵn trong đầu từ trước.
"Takei-kunnnnnnn".
"Thôi được rồi". Takei đành chịu thua rồi để Yuuki rời khỏi vòng tay của mình. Cô ngay lập tức bước ra đối diện Takei rồi trừng mắt nhìn cậu.
"Em không thích điều này". Yuuki nhấn mạnh từng câu từng chữ cô ấy nói ra bằng giọng đanh thép.
"Takei-san thật sự rất thích Yuuki ha".
"Ách". Takei giật mình nhìn về phía nơi phát ra giọng nói. Kirito lúc này cũng phát hiện hai người bỗng nhìn về phía mình, cậu hơi bất ngờ hỏi lại.
"Tôi nói có gì sai sao?".
Bắt gặp anh mắt thâm thúy của Takei, Kirito có cảm giác hơi rợn người. Cậu cảm thấy có vẻ như mình đã nói điều gì không nên nói nhưng thật sự không biết đó là điều gì. Nghĩ đi nghĩ lại một chút, Kirito quyết định cũng giữ im lặng.
"T..a...k...e...i....s.....a.....n". Khuôn mặt Yuuki lúc này đã đỏ rực lên y như quả cà chua. Tay cô nắm chặt lấy thanh kiếm không biết đã xuất hiện trên tay từ bao giờ.
"Đừng, bình tĩnh Yuuki". Takei biết rằng mọi chuyện bắt đầu có vẻ không ổn, cậu vừa cố gắng trấn an cô gái đang giận dữ vì quá xấu hổ vừa ném ánh mắt cầu cứu sang Kirito.
Kirito lúc này cũng biết là mình đã làm một điều gì đó rất sai lầm, cậu vừa âm thầm xin lỗi Takei vừa bắt đầu suy nghĩ liên hồi. Kirito thật sự không biết mình phải làm gì vì vốn chuyện này đã không nằm trong khả năng mà cậu có thể giải quyết.
"Yuuki-san, Takei không thích cậu, cậu đừng hiểu lầm, nãy là tớ.....".
Khi Kirito còn chưa kịp nói ra hết câu, ánh sáng trên thanh kiếm của Yuuki đã lao thẳng về phía Takei với tốc độ mà Kirito cũng không thể bắt được bằng mắt thường. Takei tuy không mất một giọt máu nhưng lực phản chấn cũng đủ để hất cậu bay văng ra khỏi quảng trường.
"Có chuyện gì sao, Kirito-san". Sau khi đã giải quyết Takei, Yuuki lần nữa nở nụ cười nguy hiểm nhìn sang Kirito.
"À.. không, không có gì". Kirito vội vã xua tay, cậu bây giờ ngay lập tức muốn tránh xa Yuuki càng xa càng tốt.
"Anh.... đấu với tôi, được chữ?". Yuuki có vẻ như không muốn buông tha cho Kirito, cô vừa nói từng chữ chậm chạp vừa giữ lấy nụ cười trông bảy phần tươi sáng ba phần nguy hiểm trên môi.
"Có lẽ là một ngày khác, hôm nay tôi hơi bận".
"Vậy sao, chán thế!". Yuuki phồng lên đôi má với khuôn mặt buồn chán. Nhưng sau một vài giây cô ngay lập tức lấy lại tinh thần, bây giờ nụ cười của cô cũng không còn có vẻ nguy hiểm như trước.
"Vậy thì hẹn bữa sau nhé Kirito-san".
"À, ờ, vậy còn Takei-san".
"Tôi không biết Takei là ai hết, hứ!".
"......".