Chương 1 : Sword Art Online
Trong màn ảnh máy tính, Huy có thể nhìn thấy rõ ràng khung cảnh phòng Boss tầng 74. Tại nơi đó, Kirito cùng Asuna và Klein đang cố gắng giải cứu các thành viên của [Quân Đoàn].
"Starburst Stream".
Đó là âm thanh mà Kirito gào thét trước khi sử dụng một kiếm kỹ cấp cao mà cậu đã che dấu rất lâu. Kiếm kỹ này sử dụng song kiếm chém ra mười sáu đòn liên hoàn liên tục với tốc độ và sức mạnh tăng dần sau mỗi đòn đánh. Và đặc biệt hơn nữa là kỹ năng này thuộc loại [Kỹ Năng Độc Nhất] chỉ có thể được sử dụng bởi người chơi có chỉ số nhanh nhẹn cao nhất trong tất cả những người còn sống.
"Đây có thật sự là mười sáu đòn chém liên tiếp ?". Huy trợn lồi mắt lên nhìn vào màn ảnh Anime, cậu thật sự thấy Kirito có lẽ đã chém hơn mười sáu đòn. Thông qua ánh mắt liên tục đếm, Huy có thể thấy được số lần Kirito tung ra đòn chém chắc chắn đã vượt qua hai mươi. Cái hình ảnh thanh kiếm mang theo ánh sáng kiếm kỹ lòe loẹt vọt qua bên trái rồi lại tóe sang bên phải, sau đó lại là pha xoay người cùng hai phát chém hình dấu X in hằn lên cơ thể con Boss của Kirito cho thấy sức mạnh kinh khủng cùng hiệu ứng siêu lộng lẫy đi kèm.
"Tuyệt, phải thế chứ". Huy kêu lên những tiếng hú rõ lớn, cậu phấn khích nhìn vào màn ảnh Anime. Đó là nơi mà rất nhiều đứa trẻ mười bốn tuổi giống cậu đã dành gần như mọi thời gian rảnh rỗi.
"Nếu như, chỉ nếu thôi, mình có thể tham gia vào Sword Art Online thì hay phải biết.". Huy nhìn cảnh Kirito ngầu lòi mà bắt đầu ước mơ.
Đó là một ước mơ rất trẻ con, nó thể hiện phần nào cái tâm lý luôn hướng về những thứ viển vông của những đứa trẻ tuổi dậy thì. Cái tâm lý luôn tràn ngập trong ánh sắc màu hồng tuyệt mỹ vô khuyết. Để rồi tại tương lai xa, cái câu nói về sự trưởng thành luôn đi kèm với những nỗi đau sẽ trở thành một loại chân lý đối với gần như đa số con người có một tuổi thơ yên bình.
Chỉ tiếc thay, tuổi thơ yên bình nào có dễ dàng sở hữu như vậy.
Vào lúc này, Huy không bao giờ biết ước mơ đó sẽ thay đổi cuộc đời cậu, cũng không thể nào biết được rồi một ngày cậu sẽ được cầm lên thanh kiếm của mình cùng với người trong màn ảnh chiến đấu cùng nhau.
Cho đến tận nhiều năm sau, Huy vẫn không thể nào biết được tại sao điều ấy lại xảy ra.
Có lẽ chúa, hay thần linh đã nghe được lời nói của cậu cho nên sau ngày hôm đó, cậu mở đôi mắt ra trong một thế giới hoàn toàn khác biệt.
Tại một viện mồ côi ngoại ô Osaka. Trong một căn phòng được trang trí một cách chỉn chu với những tấm takami xếp thành từng ô khít chặt vào nhau che đi sàn nhà lạnh lẽo. Bốn bức tường của căn phòng được sơn một màu trắng tạo ra một sự cô lập đối với thế giới bên ngoài, nơi chỉ cách khoảng không gian nhỏ bé này bằng những chiếc cửa kéo kiểu Nhật đứng cạnh nhau. Ở chính giữa chăn phòng ấy có đặt một chiếc nệm không quá dày, trên nệm có nằm một đứa trẻ mười bốn tuổi với thân xác hoàn toàn khác biệt so với Huy.
Khi kim chỉ giờ của chiếc đồng hồ đặt bên cạnh đứa trẻ rơi vào số hai, tiếng chuông báo thức quen thuộc bắt đầu vang lên đánh vỡ đi sự yên tĩnh vốn có của căn phòng. Trên chiếc nệm ấm áp, đứa trẻ đang nằm ngủ ngon lành cũng bỗng theo bản năng bắt đầu đưa tay dụi lấy con mắt đang còn chưa muốn mở ra. Hai đôi mi đang khép của đứa trẻ giống như đang làm ra sự đấu tranh kịch liệt nào đó một lúc lâu rồi mới bắt đầu tách rời khỏi nhau. Và đến lúc này thì ánh sáng mới có cơ hội tràn vào bên trong con ngươi màu đen trông có vẻ như rất khác so với thường ngày.
Cậu bé cố dùng sức đưa lấy đôi tay để thay đổi lấy tư thế nằm với mong muốn đánh tan cảm giác muốn ngủ vẫn đang còn đeo bám lấy tâm trí. Cũng tại lúc này, bỗng từ sâu bên trong đôi mắt hẳn so với những ngày trước bỗng hiện lên một vài tia đau đớn cùng hồi tưởng.
"Mình.....Takei..............Nhật Bản........mình chuyển sinh?". Takei nói với giọng nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy, trong ánh mắt cậu hiện lên vẻ phấn khích khó tả.
"Liệu...liệu đây là một thế giới như thế nào?".
Nhìn lại xung quanh, cậu trông thấy căn phòng trắng, chiếc cửa kéo quen thuộc, tấm takami, rồi chiếc nệm, chăn quen thuộc đã in sâu vào trong ký ức. Tinh tế quan sát lấy kiểu dạng của những món vật dụng mà trước đó cậu chưa bao giờ thật sự để tâm đến, Takei đã biết rằng mình đã đi đến nơi nào.
"Đây là Nhật Bản thời hiện đại.....".
"Đúng rồi, bên cạnh mình, chiếc hộp lớn màu xanh". Takei sực nhớ ra điều gì đó, cậu ngay lập tức giật mình lục trong tấm chăn".
"Món quà người mẹ nuôi, tên là.....Miu thì phải".
Takei có nhớ trong ký ức của cậu gần đầy có sự xuất hiện của một người phụ nữ hiền lành đã độc thân tầm gần bốn mươi tuổi. Cô ấy không định kết hôn nên đã quyết định đến trại trẻ mồ côi này để thử nhận nuôi một đứa con. Takei là đứa trẻ may mắn được nhận nuôi với lý do cậu ta có nét giống người mẹ quá cố của Miu.
Biết được Takei khá đam mê với trò chơi nhập vai MMORPG, Miu đã thử lấy lòng người con trai nuôi bằng cách gửi tặng cho cậu một chiếc mũ Nervgear kèm theo trò chơi Sword Art Online, một trò chơi rất nóng hiện nay.
"Sword Art Online, Sword Art Online.....".Takei nhìn vào chiếc hộp xanh kèm theo lời nhắn của Miu với ánh mắt phấn khích. Cậu không vội vàng mở hộp mà bắt đầu đọc bức thư của Miu gửi bởi vì những gì tốt nhất cậu luôn muốn để sau cùng. Lý do này nói ra có vẻ như khá thiệt thòi cho Miu, người đã rất để tâm đến món quà. Nhưng mà đối với một đứa trẻ mười bốn tuổi mà nói, người mẹ nuôi mới gặp một lần không có ấn tượng gì mấy không thể nào so sánh được với trò chơi mà cậu đã mơ ước rất rất rất lâu, một trò chơi có thể cho cậu thể nghiệm cảm giác mà không trò chơi nào có được.
Bên trong bức thư là một số lời nói quan tâm mà Miu viết cho cậu, cô nói rằng mình khá có cảm tình với cậu, nói cậu là một đứa trẻ ngoan, mong rằng sẽ chung sống tốt với cậu. Cô này cũng rất tâm lý khi nói rằng muốn làm người bạn bầu bạn cậu trong quá trình trưởng thành, rồi mong muốn an ủi cảm giác thiếu người thân của cậu.
Đọc đến phần thiếu người thân, hay chính xác hơn là chữ "Người Thân" được viết bằng tiếng nhật, cái thứ tiếng cậu chưa bao giờ đọc được trước đây mà cậu bỗng đứng hình.
Người thân....
Cậu nhận ra một điều, đó là mỗi nhân vật chuyển sinh đều rất ít nhắc đến thế giới trước, người thân, cha mẹ, hay có lẽ họ cố quên nó đi, hoặc tác giả không muốn viết đến.
Nhưng mà, chuyển sinh, hay xuyên việt có thật sự đẹp như trong mơ sao ? Nếu như vậy thì rất nhiều nhân vật chính sao lại có mục tiêu và khao khát muốn về nhà mãnh liệt như vậy.
Và rốt cuộc, Takei bừng tỉnh, hay nói đúng hơn là Huy lúc này mới bừng tỉnh.
Cậu nhìn vào Sword Art Online, rồi Nervgear, rồi bức thư của Miu, căn phòng, cơ thể cậu bỗng có cảm giác cực kỳ xa lạ.
"Mình đã đến thế giới SAO sao ?".
Chiếc chăn ấm đắp lên người bây giờ bỗng mang lại là một cảm giác lạnh lẽo khác xa so với trong giấc mơ mà cậu thấy. Huy, hay lúc này có thể gọi là Takei đang có khuôn mặt phấn khích bỗng trở nên thẫn thờ.
"Bố, mẹ, con vẫn chưa.....".
Thế giới trước kia, nơi có người thân, gia đình, bố mẹ, bạn bè, đất nước, quê hương bây giờ bỗng chốc chỉ còn là quá khứ khiến một cậu bé như Huy sau khi rơi vào trường hợp này cũng trở nên không thể chịu đựng nổi. Cái cảm giác xa lạ cũng lạc lõng không biết vì sao ngay lập tức bao quanh Huy ngay từ lúc cậu giật mình nhìn lại thực tế. Tâm trạng Huy có thể nói là biến chuyển nhanh chóng đến mức không thể tin được chỉ trong vài phút, vài giây trôi qua. Nó làm con người ta đặt ra câu hỏi rằng liệu đây có phải là tâm trạng chung của những người xuyên không.
Lẳng lặng một lúc, Huy quyết định bỏ bức thư của Miu xuống sàn Takami rồi tiếp tục mở hộp.
Mở ra chiếc mũ, một chiếc hộp lớn chứa Nervgear kèm theo một chiếc hộp nhỏ hơn là trò chơi Sword Art Online từ từ được bóc ra. Sản phẩm bên trong được trang trí tinh mỹ bởi Argus, một công ty được cho là rất thành thạo trong khoản chăm sóc khách hàng.
Theo ký ức Huy mang máng nhớ thì ngày hôm nay là ngày trò chơi tử thần, Sword Art Online bắt đầu Open Beta. Điều này có nghĩa là Huy, lúc này đã mang theo cái tên Takei Jigen, là một trong một ngàn người đầu tiên tham gia Beta Test.
Nhẹ nhàng cởi bỏ phần linh kiện kèm theo, Takei cắm lấy Nervgear vào ổ cắm điện. Cậu đội chiếc mũ sắt lên đầu rồi bắt đầu kết nối nó với trò chơi Sword Art Online. Trước khi bước vào trò chơi, Takei nắm chặt lấy đôi này giống như muốn nắm chặt cảm giác trống rỗng kỳ lạ của người nơi đất khách. Cậu nhìn lại hoàn cảnh của mình một lần nữa, rồi nhìn lấy Nervgear cùng SAO đã khởi chạy rồi bỗng chốc lại nở nụ cười. Nụ cười mang theo vẻ phấn khích cũng lạc lõng hiện lên trên đôi môi non nớt phần nào miêu tả tâm trạng phức tạp nửa vui nửa buồn của cậu lúc này.
"Link Start". Đọc tên chỉ lệnh quen thuộc nhưng lại tồn tại ba phần lạ lẫm, Huy bắt đầu một kiếp sống mới, kiếp sống tràn đầy màu sắc phiêu lưu của mình.