Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào khuôn mặt của người nằm trên giường, yên tĩnh mà bình yên. Nụ cười nhàn nhạt kia dường như ám chỉ chủ nhân đang nằm mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào.
Quả thực, ở trong giấc mơ của Kaito, cậu nhìn thấy Ryoko chẳng những sống lại, còn khôi phục trí nhớ. Bọn họ cùng nhau đánh bại tổ chức áo đen, sau đó hạnh phúc sống bên nhau.
“Ryoko –” Có lẽ là do quá mức hạnh phúc, Kaito đang ở trong mộng khẽ gọi ra tiếng. Mà tiếng vang của âm thanh rất nhỏ này lại làm cho Tiểu Văn đang nằm ở bên giường giật mình thức giấc.
Ngày hôm qua, sau khi Tiểu Văn trở về, vốn nghĩ rằng sẽ sử dụng ma pháp trị liệu để cho Kaito lập tức khôi phục lại sức khỏe. Thế nhưng ma lực của cô chỉ mới khôi phục được tám phần, thuật trị liệu cấp cao không thể phát ra. Thân thể Kaito đã phải cam chịu hai phương diện là dòng điện cao thế cùng với mê dược tập kích, căn bản không có biện pháp bỗng chốc liền chữa khỏi. Dưới loại tình huống này, Tiểu Văn đành phải làm hết sức. Trải qua một buổi tối trị liệu, thân thể Kaito mới có chuyển biến tốt đẹp lên, nặng nề ngủ đi. Vì Tiểu Văn sử dụng tinh thần và sức lực quá độ nên cũng không tiếp tục chống đỡ được nữa, cứ như vậy nằm ngủ ở bên giường.
Cô đã vốn ngủ không quen chỗ, bị Kaito đột nhiên kêu lên một tiếng như vậy, thật dễ dàng liền bừng tỉnh. Tiểu Văn vội vàng đứng dậy quan sát tình huống thân thể của Kaito, khi phát hiện Kaito chính là nói mớ một câu thì cô mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Chỉ là, Tiểu Văn đỡ ngực nhìn xem Kaito ngủ say suy nghĩ, vừa rồi cậu ta mới kêu Ryoko đi! Cho dù trước kia, chính cô bởi vì hoài nghi cậu ta nên không có phát hiện ra, trải qua nhiều chuyện như vậy, chính cô cũng phát hiện ra, người con trai tên là Kuroba Kaito này, có lẽ có khả năng chính là thích Hirota Ryoko, cũng chính là chính cô.
Nhưng mà, có một chút điều khiến Tiểu Văn không rõ. Quan sát theo cột mốc thời gian, người này thích cô nhưng vào thời điểm đó chính cô còn chưa có quen biết cậu ta. Như vậy, đến cùng là cậu ta đã xuất hiện vào đoạn thời gian nào? Chẳng lẽ là nhất kiến chung tình?
Nghĩ, Tiểu Văn nhịn không được tiến lên, cẩn thận quan sát Kaito. Nói thật, bộ dạng trước mắt của người này thật sự rất là khôi ngô tuấn tú. Cho dù là nhắm mắt lại, chiếc mũi cao thẳng kia, đôi môi không tự giác chu lên kia, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng đều tản ra hơi thở mê người. Nhìn nhìn, Tiểu Văn không tự giác được, càng dựa vào gần hơn, khuôn mặt của hai người gần như muốn dính lại vào nhau.
Ai biết, giờ phút này, Kaito đang ngủ say dường như cảm giác được có hơi thở nóng rực đang phà trên mặt cậu, liền mở mắt ra.
Trong lúc nhất thời, hai mắt của hai người giao nhau, tạm dừng ở tại chỗ.
Có khả năng chính là vài giây, cũng có khả năng là qua vài phút, dù sao đương sự cũng không có khái niệm về thời gian, thì Tiểu Văn mới phản ứng lại đây. ‘A –’ một tiếng kêu sợ hãi vang lên, cô nhảy ra thật xa.
“Cậu — tớ –” Tiểu Văn đỏ mặt, chỉ vào Kaito ngôn ngữ hỗn loạn. Trời ạ, chính vô vừa rồi làm sao có thể làm ra tư thế kia, thật giống như, giống như — a a! Cô đã điên mất rồi, cô tuyệt đối đã điên mất rồi!
Tiểu Văn ở bên này âm thầm ảo não, trên giường Kaito cũng là một mặt đắc ý tươi cười, dường như đối với tất cả chuyện vừa mới xảy ra vô cùng vừa lòng.
Tiểu Văn tỉnh táo lại, rốt cuộc cũng phát hiện ra trên mặt Kaito đang nở nụ cười đáng đánh đòn. Ngay lập tức cô càng tức giận hơn:
“Này! Cậu cười cái gì mà cười, có cái gì đáng cười sao? Tớ nói cho cậu biết, tớ vừa rồi cũng không có — không có –” Tiểu Văn chưa đến nửa ngày, thật sự cũng không có nói ra nội dung ở phần sau.
Kaito nhìn thấy Tiểu Văn như vậy, nở nụ cười ha ha. Kể từ ngày Ryoko qua đời cho tới nay, một tia đau thương ở trên mặt cậu cũng đã tan biến trong nháy mắt.
Kaito thấy Tiểu Văn đã đứng dậy không thèm nhìn cậu mà phẫn nộ, cậu cười ngây ngô một chút, cô giận hừ một tiếng, xoay người lập tức sẽ rời đi. Thế nhưng, Kaito làm sao có thể sẽ dễ dàng như vậy để cho cô rời đi, cậu vội vàng thu lại nụ cười trên môi, kêu Tiểu Văn dừng lại.
“Ryoko –”
Lại là Ryoko, Tiểu Văn dừng lại. Vì sao cậu ta sẽ khẳng định chính cô là Ryoko, chính là nhờ vào việc cô lấy thân phận của ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ xuất hiện sao? Làm thế nào mà cô cũng không có nhớ rõ việc mình có nhắc với cậu ta về chuyện Hirota Ryoko là ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’? Vẫn là do Akako nói sao?
Ngay lập tức, nghi ngờ che kín trái tim cô, Tiểu Văn cũng quên ngay chuyện vừa rồi, quay người lại đi tới hỏi:
“Vì sao cậu lại gọi tớ là Ryoko? Hình như tớ đã có nói qua, tớ gọi là Amuro Văn.”
Amuro văn? Trong lòng Kaito gọi tên này. Làm sao có thể, cậu rõ ràng chính là Ryoko mà! Chính cậu là người đã kéo tay tớ chạy trốn, cậu chính là người đã ôm ngực kiêu ngạo nhìn tớ, còn có chính cậu sẽ bình tĩnh xuất hiện trong bộ váy hoa màu tím, tất cả đều là cảm giác của Ryoko. Tớ sẽ không nhận sai người.
Tiểu Văn thấy Kaito đắm chìm ở giữa suy nghĩ trong lòng cậu, cô lại tiến lên thêm một bước, truy vấn nói:
“Này, Kuroba Kaito, cậu còn chưa có trả lời tớ đâu. Vì sao cậu lại gọi tớ là Ryoko?”
Kaito bị lời nói của Tiểu Văn làm cho bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Tiểu Văn, ánh mắt phức tạp.
Bởi vì cậu chính là Ryoko, là ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ bị tớ cưỡng hôn ở ngay trước mặt mọi người. Kaito thật sự rất muốn liền nói ra như vậy, đem từng chút, từng chút một đều nói cho Tiểu Văn đang bị mất trí nhớ biết, nói cho cô biết bọn họ đã từng ở cùng nhau, nói cho cô biết bọn họ đã hòa nhịp đập trái tim vào đêm trăng, lời hứa hẹn vào đêm trăng đó. Thế nhưng, cậu không thể. Không chỉ có bởi vì những lời Akako đã nói qua, ký ức bị ma pháp xóa đi không thể dùng phương pháp bình thường để khôi phục lại, mà còn là vì lời cảnh cáo của người kia — Cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, cũng không thể để cho Tiểu Văn khôi phục trí nhớ, cũng không thể để cho Tiểu Văn lại yêu bất kỳ người nào. Bằng không, Tiểu Văn sẽ biến mất, lần này chính là vĩnh viễn biến mất. Trong giấc mơ, Thiếu Kiệt đã nói dở chừng như thế. Mặc dù Kaito không biết người đàn ông màu xanh kia, nhưng mà, cậu lại nhận thức được Kyoko ở bên cạnh người đó. Chuyện của thế giới ma pháp không phải là chuyện cậu có khả năng có thể hiểu được, chuyện mà cậu chỉ có thể làm, chỉ có thể nghe theo mỗi một lời cảnh báo kia, chỉ là vì lưu giữ lại người con gái mà cậu yêu nhất.
“Kuroba Kaito, nếu như cậu lại duy trì sự im lặng như vậy, tớ lập tức liền đem cậu quăng quay về nhà của mình!” Hình như Tiểu Văn bị thái độ thủy chung im lặng của Kaito làm cho tức giận, xoa thắt lưng quát.
“Không cần!” Nghe được Tiểu Văn muốn đuổi chính mình đi, Kaito vội vàng trả lời. “Tớ nói, như vậy còn không được sao. Tất cả mọi chuyện đều là Akako nói cho tớ biết, cô ấy đã sớm biết cậu là Ryoko. Thuận tiện cũng nói cho tớ biết.”
“Phải không? Vậy ngày đó khi ở nhà cậu, vì sao có cảm giác như cậu không biết tớ là ai? Ngược lại khi nhìn thấy tớ cải trang thành ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’, thì mới hiện ra một mặt khiếp sợ, dường như đã đánh mất linh hồn?” Tiểu Văn nhìn thẳng Kaito, hoài nghi nói.
“Đó là bởi vì…… Bởi vì ngay từ đầu tớ không thể xác định được cậu có phải là Ryoko hay không, dù sao thì cũng là vì chúng tớ đã nhìn Ryoko chết đi. Khi biết được cậu lấy thân phận là ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’ để xuất hiện thì tớ mới khẳng định được. Trước kia Akako có nhắc qua với tớ chuyện Ryoko chính là ‘Đôi cánh thiên sứ màu tím’.” Kaito tránh thoát ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Tiểu Văn, lắp bắp giải thích nói.
“Thật sự?” Tiểu Văn lại truy vấn, không biết vì sao cô tổng cảm thấy Kuroba Kaito có chuyện gì đó gạt cô.
“Đương nhiên là thật. Không tin thì cậu có thể đi hỏi Akako!” Kaito gặp Tiểu Văn đã có chút tin, vội vàng lại khẳng định.
Tuy rằng Tiểu Văn như trước cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng nhìn đến bộ dáng Kaito làm ra lời thề son sắt như vậy, lại có Akako làm chứng, chính mình cũng liền không có việc gì để hoài nghi nữa. Hỏi rõ ràng nguyên nhân, Tiểu Văn mới lại một lần nữa, khôi phục bộ dáng hồn nhiên bình thường của một học sinh trung học:
“Tớ biết ngay là Akako nói cho cậu biết. Bằng không với tài kỹ thuật cải trang cao siêu như vậy của tớ, cậu làm sao có thể nhận ra được chứ ? Tốt lắm, cậu lại nằm thêm một lát đi. Tớ đi làm chút gì đó cho cậu ăn.” Nói xong, cô đi ra khỏi phòng.
“Hô –” Sau khi nhìn xem Tiểu Văn rời đi xong, Kaito mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, về sau lại nên làm cái gì bây giờ? Chính cậu thật sự có thể đem phần tình cảm này đó che giấu tốt được sao? Nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ lóe ánh bạc trên phần tuyết đọng, Kaito thở dài.