Năm ngày sau, Ngọc Như đi đến phòng giam nằm ở cửa Nam, khóc sướt mướt:
" Quan sai, quan sai. Con đến nộp tiền bảo lãnh cho phu quân."
" Tên phu quân nhà ngươi là gì, bị bắt ở đâu , hôm nào."
Ngọc Như lần lượt trình bầy, sau đó được lính canh dẫn đi làm hàng loạt thủ tục như kê khai: xác minh đúng là người Thăng Long, nộp tiền bảo lãnh......Hoàn thành xong được dẫn đến một phòng giam tận sâu bên trong cùng, Phúc Linh đang nằm ngơ ngắc, thấy người đến khẽ nhíu mày. Tên lính canh quát:
" Ngươi đi ra đi, vợ ngươi đã bảo lãnh, ngươi có thể rời đi. Đàn ông con trai mà để vợ mình lo lắng vậy."
Phúc Linh nghe vậy, đứng lên đi ra, cả người bốc mùi, tên sĩ quan nhíu mày:
" Đi mau lên, lần sau không được gây rối nơi công cộng nữa."
Ngọc Như dẫn Phúc Linh ra ngoài. Đi một đoạn, Phúc Linh nhìn Ngọc Như cáu gắt:
" Tại sao ngươi bây giờ mới đến?"
Ngọc Như nhếch mép:
" Đang tìm biện pháp cứu Trương tướng quân, quên mất ngươi. Con trai gì chịu khổ chút đã không chịu được?"
" Hừ." Biết đôi co không lại với Ngọc Như, Phúc Linh nói:
" Vậy ngươi có cách cứu Trương tướng quân chưa.? như thế nào?"
Ngọc Như che mũi:
" Hôi quá, người về thay đồ đi rồi ta nói."
Phúc Linh nghe vậy, cũng nhanh chóng bước đi.
...........
Thay đồ xong, Phúc Linh nghe Ngọc Như nói xong kế hoạch không khỏi cảm khái:
" Được. Không ngờ ngươi nghĩ ra được. Gậy ông đập lưng ông."
" Lần này cẩn thận chút. Tối nay bắt đầu."
" Tốt. Ta về chuẩn bị."
..........
Trong trại giam, Hồ Thức nhìn lấy Trương Tấn Bửu, Miêu Ức thần sắc mờ mịt, khẽ lắc đầu. Quay lại nhìn những tên chuyên gia do Vương gia cử đến, cảm thán:
" Thật không ngờ chỉ các đơn giản vậy lại khiến những kẻ mãnh tướng cũng trở lên thế này. Mọi người thật giỏi."
Một người lắc đầu:
" Tất cả đều do Vương gia chỉ dẫn. Mọi phương phâp cũng đã bàn giao. Nếu các ngài còn gì chưa hiểu có thể viết thư, chúng tôi sẽ giải đáp."
" Vậy thì cảm ơn nhiều." Rồi nhìn tên lính bên cạnh, nói:
" Ngươi sắp xếp cho mọi người nghỉ ngơi."
" Vâng."
Khách sáo vài câu, mọi người rời đi. Hồ Thức cũng quan sát một lượt, nói với những người còn lại:
" Đêm nay sẽ có biến. Mọi người cẩn thận."
" Vâng."
...........
Từ khi bị bắt, Trương Tấn Bửu cùng Miêu Ức dù bị liên tục ép cung nhưng không khai lấy một lời. Nguyễn Toản ban đầu muốn đầu độc bằng nha phiến nhưng cách đó chỉ có tác dụng nhất thời, nhưng người này nếu được cứu ra cũng rất khó nhận được sự trọng dụng, nên đã sử dụng biện pháp tâm lý.
Biện pháp mà Nguyễn Toản sử dụng đó là giam giữ mỗi người trong một căn phòng kín, được quét sơn màu trắng và không cho phép ngủ. Cùng với yêu cầu đọc đi đọc lại một tờ giấy nghi lại chi chiết những ưu điểm của nhà Tây Sơn như: " Đánh ngoại xâm bảo vệ tổ quốc."; "Miễn thuế và chính sách người người có ruộng."........ nếu không đọc thì bị tra tấn cả ngày.
Và tất nhiên ban đầu hai người rất kiên trì không đọc nhưng dưới sự đói, mệt và đòn đau, đã lựa chọn thoả hiệp để giảm cường độ đau đớn.
Biện pháp tỏ ra vô cùng hữu ích. Tẩy não cùng nhồi sọ luôn đi cùng với nhau và vô cùng đơn giản, nhưng miễn không lên lạm dụng.
Nhồi sọ giống như việc chúng ta học thuộc lòng. Thường việc học thuộc lòng hiệu quả nhất là mở miệng là nhìn vào 1 câu/vế ngắn đọc lặp lại, thậm chí viết ra giấy gần như chép phạt. Lặp lại thật nhiều lần đến khi mệt hết chịu nổi thì tạm nghỉ, rồi lại làm tiếp. Các thông tin lặp lại sẽ khiến những chuỗi neurone tham gia nhanh chóng "mỏi", cạn kiệt cả năng lượng chạy bơm ion lẫn các chất dẫn truyền thần kinh (synapse). Thực hiện lúc bình thường thì cơ thể còn làm nhiều việc khác, không thể phục hồi và củng cố toàn diện cho các neurone mỏi. Nhưng trong trạng thái ' không được ngủ ', sẽ khiến số neurone "xài nhiều hơn mặt bằng" sẽ được củng cố tăng công suất trao đổi chất, số lượng ti thể, công suất bơm ion lẫn tổng hợp chất dẫn truyền ở synapse. Khi đó, các hoạt động có manh mối liên quan sẽ dễ dàng kích hoạt và duy trì phản xạ đó bền bỉ hơn các phản xạ khác. Để "nhồi sọ" dễ dàng, thông tin cần ngắn gọn đơn giản, lặp lại nhiều; nếu dễ hiểu nữa thì càng tốt.
"Tẩy não" có phần khó hơn "nhồi sọ" chỗ, nó phải phá các phản xạ đã hình thành sẵn. Đối với các phản xạ đã khắc ghi sâu sắc, thì "tẩy não" thuần túy khó gần như không thể. Tẩy não thực tế thường kèm "nhồi sọ" để dùng phản xạ mới sinh có nguồn gốc cưỡng chế lấn át phản xạ đã có trước đó. Có vài hướng đi. Hoặc là đi vòng qua các phản xạ kém liên quan, dần dần đánh phá phản xạ cần "tẩy". Hoặc là tăng tốc khắc ghi phản xạ mới bằng các tác nhân thần kinh cực đoan: đòn roi, bạo hành, cưỡng hiếp, đe dọa, ám ảnh, những tác nhân "cường độ mạnh" khác...Thông thường, để cho nhanh và dễ, phương án "bạo lực" thường được ưu tiên.
Và tình trạng hiện nay của cả Trương Tấn Bửu cùng Miêu Ức đều do phương pháp này gây ra.
.............
Ban đêm, trại giam bỗng trở lên đông đúc khi vụ ẩu đả giữa hai băng nhóm ở khu chợ xẩy ra. Những kẻ ẩu đá nhanh chóng bị bắt và áp giải vào trong đồn. Và sau khi hỏi cung, tất cả không có ai bảo lãnh đều bị giam lại, câu lưu 1 tháng rồi thả. Nhìn số người bị bắt vượt quá số phòng, hai tên quản ngục lắc đầu:
" Toàn lũ trẻ ranh. Không phải bệ hạ nhân từ ta giết luôn cho ngọn."
" Be bé cái mồm thôi. Để ai nghe được ngươi chết."
Nhìn những tên trẻ ranh bị áp giải vào. Ngọc Như cùng Phúc Linh yên lặng chờ đợi, trong lòng không khỏi thở phào.
.........
Nửa đêm, tiếng mõ vang lên:
" Thời tiết hanh khô chuẩn bị củi lửa."
Cùng lúc đó, trong trại giam, 5 tên trong số gần 40 người bị bắt vừa lấy, len lén lấy ở nơi sâu, quẹt lửa, khẽ đánh.
" Bùng." Nhất thời ngọn lửa lan lên, phòng giam hỗn loạn. Hai tên cai ngục sợ hãi, đầu bít mồ hôi, trước sự la hét của những kẻ bị bắt. Cho người chặn kĩ cửa vào. Nhanh chóng mở khoá. Huy động lấy nước mang dập.
Ngọn lửa bốc lên gặp rơm ẩm, cùng điều kiện thông khí kém, khói mù mịt bốc lên. Liên tục tiếng ho khù khụ. Nhân khung cảnh hỗn loạn, một bóng người tiềm hành vào nơi sâu mang theo Trương Tấn Bửu thần sắc mê man, đi ra cửa trại.
Bên ngoài, Mật vệ nhận ra bất thường cũng nhanh chóng xuất hiện bao vây, bọn người Ngọc Như cũng xông lên, tiến hành đối ứng. Thê trận nhất thời kịch liệt.
" Kẹt." Bỗng tiếng cửa trại giam mở ra, một người biến sắc:
" Có kẻ muốn trốn thoát, chặn lại."
Ngọc Như cũng vội vã:
" Làm mọi cách, mở đường máu cho Trương tướng quân chạy thoát."
Thế trận hỗn loạn. Hồ Thức nhìn thấy một tên áo đen cánh tay bị chặt đứt một bên, vẫn quấn lấy mình, ôm chặt, thần sắc vô cùng phức tạp. Chính lúc thất thần đó, Trương Tấn Bửu thoát thân, Ngọc Như cũng dìu lấy Phúc Linh bị chém lìa một tay bỏ chạy.
Nhìn xác người la liệt, những tên khác chạy đi, một người tiến lại:
" Thưa đại nhân có lên đuổi theo?"
" Không cần, sợ là dương đông kích tây. Trương Tấn Bửu dù quan trọng nhưng cũng không bằng Miêu Ức. Ngươi cho người canh phòng cẩn thận."
" Vâng."
........
Cuộc chiến đấu ác liệt nhưng do trại giam cách xa khu dân cư, cùng quan phủ thu dọn nhanh chóng, lên buổi sáng, dân chúng vẫn vô tư buôn bân. Không ai biết chuyện đêm qua.
Trong một phủ đệ gần Hoàng cung.
Hồ Thức nhìn tên đệ tử nói:
" Thăng Long giờ ổn. Mọi chuyện ngoài đây ta giao cho ngươi. Ta về Phú Xuân. Đừng có làm ta thât vọng."
" Vâng. Sư phụ yên tâm."
Nghe xong, Hồ Thức gật đầu, rời đi.