Trời đã sang chiều, thời tiết cũng dần se se lạnh, ai ai cũng vội vã bước đi.
Hai người đến phòng trọ, lão Trần đang mơ mơ màng màng ngủ, khẽ mở mắt, nhìn thấy Nguyễn Toản khẽ gật đầu:
" Cậu đã về đấy à. Ăn uống gì chưa? Đói không để lão nấu cho tô phở."
" Con ăn rồi. Lão nghỉ ngơi đi ạ. Con cảm ơn."
" Ừm."
Chào hỏi xong, hai người chậm rãi lên lầu.
Tiến đến căn phòng của Wellington thì Shole và Humboldt cũng đang ở đó, thấy hai người, Shole cười:
" Hai người ngồi đây, Wellington cũng vừa thức." Vừa nói vừa kéo nghế.
Nguyễn Huệ cùng Nguyễn Toản yên vị ngồi xuống.
" Đệ đã đỡ chưa. Hôm qua huynh cũng thật lo lắng. Nếu sau này muốn ra ngoài, đệ bảo huynh điều đến cho đệ vài tên lính. Nếu đệ có mệnh hệ gì thì cả huynh và Toản đều có tội." Nguyễn Huệ bùi ngùi nói, cũng mang theo chút lo sợ.
Wellington mỉm cười:
" Vâng. Chắc sau này đệ sẽ nhờ huynh nhiều."
Nghe Wellington nói, Nguyễn Huệ khẽ yên lòng, lấy ra củ nhân sâm ngàn tuổi đưa đến nói:
" Đệ bị như vậy, khiến huynh cũng vô cùng đau lòng. Đây là củ nhân sâm rất tốt cho sức khoẻ và hồi phục. Đệ nhận lấy, cho huynh an lòng."
" Vâng. Vậy đệ cảm ơn huynh rất nhiều."
Mọi người lại tiếp tục trò chuyện, khi trời tối mịt, Nguyễn Huệ cũng cáo từ mà rời đi.
..............
Wellington sau khi dùng thuốc và thay băng cũng ngủ đi, ba người khẽ khép cửa rời đi. Ra ngoài, Nguyễn Toản khẽ cười:
" Hình như bạn có gì muốn hỏi tôi à Shole, trời cũng sớm. Để tôi xuống pha ấm trà, chúng ta ngồi nói chuyện."
Shole khẽ gật đầu, Nguyễn Toản cũng chậm rãi đi xuống lầu.
.........
Nhìn thấy Nguyễn Toản, khẽ quan sát xung quanh. Trần lão kính cẩn:
" Bẩm công tử, vừa Nguyễn Huệ rời đi, những tên áo đen lảng vảng cũng không thấy. Có lẽ Mật vệ đã rút."
" Ừm. Dù sao cũng cẩn thận. Chuyện đêm qua hơi bất cẩn."
" Vâng. Thuộc hạ biết lỗi."
" Không sao. Pha cho ta ấm trà sen đi. Đồng thời có lẽ cuối tháng ta sẽ rời đi, sau này mọi việc ở đây do ngươi quản lí. Có gì cần thì gửi thư cho ta. Cũng tránh liên hệ quá nhiều để lộ.
Hoàng huynh làm gì cũng không cần quản, chỉ khí làm điều vượt quá giới hạn kia thì báo cho ta." Nguyễn Toản khẽ nói.
.........
Hệ thống tình báo mới như Trần lão là hệ thống biệt lập và tách biệt với Hắc vệ. Được hắn tạo ra nhằm đề phòng những tình huống bất ngờ. Dù sao cũng không thể tin tưởng bất kì ai ngoại trừ chính mình. Trước đây, hắn có lẽ quá ngây thơ. Tin tưởng mù quáng. Con người ai đều có lòng tư vị, hiếm ai mang tấm lòng bao dung như Trần Quốc Tuấn, như Bác..... hết lòng vì nước vì dân.
..............
" Vâng." Trần lão vừa pha trà vừa gật đầu đáp.
" Hệ thống gián điệp cài cắm lúc trước vào nhóm tình báo của nhà Lê và Nguyễn thì sao rồi."
" Thưa công tử. Phần lớn thì đã ngả bài bài lộ trong cuộc chiến vừa rồi, một phần thì cũng bàn giao lại cho triều đình. Chúng ta chỉ còn nắm giữ 1 mạch chính. Đang được Ngọc Như kiểm soát. Có thể liên hệ chặt chẽ với nội bộ của Nguyễn Ánh thông qua anh trai là Nguyễn Huỳnh Đức."
" Ừm. Ngươi bảo Ngọc Như giữ nguyên, vẫn đưa đều đều tình báo cho Nguyễn Ánh tránh để nghi ngờ. Còn 1 năm nữa mới thực hiện phản gián. Mà có tin tức gì mới không? Vũ Văn Nhậm đi đâu rồi?"
" Vâng. Đây là tin tình báo. Mời công tử xem qua." Vừa nói vừa lấy ra một tờ giấy, tiếp:
" Vũ Văn Nhậm thì được điều về Quy Nhơn. Dù sao mặc đu có Trần Quang Diệu nhưng Nguyễn Huệ vẫn điều thêm Vũ Văn Nhậm để tránh Nguyễn Nhạc nghi kị cũng như thuận lợi cho việc điều binh."
Nguyễn Toản cầm lấy tờ giấy, khẽ hơ trên đèn dầu, những neat chữ được viết bằng dấm pha hiện lên, đây cũng là cách viết tình báo Nguyễn Toản áp dụng.
Nhìn toàn bộ một lượt. Nội dung rất nhiều nhưng nổi trội nhất là thông tin về việc Thành Quy hay Thành Vauban đang được xây dựng.
.........
Nguyễn Ánh sau nhiều lần bị Tây Sơn rượt đánh, đã nhờ Bá Đa Lộc cùng với vài tên người pháp xây thành theo kiểu châu Âu - gọi là Gia Định kinh - nhằm đối phó với hoả lực nhà Tây Sơn cũng như tránh việc trốn chui trốn lủi.
Dù không có cuộc đụng độ nảy lửa như dự kiến, nhưng sức mạnh của nó cũng được kiểm chứng khi Lê Văn Khôi chỉ với vàn nghìn quân đã cố thủ thành Gia Định trong 2 năm trước vòng vây của mấy vạn quân triều đình.
Khiến Mịnh Mạng lo sợ sự việc lặp lại lên đã phá bỏ và đổi tên là thành Phụng.
..........
Biết sự lợi hại của thành Quy, Nguyễn Toản có chút lo lắng, nhưng cũng khó có thể làm gì lúc này, khi không thể phân thân giati quyết. Có chút thở dài. Có lẽ sau này nơi đó có thể là địa điểm phân định.......
..............
Đưa lại tờ giấy cho Trần lão, cầm lấy ấm trà vừa hãm xong. Nguyễn Toản trầm ngâm:
" Tạm thời vẫn như cũ. Có gì ta nói sau. "
" Vâng."
...........
Đi lên lầu, nhìn thấy Shole và Humboldt, Nguyễn Toản cười trừ:
" Đã để hai người đợi lâu. Trà đã pha, mọi người thưởng thức."
Shole và Humboldt gật đầu, cả ba chậm rãi uống. Bầu không khí có vẻ hơi lúng túng.
Thấy tình cảnh vậy, Nguyễn Toản mở miệng:
" Hình như hai bạn có chuyện gì muốn nói với tôi ư?"
Nghe vậy, Shole gật đầu, nhìn thẳng mắt Nguyễn Toản nói:
" Có thể chuyện tôi nói hơi thẳng thắn. Mong bạn sẽ không giận, dù như thế nào, chúng ta cũng là bạn."
Nhìn Shole vậy, Nguyễn Toản gật đầu:
" Được thôi. Bạn nói đi."
" Bạn đối với chúng tôi rất tốt, tôi không hề phủ nhận điều đó. Nhưng không phải ai cũng tốt với nhau vô điều kiện như vậy. Có phải bạn muốn lợi dụng chúng tôi cho điều gì đó hay không."
Bầu không khí bỗng trở lên căng thẳng, Nguyễn Toản trong lòng cười khổ, không nghĩ mọi việc đến sớm vậy. Trước ánh mắt của hai người, Nguyễn Toản gật đầu:
" Đúng, tôi tiếp xúc với các bạn cũng vì mục đích riêng của mình."
Nhìn Shole và Humboldt tuy không quá ngạc nhiên nhưng đôi chút thất vọng, Nguyễn Toản nói tiếp:
" Đầu tiên muốn làm bạn của mọi người, có thêm những người bạn thân thiết, mọi người cho tôi cảm giác vô cùng tuyệt vời. Điều thứ hai, có lẽ tôi hơi ích kỉ khi muốn thông qua các bạn để hợp tác với Đông Ấn Anh.
Thời gian ở đây lâu, các bạn cũng biết đó. Ngoài khu vực làng Đại ra, thì mọi nơi khác ở đất nước tôi vô cùng lạc hậu, kém xa đất nước các bạn. Chính nư nơi này - thành Thăng Long- nơi được coi là trung tâm kinh tế đất nước thì ngoài vẻ ngoài ra cũng là một cái ruột rỗng tuếch.
Mấy chục năm chiến tranh đã kéo lùi nền kinh tế của đất nước chúng tôi. Khó mà so với các bạn được. Tôi muốn thông qua các bạn để phục hồi, cũng như kéo nề kinh tế đất nước chúng tôi đi lên...... rất xin lỗi cho sự ích kỉ này của tôi. Tôi thật không xứng làm bạn của mọi người." Vừa nói nước mắt bất giác tuôn rơi, những nôi niềm chất chứa trong lòng trào dâng ra.
Humboldt thấy vậy, đưa khăn mùi xoa cho Nguyễn Toản nói:
" Không sao. Không sao, chúng tôi hiểu hoàn cảnh mà. Chúng tôi cũng biết bạn lo cho dân, cho nước.... Điều bạn muốn là không sai. Tôi cũng như Shole và Arthur muốn chỉ là sự thật lòng trong quan hệ, đã là bạn bè thì lên nói thật với nhau. Chúng tôi sẽ giúp bạn, chỉ cần bạn hứa sau này có gì nói thẳng ra được không. Người anh chúng tôi tuy thô nhưng thật, không muốn sự quanh co dối trá."
" Được." Nguyễn Toản gật đầu, rồi cả ba sau đó cười lớn. Wellington đang nghỉ bị tiếng cười làm thức giấc có chút khó chịu. Nhưng sau khi nghe Shoel kể thì càng cười lớn hơn. Cả quán trọ nhiều người cũng khó chịu, quát ầm ĩ, Trần Lão phải vội vàng khuyên nhủ.