Hoàng cung trở lên yên lặng đến lạ. Tiếng cãi vã trở lên ác liệt, tất cả binh lính cũng di chuyển cách thật xa thư phòng.
" Huynh tại sao làm như vậy.... tại sao....." Nguyễn Toản nhìn Nguyễn Huệ bực tức, tay vỗ mạnh, chiếc bàn gẫy làm đôi.
" Đệ biết cái đéo gì, đệ có hiểu cứ nhân nhượng với bọn chúng thì bọn chúng càng lấn tới. Áp lực bổ vây tứ phía, huynh cũng quá mệt mỏi rồi.
Tuy bây giờ chỉ là đốm lửa nhỏ, nhưng chúng cũng là lửa, nếu không nghiệm trị sẽ ủng lâu thành hoạ." Nguyễn Huệ mặt đỏ tía tai quát.
" Nhưng họ là đồng bào, những người cùng chung dòng máu. Làm thế có phải bất nhân quá không. Vì một con sâu làm rầu nồi canh mà huynh giết cả thôn. Dù sao phép vua thua lệ làng - nó cũng đã có từ lâu đời, ăn vào máu của dân chúng rồi - huynh muốn thay đổi thì tất cả từ từ, cứng quá thì gẫy. Những kẻ làm làm chủ yếu do kém hiểu biết, bị sự xúi giục của tên trưởng làng. Chứ có phải ai cũng muốn phản đâu.
Huynh chỉ cần bắt tên trưởng làng là mọi chuyện yên ổn thôi." Nguyễn Toản cũng trừng mắt mà phản bác.
" Nhân nhượng, đệ muốn nhân nhượng đến bao giờ nữa. Những kẻ đó là những kẻ điên, chúng không đáng được coi là đồng bào của chúng ta. Kẻ dám cầm dao xông lại chống đối quan quân thì không thể là đồng bào của chúng ta được, nói vậy là xúc phạm chính huynh, đệ và bao người khác." Nguyễn Huệ càng nói càng bực, cầm lấy đồ đạc mà đập phá.
Thấy Nguyễn Huệ cũng bực tức, Nguyễn Toản suy nghi đôi chút, đợi Nguyễn Huệ đập phá xong, chậm giọng nói:
" Đệ biết huynh đang chịu rất nhiều áp lực. Không chỉ từ bọn Nguyễn Ánh ở phía Nam, còn là sự co thường của Ai Lao, Miến Điện..... Giờ đây khi diệt họ Lê, bọn nhà Thanh lại gây áp lực lớn..... giờ đây còn là những kẻ ngu dân gây hại không chấp nhận luật lệ triều đình.
Đệ nghĩ lại có lẽ cách của huynh không phải tốt nhất nhưng lại phù hợp nhất. Chắc đệ đã sai. Có gì mong huynh bỏ quá cho sự việc vừa nãy. Sau này có việc xử lí trên, huynh có thể bàn bạc thêm với đệ được không? Dù sao đệ và huynh đều có mục đích giúp đất nước thống nhất, giàu mạnh.......
Nhưng lần này việc đối với Wellington huynh cũng làm hơi quá. May còn có thể cứu vãn, ngả bài luôn.
Có lẽ huynh xem thường bọn họ. Nhưng có thể họ có thể trở thành cớ để Anh quốc xâm chiếm ta. Hiện nay, mối nguy lớn nhất từ bên ngoài với chúng ta là nhà Thanh, Pháp và Anh. Cả nhà Thanh cùng Pháp chúng ta đều trở mặt. Nếu trở mặt với Anh thì ngày tàn ở nước ta cũng không xa. Giờ cách tốt nhất là hợp tác với Anh trên phương diện đôi bên đều có lợi.
Đệ biết huynh vẫn cử Mật vệ theo sát ba người họ, nhưng đã hợp tác là phải tin tưởng. Huynh có thể cho mật vệ rút về, nếu không đệ sẽ cho Hắc vệ tiêu diệu. Vấn đề ngoại giao bên ngoài, huynh có thể cho phép đệ làm chủ được không."
Nguyễn Huệ sau khi phát tiết, tâm tình cũng trở lên dễ chịu, biết rằng Nguyễn Toản đã nhún nhường, Nguyễn Huệ cũng hạ giọng, gật đầu:
" Được. Nghe đệ phân tích, huynh cũng đã hiểu được. Việc đã qua không thể cứu vãn được, chắc có lẽ sau này huynh sẽ bàn bạc thêm. Dù sao đang áp lực, huynh đang muốn một cơ hội phát tiết.
Quân nhà Nguyễn, Ai Lao, Miến Điện, huynh cũng đã điều động Trần Quang Diệu, Võ Đình Tú cùng Nguyễn Văn Lộc trấn thủ, trong thời gian khoảng một năm chắc sẽ không có vấn đề lớn.
Giờ chỉ có bên nhà Thanh là rắc rối nhất, khi nhà Thanh đang điều lượng lớn binh về vùng Quảng Tây, không rõ thực hư làm sao. Sau khi đánh nhà Lê xong, thì bên đó áp lực càng lớn, bắt huynh sang trầu.
Việc này là không thể nào được, từ cổ chí kim, tuy mạnh yếu nước ta mỗi thời một khác, nhưng chưa bao giờ chúng ta làm vậy. Có lẽ nước ta sẽ phải đối đầu tiếp với cuộc xâm lăng.
Còn vấn đề của Wellington thì đó cũng là sự hiểu nhầm thôi. Huynh cũng thật xin lỗi, tí nữa đệ cùng huynh đi thăm Wellington vậy. Đệ đã nói vậy, vấn đề đó sau này huynh để đệ toàn quyền quyết định vậy, cần gì huynh sẽ phối hợp. Mật vệ huynh cũng rút."
Nói xong, không khỏi thờ dài.
Nguyễn Toản lắng nghe, suy tư, gật đầu:
" Thế cũng đang căng như dây đàn. Việc nhà Thanh huynh có thể để đệ theo đoàn sứ sang được không, đệ cũng có chuyện bên đó. Có thể đệ sẽ giả dạng huynh. Dù sao giữa đệ và huynh đều có uy áp của bậc thiên tử, chắc chắc sẽ không nghi ngờ.
Huynh tiếp tục phát triển và ổn định phía bắc, áp dụng những kĩ thuật đó để phát triển kinh tế. Làm bàn đạp để đánh phía Nam. Quân đội mạnh cũng có phần lớn sự góp sức của hậu cần. Về cái này thì huynh giỏi hơn đệ nhiều.
Có lẽ, chúng ta cũng thức đẩy hợp tác với người Anh, có thể dùng trà, nhuộm chàm, lụa..... để trao đổi lấy hàng hoá của họ như công nghệ, con người..... huynh cũng cần nghiêm cấm trao đổi thuốc phiện. Nếu phát hiện huynh cứ việc tử hình. Nó là thứ sẽ giết hại làm chết mòn, huynh cũng đã xem rồi đó."
" Ừm. Có lẽ lên như vậy. Huynh sẽ kêu Nguyễn Thiếp, Nguyễn Quỳnh...... về bàn luận thêm. Dù sao đều phải chi tiết, làm các phương án khác nhau. Thỏ khôn phải có ba hang."
" Vâng." Nguyễn Toản đồng ý.
Lúc sau cả hai đi ra, trên tay Nguyễn Huệ cầm lấy một củ sâm ngàn tuổi được bọc kín cùng nhau đi thăm Wellington.
Ra ngoài, thấy Tiểu Quế Tử đang gật gù ở xa, Nguyễn Huệ nói:
" Tiểu Quế Tử, ngươi cho người dọn dẹp thư phòng. Ta ra ngoài một chút."
" Vâng, thưa bệ hạ."