Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 263: Nam tiến(21) - Hết map 1




Gần cửa Cần Giờ, quân Nguyễn Văn Trương án binh ở xa, cho thuyền nhỏ men theo bờ quan sát. Nguyễn Toản ‘vờ’ như không biết, đợi nước triều vừa rút, hô:

“ Xông lên...”

Quân tả chỉnh chỉnh tề tề, tiến vào. Vừa đi vừa oanh tạc.

........

Thấy bóng dáng ta, núi Cấp, quân Nguyễn thả mồi lửa. Lê Văn Duyệt, Võ Tánh sớm đợi ở Thất Kỳ Giang, thấy vậy hô:

“ May chóng về nơi ẩn nấp.”

Nghe lệnh, 1 vạn quân chỉnh tề theo bẩy nhóm đóng ở từng nhánh sông, tầu giáp sắt thì chậm chậm tiến ra nghênh chiến.

.......

Quân ta với khí thế hừng hực, càng đánh càng hăng. Tầu dần đi vào trong. Đúng lúc này, sớm chờ đợi, Nguyễn Văn Trương phất cờ, tàn quân Nguyễn ra sức chèo, buông, ai nấy gương mặt đều nở nụ cười.

.........

Võ Tánh thấy quân ta sắp vào tới, cười:

“ Đúng là tên này có tiếng mà không có miếng. Chuẩn bị tấn công thôi.”

Lê Văn Duyệt gật đầu:

“ Được. Nhánh Nguyễn Văn Trương đã chặn cửa sông. Lần này chúng có cánh cũng khó thoát.”

........

Nguyễn Toản đứng trên tầu, thuyền đến giữa lòng, chứng kiến quân Nguyễn từ 7 nơi đánh ra, nhếch mép:

“ Chơi vậy là đủ rồi.”

Tony Đặng nghe hiểu, Lê Hoàn 980 cùng những tầu khác, súng được che đậy được cởi ra, pháo đạn liên tục oanh tạc, trước hỏa lực vượt trội, quân Nguyễn vừa hừng hực khí thế, nhất thời vỡ vụn, tiếng la hét. Võ Tánh, Lê Văn Duyệt hốt hoảng hô:

“ Rút lui....”

Vừa nói, vừa chạy. Nhưng chưa bao lâu, Nguyễn Toản một đường kiếm mỹ lệ, Thuận Thiên Kiếm cắm lấy hai đầu, máu tươi càng làm nó mỹ lệ hơn, Nguyễn Toản khẽ cười, vất vào chuồng chó trên bong, sai Tony Đặng:

“ Giải quyết nốt, ta đi xem tên kia.”

“ Vâng.” Tony Đặng vội đáp.

.........

Bên ngoài, Nguyễn Văn Trương nhìn thấy khói lửa giao chiến, giục:

“ Mau chóng thả bè lửa, chúng cuối con triều, ta sẽ dùng hỏa công diệt nó.”

Rất nhanh, những bè lửa được thả, theo con triều lao nhanh xuống trung tâm, nơi quân ta đang bị tập kích, Nguyễn Văn Trương chầm chậm cho thuyền tiến sát theo sau.

........

Nhưng chưa bao lâu, bỗng loạt pháo nổ, bè thuyền dập tắt, một đại thuyền hùng vĩ lao ra. Nguyễn Văn Trương bối rối, quát:

“ Lui.... lui...” Nhưng vừa quay đầu, một tiếng cạch, từ phía dưới, một ngọn đuốc đốt thẳng lên, thiêu hủy thuyền. Hóa ra, thủy lôi sớm được quân ta bố trí, nhưng vừa con nước lớn qua không sao, giờ vừa kịp triều rút, thủy lôi hiện, bắt đầu tác dụng, Thuyền quân Nguyễn nổ tung tóe. Trông vậy, lại nhìn phía sau pháo rền vang đến đít, biết không đường thoát, Nguyễn Văn Trương quỳ gối ngẩng mặt lên trời than:

“ Nhà Nguyễn bại vong ư...”

Nguyễn Toản một thân hoàn mỹ, đứng cạnh cười:

“ Bại thôi. Ngươi đi vui vẻ. Gia Định ngũ hổ tướng xuống âm phủ đoàn tụ.”

Dứt lời, một kiếm xoẹt ngang. Một đầu người lại bị ném vào chuồng chó.

......

Nguyễn Toản định trở lại những bỗng liếc nhiền bờ sông, thấy Bá Đa Lộc đang xắn gối chạy, lồm cồm chạy, bèn lấy một khẩu Vn9.1, nhảy xuống. Tiến sát liên tục nã, khi xác người be bét, không thể nhận ra nhân dạng, hắn mới thở than:

“ Không có ngươi, có lẽ cuộc chiến sớm chấm dứt.” Rồi nhìn toàn bộ đám quân Nguyễn:

“ Những tên người Pháp, giáo sĩ chốn đâu, ai khai, ta tha tội.”

Nghe vậy, sớm tuyệt vọng, tất cả nhao nhao. Nguyễn Toản không cần biết đúng sai, cho người đều nghi lại, xong liếc qua, đưa Ngọc Cẩm Nhàn, nói:

“ Tạm thời giữ chúng lại. Ngươi cho người theo những nơi này tìm, đúng thì thả, không thì băm vằm ném xuống biển cho ta.”

Ngọc Cẩm Nhàn gật đầu:

“ Vâng.”

.........

Tốc độ Hắc Vệ quân rất nhanh. Không lâu, một đám giáo sĩ bị lộ đến, Nguyễn Toản không khác khí, nhét thẳng vào ống pháo, bắn lên trời. Bởi theo hắn, những kẻ nước ngoài đến ta giúp Nguyễn Ánh đều không phải kẻ tốt. Giết nhầm hơn bỏ sót. Hành động này vô tình gây ra sự chấn nhiếp, hai năm sau không một người nước ngoài dám bước chân vào Gia Định.

.......

Giải quyết xong, Nguyễn Toản cho quân ép sát Gia Định mặt Đông và Nam. Nguyễn Huệ cũng bằng tốc độ hành quân thần kì, tiến mặt Bắc. Đến chiều, Vũ Văn Nhậm cùng Nguyễn Nhạc cũng giải quyết viện binh Nguyễn Văn Phấn chiếm mặt Đông. Đối diện bốn phía vây công, một bóng người cười lớn: ” Nhà Nguyễn trường tồn.” Dứt lời, lấy lửa tự thiêu, đống thuốc trong thành phát bổ. Cả mặt đất rung rung.

Nhìn ngọn lửa, tất cả không ai nói, bốn nơi, pháo nổ rền vang. Từng kẽ đến bị cầy xới, từng tấc oanh tạc, Xong mọi người khép vòng, cầm đao đâm từng tấc đất. Khi xác nhận cả Gia Định không ai còn sống. Nhiều người thở phào, nhưng Nguyễn Huệ vẫn cau mày quay sang Nguyễn Toản:

“ Ta vẫn cam giác tên đó chưa chết.”

Nguyễn Toản gật đầu:

“ Có lẽ ve sầu thoát xác. Em đã sớm đề phòng, em anh đi xem.”

Nguyễn Huệ gật đầu, xong quay sang khẽ nói với Nguyễn Nhạc:

“ Mọi việc ở đây anh lo giúp. Em cùng Toản đi đây có chút việc.”

Nguyễn Nhạc cũng hiểu ý, cười:

“ Đi đi, ta đợi hai người về uống rượu mừng.”

......

Quả đúng như Nguyễn Toản nói. Đêm đó, kẻ bị ngất và được Võ Tánh đem về Mỹ Tho là Nguyễn Ánh không phải Nguyễn Cảnh. Vốn sợ chết, nhưng ngại mang tiếng, bằng chữ phụ thân, Nguyễn Ánh đã ép con thay mình.

Đoàn người vừa đến Mỹ Tho, tỉnh dậy, Nguyễn Ánh mặc tất cả, ngay trong đêm khuya mang theo vài tên cực thân tín bỏ đi. Theo Long Xuyên ra Châu Đốc. Mọi việc vô cùng thuận lợi.

Sang đến đất bạn, Nguyễn Ánh nhìn lại, cười:

“ Dù không giỏi bằng ngươi, nhưng muốn bắt ta ngươi đợi đấy.” Dứt lời cũng không dám dừng lâu, lại tiếp tục bỏ trốn.

......

Đúng lúc này, Lê Huy, Triệu Ý cầm lấy một tấm la bàn (được Nguyễn Toản mua từ quân công, có tác dụng dò tìm tương đối), chậm tãi du tẩu dọc biên giới, dần xác định được tương đối hướng di chuyển Nguyễn Ánh. Lê Huy cười:

“ Trò hay bắt đầu.”

.......

Trong khu lính thuê người Xiêm, Lê Huy bắt đầu pha trộn một thứ dung dịch đặc loãng, năm nghìn người vừa uống, đôi mắt đục ngầu, xé toạc quần áo, hồng hộc chạy về cánh rừng.

Đang di chuyển, Nguyễn Ánh bỗng mồ hôi buốt lạnh, nhìn mấy tên thân cận:

“ Đi..”

Tất cả ngạc nhiên nhưng cũng nghe lệnh. Quả nhiên vừa lùi, một bóng người trên cây lao xuống, trên người không mặc. Nguyễn Ánh co cẳng chạy, nhiều lần sau bằng trực giác, Nguyễn Ánh trốn qua cái chết. Nhưng tựu chung sức người có hạn, Nguyễn Ánh sức cùng lực kiệt bị bắt và trà đạp.

.......

Hai người Nguyễn Toản đến, Nguyễn Ánh còn một hơi thoi thóp, nhìn cả hai căm phẫn. Nguyễn Toản cũng không muốn quá giao lưu, đánh mắt với Nguyễn Huệ, cả hai lần lượt rút đao và kiếm đâm lại. Nguyễn Ánh chính thức chết. Hoàng lăng chúa Nguyễn ở Huế cũng sụt lún. Công đức đến đây coi như cạn.

......

Vài ngày sau, toàn bộ gia quyến cũng bị treo trên đầu pháo bắn. Đến đây giang sơn thống nhất. Niềm vui hân hoan đến mọi nhà.