Dòng Máu Lạc Hồng

Chương 260: Nam tiến(18)




Vùng núi rừng Tây Nguyên, dù cho người dò xét trước, quân ta với 4 vạn quân, nhanh chóng thành đối tượng tập kích của người bản địa cùng thú dữ. Chỉ hai ngày, đã gần 100 người mất mạng, rất nhiều người bị thương. Nguyễn Huệ không khỏi cau mày:

“ Cho mọi người nghỉ ngơi, mai đi tiếp. Đồng thời cho người dò xét xung quanh. Tránh việc hôm qua tiếp diễn.”

Nguyễn Văn Lộc gật đầu:

“ Vâng.”

.......

Trong doanh trướng, Nguyễn Huệ lật giở bản đồ, nói:

“ Còn cách Trảng Bom bao xa.”

Vũ Văn Nhậm nhẩm tính, đáp:

“ Thưa bệ hạ, nếu tốc độ này, mất khoảng 3-4 ngày đường. 5/8 có thể đến nơi.”

Nguyễn Huệ gật đầu.

........

Đúng lúc này, Võ Đình Tú chạy lại:

“ Thưa bệ hạ, một tên tự xưng là R’com Nhuak, nói có thể giúp nhanh chóng đến Trảng Bom.”

Nguyễn Huệ suy nghĩ lúc, nói:

“ Cho hắn vào,”

“ Vâng,” Võ Đình Tú đáp rồi đi ra.

.......

Rất nhanh, một tên người ngăm đen tiến vào. Nhìn qua, Nguyễn Huệ khẽ cau mày:

“ Hình như ta đã gặp ngươi ở đâu.”

R’com Nhuak gật đầu:

“ Đúng ạ. Tôi là người trong buôn làng, vừa mới được mọi người cứu. Nay tôi vâng lệnh vua đến để trả ơn.”

Thấy Nguyễn Huệ thắc mắc, R’com Nhuak nói:

“ Chúng tôi không giúp ngài luôn vì chưa biết mục đích các ngài có đúng là chỉ mượn đường không hay thăm dò xâm chiếm. Trước đây từng có kẻ như vậy, lên đối mặt người Kinh các ngài, chúng tôi luôn đề phòng. Mấy nay, tôi luôn đi theo, biết các ngài không có ý xấu, nên giờ ra giúp. Mong ngài thông cảm.”

Nguyễn Huệ nghe xong, khẽ cười:

“ Không sao. Ngươi ra giúp chúng ta quá là tốt rồi.”

.......

Quả nhiên, có giúp đỡ, quân ta không mất quá nhiều thời gian cũng như thương vong, đã đến Trảng Bom, nhìn thành trì hoang sơ, Nguyễn Huệ cười:

“ Nếu là ta cũng không nghĩ đề phòng nơi đây.”

Dứt lời quay sang R’com Nhuak nói:

“ Cảm tạ ngươi. Cho ta gửi lời hỏi thăm ân cần đến trưởng làng. Có gì khó khăn hãy liên hệ ta.”

R’com Nhuak gật đầu:

“ Vâng.” Dứt lời rất nhanh chóng biến mất.

Nguyễn Huệ cho quân nghỉ ngơi, thấy còn cách ngày hẹn ước đúng 1 tuần nữa, nhìn toàn bộ, lần lượt nói:

“ Ta vừa nhận được tin ở Nam Vang. Quân ta sắp ép xuống Xoài Riêng, Vũ Văn Nhậm ngươi mang theo 1 vạn quân qua tiếp ứng.

Lý Văn Bưu đã diệt xong Bình Hòa, Ninh Thuận, đang đóng ở trước Bình Thuận, Nguyễn Văn Lộc ngươi mang 1 vạn quân qua tiếp ứng.”

Hai người vội khom người đáp:

“ Vâng.”

...........

Đúng lúc này, nhánh quân thám báo, Nguyễn Văn Tuyết đi trước truyền lại, xem xong, Nguyễn Huệ nhìn Võ Văn Tú:

“ Mấy nay bọn chúng đang tuyển quân ồ ạt. Ngươi cho người chia thành từng toán nhỏ, phân tán gia nhập.”

“ Vâng.” Võ Đình Tú gật đầu

.......

Dường như trời cũng đang mong ngày thống nhất. Mọi kế hoạch vô cùng thuận lợi. Trong nhánh quân bảo vệ thành Biên Hòa, 2000 người của ta đứng hiên ngang. Không chỉ vậy, ban đêm, lợi dụng việc ăn chung, ngủ chung, mỗi người còn biến thành nhà thuyết giáo, chưa đánh mà trong 2 vạn quân địch đã có 3000 kẻ quy hàng. Nhận tin, Nguyễn Huệ cũng không khỏi bất ngờ, hồ nghi:

“ Đơn giản vậy.”

Bên cạnh, Huỳnh Văn Thuận nói:

“ Thưa bệ hạ, việc đó cũng dễ hiểu. Liên tục tin thua trận báo về, nhiều người nghe tiếng quân ta đã sợ. Không kể phần lớn bị ép đi, có nhất định sự kháng cự.”

Nguyễn Huệ gật đầu:

“ Tốt. Ngươi cũng cho chuẩn bị đi. Không còn sớm. Truyền lệnh, lấy thế vũ báo mà tấn công. Không cần kiêng kỵ nữa.”

Huỳnh Văn Thuận đáp:

“ Vâng.”

......

Thành Bình Thuận, Lý Văn Bưu đã đến, nhiều ngày công phá nhưng dưới sự kháng cự ác liệt của quân Nguyễn vẫn chưa thế hạ, trong lòng có sự sốt ruột không thôi. Nhìn Cao Tắc Tựu:

“ Nhánh quân của Nguyễn Quang Huy, Trần Quang Diệu bao giờ đến.”

Cao Tắc Tựu đáp:

“ Có lẽ sớm cũng phải hai ngày nữa. Cơn mưa bất chợt buông khiến tốc độ hành quân bị kéo. Mặt khác, hàng mang tới lần này vô cùng quan trọng, mọi người không dám chủ quan.”

Lý Văn Bưu thở dài, đúng lúc này, một tên thám báo chạy tới:

“ Thưa tướng quân, một kẻ tự xưng là thuộc hạ của Nguyễn Văn Lộc cầu kiến, nói có chuyện hệ trọng.” Đồng thời đưa ấn tín lại.

Lý Văn Bưu xem xét, đúng là Thất hổ lệnh, nói:

“ Cho hắn vào đi.”

......

Nguyễn Cam tiến lại, nhìn Lý Văn Bưu nói:

“ Thưa tướng quân, chủ tướng tôi theo ý bệ hạ đã đem 1 vạn quân tiếp ứng. Định kéo qua đây nhưng phát hiện Hàm Thuận hớ hênh, muốn bắt. Nên bảo tôi qua, nói tướng quân đánh tương trợ. Tập trung sự chú ý của chúng. Chỉ cần hạ Hàm Thuận. Trên dưới vây công, có thể bắt Bình Thuận dễ dàng.”

Lý Văn Bưu nhìn qua trao đổi với Cao Tắc Tựu gật đầu:

“ Được. Ngươi về báo với Nguyễn Văn Lộc. Đêm nay giờ thân bắt đầu.”

Nguyễn Cam vội gật đầu:

“ Vâng.”

.........

Người đi, Lý Văn Bưu nói:

“ Chiều nay không công. Cho mọi người nghỉ ngơi. Tối nay chiến.”

“ Rõ.” Mấy người nhanh chóng rời đi chuẩn bị.

........

Trên tường thành Bình Thuận, ánh chiều dần buông, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quân ta công, Nguyễn Văn Nhơn thở phào, nhưng rất nhanh nhìn sang Hà Công Thuận căn dặn:

“ Tên kia không đến nhưng cũng không thể chủ quan, đặc biệt đêm nay điều quân gia tăng gấp bội. Ta sợ bọn chúng muốn dạ tập.”

Hà Công Thuận đáp:

“ Tướng quân yên tâm, ta đi chuẩn bị. Mà người mấy hôm không ngủ, chợp mắt chút đi.”

Nguyễn Văn Nhơn gật đầu:

“ Ừm.”

.........

Ban đêm, quân ta dù tập kích nhưng sớm dự liệu, quân Nguyễn vẫn hiên ngang đứng vững. Đánh đến đêm, xác người chết đống, quân ta lui về. Nhìn cảnh tượng, Nguyễn Văn Nhơn thở phào:

“ May mắn đã chuẩn bị.”

Nhưng vừa dứt, một tên thám báo hớt hải:

“ Thưa tướng quân, Hàm Thuận mất.”

Nghe đây, vốn bình tĩnh, Nguyễn Văn Nhơn cũng sắc mặt tái mét, thật lâu mới giữ bình tĩnh:

“ Không sao, có thể cứu được. Ngươi cho người đóng cửa thành, điều toàn bộ binh lính nghiêm tra. Dù chết, ta cũng muốn thủ thành đến cùng. Tranh thủ cơ hội cho Gia Định.”

Mấy người nghe vậy, nhanh chóng rời đi.

Một mình bóng dáng đơn côi trong màn gió, Nguyễn Văn Nhơn nhìn ánh đèn Tây Sơn xa xa, lẩm bẩm:

“ Nhà Nguyễn hết rồi ư.”

.........

Sáng hôm sau, hai cửa thành, quân ta đã dàn hàng, chuẩn bị thế tấn công. Doanh trướng, Nguyễn Văn Lộc nhìn Lý Văn Bưu:

“ Thật lâu, chúng ta không cùng nhau đánh trận.”

Lý Văn Bưu cười:

“ Cũng gần 5 năm. Mà lần trước chưa phân thắng bại. Trận này ai nấy mạng Nguyễn Văn Nhơn trước là thắng.”

Nguyễn Văn Lộc cười:

“ Được. Mà qua bệ hạ cho phép dùng pháo cao xa. Ta với ngươi đánh nhanh thắng nhanh. Không để tên Diệu, Huy đến lại chê cười.”

“ Haha. Tốt.” Lý Văn Bưu đáp.

........

Có pháo yểm trợ, Lý Văn Bưu cùng Nguyễn Văn Lộc tự mình ra trận, sĩ khí quân ta cao ngất trời. Thành Bình Thuận vốn đã nứt mẻ sâu nhiều hôm, nhanh chóng đổ sập. Quân Nguyễn bị chém ngã như dạ.

........

Trong một khu vực, Nguyễn Văn Nhơn bị Lý Văn Bưu cùng Nguyễn Văn Lộc vây quanh, quát:

“ Các ngươi hai đánh một có ra dáng nam nhân? Không sợ người đời cười chê?”

Lý Văn Bưu vừa chém, vừa cợt nhả:

“ Giết được ngươi còn ai nói được. Chỉ có trời biết, ta biết. Haha.”

Nguyễn Văn Nhơn còn định nói, phía sau Nguyễn Văn Lộc lợi dụng sơ hở một kiếm chém tới. Cầm lấy đầu lâu, Nguyễn Văn Lộc cười:

“ Haha, ta thắng, ngươi xuống thứ 5.”

Lý Văn Bưu đau lòng:

“ Hừ. Coi như ngươi ăn may.” Xong nhìn thấy Hà Công Thuận định chạy, thúc ngựa đuổi, chém lấy, nhìn người đã chết, cười khinh hỉ:

“ Tí để lọt con cá con.”

Nhìn cả hai tướng đã chết. Quân Nguyễn kẻ bỏ chạy, kẻ quy hàng. Thành Bình Thuận nằm trong tay ta.

......

Buổi chiều đang chỉnh đốn thì nhánh do Nguyễn Quang Huy, Trần Quang Diêu đến. Thấy Bình Thuận đã hạ, cả hai ngạc nhiên, nhìn nhau.

Đúng lúc này, Lý Văn Bưu cười lớn, tiến lại:

“ Bất ngờ không. Có ta tại khó đâu chả hạ được. Không chờ hai ngươi ta đã đi hạ Biên Hòa.”

Nguyễn Quang Huy cười:

“ Bớt chém chút. Đúng là ngươi làm chúng ta lo lắng vô ích.”

Lý Văn Bưu gật đầu:

“ Yên tâm, thu dọn xong, ta bầy rượu tiếp đãi. Mà Nguyễn Văn Lộc đang trong thành, Nguyễn Thanh Nhơn là hắn giết.”

Nghe vậy, Trần Quang Diệu bất ngờ:

“ Ơ, tưởng hắn đang đi theo bệ hạ.”

Lý Văn Bưu cười:

“ Chuyện hơi dài, ngươi vào trong hắn kể cho. Ta đi xem tình hình Đặng Tiến Đông đã.”

“ Được.” Cả hai gật đầu.