Động Lòng

Chương 28




Mạc Cẩn lười biếng trở mình, nhưng lại phát hiện cả người đều được một vòng tay rắn chắc ôm chặt đến mức không cử động được.

Mạc Cẩn mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt cô là gương mặt tiều tụy mà tuấn tú của Cố Cảnh Ngôn. Lúc anh ngủ thì gương mặt ngây thơ như trẻ con, Mạc Cẩn nhìn anh thờ thẩn cả người.

Tính ra thì hôm nay cách ngày kết hôn của Ôn Hinh đã 4 ngày rồi, mỗi khi nhớ lại cảnh Cố Cảnh Ngôn tỏ tình cùng với những màn nóng bỏng sau đó, Mạc Cẩn đều không nhịn được xấu hổ đến đỏ mặt.

Cô là đồ đần độn mà. Đáng lẽ cô phải sớm biết cho dù Cố Cảnh Ngôn có đột nhiên nói những lời cảm động trời đất, hoa rơi ngàn cánh trước mắt đi chăng nữa thì bản chất con sói háo sắc của anh vẫn là không đổi! Sao cô có thể ngu ngốc như vậy chứ, trong lúc lòng cô vẫn còn chứa chan những lời ngọt ngào rung động lòng người kia, thì tên háo sắc nào đó đã tranh thủ lột sạch cô, phát tình ngay trên người cô!!!!

Cuối cùng ép cô đến mức ngất đi, thậm chí cô còn không biết làm thế nào mà cô từ nhà Ôn Hinh trở lại chỗ ở của anh nữa, cô cũng không dám tưởng tượng, chỉ e rằng sau này cô không dám đến nhà Ôn Hinh nữa rồi.

Mà từ sau khi trở về, Cố Cảnh Ngôn quả thật thay đổi 180 độ, sủng cô đến tận trời, trước kia cô là người hầu của anh, bây giờ thật sự trở thành thái hậu mất rồi, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa.

Cô tin chuyện của anh và Tống Chi Tình đã là quá khứ, đều là do cô ả vẽ chuyện ra, tuy nhiên cô đã đau khổ nhiều như vậy, rơi nước mắt vì anh nhiều như vậy, nói tha thứ cho anh là một chuyện, nhưng cơn giận trong lòng cô vẫn chưa tiêu tan lại là một chuyện khác.

Cho nên Mạc Cẩn quyết định từ nay về sau cô sẽ không để bản thân chịu uất ức lớn như vậy nữa, cô muốn lật đổ chính quyền!!

Nhìn đồng hồ trên đầu giường, cũng sắp đến thời gian thức dậy đi làm, đột nhiên Mạc Cẩn nở nụ cười, một nụ cười cực kì gian manh và… xảo quyệt?!

Cũng đành chịu, người ta nói gần mực thì đen. Ai ở gần tên gian thương Cố Cảnh Ngôn này tự khắc cũng sẽ trở nên gian xảo một chút.

Mạc Cẩn nhắm mắt lại, làm bộ như chưa tỉnh, toàn thân thể cô dán sát vào người Cố Cảnh Ngôn cọ qua cọ lại. Rất nhanh Mạc Cẩn nhận được kết quả, vật thô cứng dũng mãnh nào đó chỉa thẳng vào bụng dưới của Mạc Cẩn, tuy còn cách một lớp vải mỏng nhưng Mạc Cẩn có thể cảm nhận được người nào đó đang nóng lên.

Lúc này Mạc Cẩn có cảm giác mình sắp chết cháy vì chơi với lửa, nhưng mà… hừ hừ…

Cô cảm nhận được cánh tay trên eo cô siết chặt hơn, giống như muốn hòa tan cô vào trong cơ thể kia. Sau đó cái tay lại ngựa quen đường cũ, bò vào trong áo ngủ, từng tấc từng tấc vuốt ve da thịt trắng mịn của cô, như thể bị nghiện, có sờ thế nào cũng không đủ.

Mạc Cẩn tinh tế rên rỉ, xoay mình một cái, ra vẻ như chưa tỉnh ngủ, bắp chân cô cọ cọ một chút, "không cẩn thận" ma sát vật cứng rắn kia, lập tức nghe thấy tiếng thở dồn dập của người nào đó.

Những nụ hôn nóng bỏng đầy ham muốn trượt từ vành tai mẫn cảm của Mạc Cẩn kéo dài xuống vùng đồi núi. Áo ngủ mỏng bị đẩy lên cao, nụ hoa nhỏ quyến rũ bị cắn nhẹ một cái. Người nào đó đã ham muốn đến cực độ.

Ngay lúc người đàn ông không nhịn được nữa, như con thú sắp ăn được thịt, đè Mạc Cẩn dưới thân thì cô ‘tỉnh dậy’.

- Đừng mà… chỗ đó của em… còn đau lắm…. – Giọng của cô nghe đáng thương vô hạn.

Lời nói này, đối với người đàn ông t*ng trùng lên não chỉ còn kém một chút nữa thôi là thành công chiếm đất, giống như sấm sét nổ giữa bầu trời quang đãng.

Cố Cảnh Ngôn khó chịu đến mặt mày đều méo xẹo, rất hận không thể bất chấp tất cả mà vọt vào trong nơi nóng ẩm chặt chẽ kia, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt ngấn nước của Mạc Cẩn, giống như nếu anh thật sự làm cô sẽ gào khóc lên vậy.

Lúc này Cố Cảnh Ngôn thật sự hối hận vì tối hôm đó anh đã quá mạnh bạo. Đêm đó sau khi thổ lộ xong, anh ôm cô gái mình yêu mà suốt cả một tuần lễ không được chạm vào kia, nhịn không được làm hai lần. Sau đó anh ôm Mạc Cẩn đã ngất đi trở về nhà mình, chờ cô tỉnh dậy lại quấn lấy cô làm tiếp hai lần nữa, mãi đến khi hai người đều kiệt sức mới thôi.

Ngày hôm sau Mạc Cẩn không xuống giường được. Sau đó nữa, liên tục ba ngày Mạc Cẩn đều không cho anh chạm vào. Đối với một người đàn ông đang trong thời kì tinh lực sung mãn mà nói, mỗi ngày ôm người con gái mình yêu trong lòng mà lại không thể đụng vào, thật sự là một loại đày đọa khổ sở.

Tuy rằng thật sự rất muốn bỏ qua tất cả để yêu cô gái dưới thân mình, nhưng Cố Cảnh Ngôn lại sợ làm cô bị thương. Anh đã nói muốn bôi thuốc cho cô, nhưng cô gái nhỏ hay xấu hổ này nhất quyết không chịu.

Xem ra thời gian cấm dục của anh vẫn sẽ còn kéo dài thêm hai ngày nữa rồi.

Cố Cảnh Ngôn thả lỏng toàn thân ngã nhào trên người Mạc Cẩn, thở dài:

- Mèo con của anh, em sẽ hại anh bất lực mất – Sau đó, anh bắt lấy tay cô áp sát vào vật đang căng trướng đến sắp nổ tung, muốn cô dùng tay giúp mình.

Thật lâu sau, Cố Cảnh Ngôn đã giải tỏa được phần nào ham muốn vẫn còn nằm đè lên người Mạc Cẩn. Mạc Cẩn bị đè nặng đến mức sắp không thở nổi, cô đưa tay đẩy Cố Cảnh Ngôn ra, nhưng lại không dám dùng quá sức. Bởi vì vừa bị anh ép dùng tay giải quyết dùm anh một lần, vậy mà vật nào đó vẫn bừng bừng phấn chấn như cũ. Mạc Cẩn biết đối với Cố Cảnh Ngôn một lần là không đủ, huống chi lại là dùng tay giải quyết. Biết chơi với lửa sẽ bị phỏng tay, người khôn nên biết giữ mình, cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.

- Sắp trễ rồi đó.

Đã quá giờ rời giường một lúc lâu. Tuy rằng lúc đầu là cô cố ý muốn anh bị trễ, nhưng bây giờ cứ dán sát nhau thế này thì thật nguy hiểm.

Cuối cùng ai đó dù không cam tâm đến thế nào đi nữa cũng phải ngồi dậy. Nhìn gương mặt tuấn tú đen kìn kịt kia, Mạc Cẩn rất muốn cười to, nhưng lại không dám tùy tiện vuốt râu hùm, chỉ có thể nín cười, nhanh chóng lấy quần áo rồi chạy vào phòng tắm, như sợ chỉ cần chậm một bước thôi sẽ bị bắt về giường vậy.

Nhìn cô gái nhỏ mặc chiếc áo ngủ nhăn nhúm vì bị anh chà đạp, đang ung dung đứng trước bồn rửa mặt. Lúc này đang là mùa nóng, Mạc Cẩn mặc bộ đồ ngủ tay ngắn, quần cũng ngắn củn, để lộ hai bắp chân trơn bóng như bắp sen. Mạc Cẩn uốn éo, mông vểnh cao theo từng động tác rửa mặt, chải đầu, khiến Cố Cảnh Ngôn vừa nhìn thấy thì tâm lại càng nhộn nhạo, lửa dục còn chưa dập tắt hoàn toàn đã bắt đầu cháy bừng bừng trở lại.

Mạc Cẩn vừa mới lau mặt xong, lại nghe thấy tiếng đàn ông gầm lên từ phía sau, còn chưa kịp phản ứng gì đã bị Cố Cảnh Ngôn ôm chầm lấy, kéo quần cô xuống, một bàn tay đã luồn vào trong chốn đào nguyên của cô, vật nào đó giữa hai chân anh lại rục rịch ngóc đầu dậy, giống như muốn lập tức xỏ xuyên qua người cô vậy.

Mạc Cẩn bị dọa đến luống cuống, lập tức xin tha:

- Cảnh Ngôn, đừng mà… đau… người ta đau lắm… hức hức – Đùa à, nếu bây giờ để cho anh được thỏa mãn, không chừng hai ngày nữa cô cũng không thể xuống giường được.

Cố Cảnh Ngôn kêu lên khổ sở, nghiến răng nghiến lợi hỏi:

- Thật sự còn rất đau sao?

Mạc Cẩn hai mắt rưng rưng nhanh chóng gật đầu, đôi mắt như con nai vàng ngơ ngác đáng thương nhìn Cố Cảnh Ngôn.

Cố Cảnh Ngôn nhịn không được, siết chặt lấy Mạc Cẩn dùng sức hôn lên môi cô, mãi đến lúc cả hai sắp ngạt thở mới chịu buông ra, sau đó xối nước lạnh để hạ hỏa.

Nghe trong phòng tắm vang vang tiếng nước và tiếng nguyền rủa của Cố Cảnh Ngôn, Mạc Cẩn để lộ nụ cười gian xảo…