- Tiểu Cẩn, trước kia là anh không tốt. Xin lỗi em.
Mạc Cẩn kinh ngạc nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nhìn Cố Cảnh Ngôn. Cô cho rằng anh đang nói đùa, nhưng khi nhìn nét mặt tràn đầy nghiêm túc của anh, không có tí gì là đùa bỡn, nhất thời cô không biết phải làm sao.
Mạc Cẩn có thể tưởng tượng Cố Cảnh Ngôn hung hăng dạy dỗ cô, nhưng thế nào cũng không thể hình dung được anh sẽ nói lời xin lỗi.
Nhưng Mạc Cẩn còn kinh ngạc hơn nữa khi Cố Cảnh Ngôn lại tiếp tục thành khẩn nói:
- Tiểu Cẩn, cho anh một cơ hội nữa được không? – Giọng nói của anh có vài phần như cầu xin.
Nhưng Mạc Cẩn lắc đầu, nước mắt lại bắt đầu tràn ra:
- Tôi không biết còn có thể tha thứ cho anh được bao nhiêu lần… - Sau khi chia tay, đến hiện tại cô đã giả vờ ngớ ngẩn một thời gian rồi. Giờ còn phải tiếp tục giả vờ ngu ngốc, mắt nhắm mắt mở, nhìn như không thấy nữa sao?
Lúc này, Cố Cảnh Ngôn có chút gấp gáp. Lần đầu tiên là anh không đúng, nhưng lần thứ hai anh thật sự không có phản bội cô. Anh chỉ là không xử lý tốt, khiến cho cô ả kia có cơ hội lợi dụng Mạc Cẩn mà thôi:
- Tiểu Cẩn, tối hôm đó đi cùng Tống Chi Tình, anh và cô ta không hề phát sinh chuyện gì cả. Anh chỉ đưa cô ta về nhà thôi.
Nhưng Mạc Cẩn nghe xong cũng chả thấy vui vẻ gì:
- Phải rồi, tình đầu vừa trở về không nói lời nào liền chạy đi đón, xem ra đây cũng không phải là lần đầu tiên đúng không, Cố thiếu gia.
Có lẽ vì uống rượu, cảm xúc vốn đè nén bấy lâu nay bộc phát, rượu vào lời ra, Mạc Cẩn không còn là con mèo ngoan biết nghe lời như trước nữa, mà là cọp cái đang thẩm vấn phạm nhân.
Cố Cảnh Ngôn chưa từng hạ mình cầu xin ai, thấy Mạc Cẩn nói như châm chọc mình, trong lòng anh có chút bực bội, nhưng vì bản thân đuối lý, không có quyền tức giận, nên anh cũng không dám lên tiếng, hạ giọng không ngừng nói xin lỗi bên tai Mạc Cẩn, giống như muốn dùng lời xin lỗi cả đời này nói cho xong.
- Tiểu Cẩn, tha thứ cho anh một lần được không? – Cố Cảnh Ngôn chôn đầu vào hõm cổ Mạc Cẩn nỉ non cầu xin – Em biết không, mấy ngày không có em bên cạnh, anh ăn không thấy ngon, ngủ cũng không yên giấc. Không có em, ngay cả nhà cũng không muốn về…
- Như vậy không phải vừa ý anh sao, anh có thể tự do tìm phụ nữ khác… - Mạc Cẩn vẫn không chút cảm động nào, nhưng giọng điệu không còn hà khắc như trước nữa.
Nghe ra vị chua trong lời nói của Mạc Cẩn, Cố Cảnh Ngôn vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng anh không dám cười ra mặt, chỉ có thể tiếp tục dỗ ngọt:
- Nhưng anh chỉ muốn tìm em về, chỉ muốn một mình em. Em xem, anh nhớ em đến tiều tụy cả người luôn rồi này…
Mạc Cẩn càng nghe càng ngốc, trong đầu bắt đầu cảm thấy không thích ứng kịp, chỉ cần gặp Cố Cảnh Ngôn, đầu óc cô có thông minh cỡ nào cũng thành ngớ ngẩn. Trước kia ở chung với nhau, cô vẫn hay nghe Cố Cảnh Ngôn nói lời ngon tiếng ngọt, nhưng những lời nói động lòng người đó đều là những lời nói mập mờ không rõ, chưa bao giờ anh thổ lộ một cách rõ ràng với cô như vậy…
Len lén ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Ngôn, cằm anh lún phún vài cọng râu ngắn củn, thô ráp, khó trách vừa rồi cổ cô ngưa ngứa. Đúng là Cố Cảnh Ngôn cũng có tiều tụy một chút, mặc dù không còn khí thế như trước, nhưng khí chất của anh vẫn không suy sút, dáng vẻ của anh vẫn hấp dẫn phụ nữ như cũ.
Cố Cảnh Ngôn đẩy nhẹ Mạc Cẩn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt có chút bị mê hoặc của cô, trong mắt có phần nghiêm túc.
Thâm tình? Mạc Cẩn chớp chớp đôi mắt to. Là cô nhìn nhầm hay là suy nghĩ quá nhiều? Cố Cảnh Ngôn mà cũng nhìn cô thâm tình vậy à?
Sự thật chứng minh Mạc Cẩn không nhìn lầm, bởi vì câu nói kế tiếp của Cố Cảnh Ngôn đã làm sự nghi hoặc của Mạc Cẩn bị lung lay.
- Mạc Cẩn, anh yêu em.
Cố Cảnh Ngôn nói từng chữ vô cùng nghiêm túc. Không phải cảm giác bồng bột của tình đầu thời trẻ tuổi, mà là cảm giác yêu mãnh liệt anh chưa bao giờ có được.
Giống như phát hiện ra một báu vật, kích động đến mức không thể kích động hơn, hận không thể hiến dâng toàn bộ những ngôn từ tốt đẹp nhất thế giới để tặng cho cô. Nhưng mà sau khi bình tĩnh lại, anh phát hiện, thì ra câu nói kia là câu nói giản dị nhất, cũng là câu nói tốt đẹp hoa mỹ nhất, mới có thể biểu đạt được tình yêu như hòa nhập vào xương máu của anh.
Nhưng…
- Cố Cảnh Ngôn, anh bị sốt hay đầu óc có vấn đề vậy?! – Mạc Cẩn cũng nghiêm túc nhìn Cố Cảnh Ngôn hỏi lại, thậm chí tay còn sờ lên trán anh xem có nóng không.
Lúc này, Cố Cảnh Ngôn thật sự rất muốn bổ đầu Mạc Cẩn ra xem trong đó chứa cái gì. Người khác tùy tiện nói mấy câu, cô đã tin răm rắp, thậm chí còn bỏ trốn. Còn anh lần đầu tiên moi tim mình ra nói 3 chữ kia thổ lộ với cô, lại bị cô nghi ngờ là phát sốt, đầu óc có vấn đề?!
Ai nói người thông minh gặp người thông mình thì không cần nói ra những lời trong lòng mình. Dù là tâm linh tương thông cũng sẽ có chỗ không hiểu rõ. Cho nên, hai cái đầu bình thường đều rất thông minh kia lại có một cuộc đối thoại cực kỳ ngớ ngẩn:
- Mạc Cẩn, anh nói là anh yêu em.
- Anh… Anh nói thật chứ?
- Thật.
- Anh không gạt em chứ?
- Anh không gạt em.
- Anh không bị sốt đó chứ?
- Anh sốt chỗ nào hả?
- Anh… Anh có phải là Cố Cảnh Ngôn không vậy? – Mạc Cẩn vẫn hoài nghi. -_-|||
- Chứ em cho rằng anh là ai? – Cố Cảnh Ngôn thiếu điều phải lấy cái chết để tỏ rõ lòng mình.
- Anh… nghiêm túc thật sao? -_-|||||
Mạc Cẩn đã lấy lại tinh thần, trong ánh mắt là sự nghiêm túc, cũng có chút bất an. Đợi lâu vậy, cuối cùng cũng chờ được ngày nghe những lời này. Nhưng cô vẫn không dám khinh địch tin tưởng ngay. Một khi lựa chọn tin tưởng, đem trái tim mình trao cho anh hoàn toàn, thì việc lên thiên đường hay xuống địa ngục không còn là việc do bản thân lựa chọn nữa, cho nên cô chỉ có thể cẩn thận kiểm chứng, đòi sự cam đoan.
- Mèo con, anh thật sự nghiêm túc. Anh yêu em, chỉ yêu em.
Nét mặt Cố Cảnh Ngôn nghiêm túc hơn bao giờ hết, đôi mắt thâm trầm bởi lời nói này mà trở nên sáng ngời.
Bờ môi Mạc Cẩn chậm rãi cong thành một vòng cung, khi tách ra trở thành một đóa hoa xinh đẹp, mê hoặc lòng người.
Hạnh phúc? Ngọt ngào? Diễm lệ?... Tất cả những từ ngữ đó cũng không đủ để hình dung nụ cười của cô giờ phút này. Đó là lần đầu tiên từ khi lọt lòng mẹ đến nay, Cố Cảnh Ngôn nhìn thấy một nụ cười khiến tim anh rung động. Thật lâu về sau, anh vẫn nhớ như in khoảnh khắc Mạc Cẩn mỉm cười lúc này.
***
Ở trong không gian lãng mạn nào đó…
- Ưm… Mạc Cẩn ngửa đầu, khóe môi cong lên phát ra tiếng kêu ngọt ngào động lòng người.
Cố Cảnh Ngôn ở trong cơ thể cô điên cuồng chuyển động ra vào, cũng không quên xoa nắn hai nụ hoa xinh đẹp.
- Cảnh Ngôn…
Khoái cảm tràn đầy kích thích ập đến, Mạc Cẩn uốn éo cơ thể theo bản năng nghênh đón anh. Tầng tầng khoái cảm vây quanh, khiến cô không thể không nỉ non.
- A… Cảnh Ngôn… tuyệt quá…
Thân thể trắng nõn nà không ngừng đong đưa dưới va chạm của người đàn ông, da thịt cả hai phủ một tầng mồ hôi mỏng, hơi nóng trong phòng vì sự kích tình của hai người mà tăng cao, không khí như sôi trào dục vọng.
- Mèo con… em chặt quá… miệng nhỏ cắn chặt anh… rất thích… - Cố Cảnh Ngôn vươn đầu lưỡi khẽ liếm đôi môi đỏ của người đẹp dưới thân.
- Không… đừng… nói…
Mạc Cẩn vẫn không sửa được tính hay xấu hổ của mình, nghe những lời càn rỡ của Cố Cảnh Ngôn, mặt cô đã đỏ lại càng đỏ hơn, thẹn thùng kháng nghị.
Cố Cảnh Ngôn vẫn ra vào trong cơ thể cô, sức lực càng lúc càng mạnh, anh dùng hết sức thúc vào bên trong, tựa như muốn đâm vào nơi sâu nhất của Mạc Cẩn.
- Mèo con, anh yêu em… kêu lên… anh muốn nghe…
- Aa… ưm… nhẹ chút… em… em không chịu nổi… Cảnh Ngôn… nhanh ra… nhanh…
- Được, chiều em...
- Áiiii…
Cố Cảnh Ngôn mỉm cười xấu xa, càng ác liệt cuồng dã xâm nhập cơ thể Mạc Cẩn. Anh cố tình hiểu sai ý của cô, tăng tốc ra ra vào vào khiến Mạc Cẩn chỉ thở thôi cũng vô cùng khó khăn huống chi là kháng nghị. Mạc Cẩn thét lên một tiếng, liên tục rên rỉ không ngừng.
Đêm còn dài, cảnh xuân thì vô hạn.