Động Lòng Với Ánh Trăng

Chương 31: Chương 31:






Chương 33




Bên tai vốn có nhiều lời nịnh hót nên ông cũng không quan tâm lắm, huống chi Yến lão gia cũng không câu nệ mấy chuyện cỏn con này, lúc đi ngang qua bên cạnh đứa trẻ thì dừng lại nghỉ chân một chút.


Cô ta cũng rất tinh ý, vội chào hỏi đứa bé, con bao nhiêu tuổi, học lớp mấy, bố mẹ là ai?
Đứa trẻ tỏ vẻ không sợ nên thẳng thừng trả lời khiến Yến lão gia không khỏi nhìn vài lần, cảm thán nói: “Đứa bé này phát triển thật tốt.”
Mộ Thanh Lương đi theo sau ông, cười nói: “Ông nội thích chắt trai hay là chắt gái.”
“Con cháu nhà họ Yến, không có gì là không thích.”

“Đúng vậy ạ.” Cô ta phụ hoạ thêm, “Ông nội dường như rất yêu trẻ con. Sau này, con của con và Nam Phong nhất định sẽ rất thích ông.”
Những điều chưa xảy ra cô lại nói rất tự nhiên.
Trẻ con sao, người già đều như vậy, Yến lão gia không quan tâm đ ến việc nối dõi tông đường lắm, chỉ là ngôi nhà lớn này quá mức buồn tẻ, lại còn vắng vẻ, nếu có trẻ con thì người già còn có hy vọng.
Mong sao ngày lễ tết, bọn chúng đưa con cháu đến thăm, khung cảnh gia đình hạnh phúc chỉ là ảo tưởng khiến người ta khao khát không thôi.
Yến lão gia tâm tình dần trở nên vui vẻ, hiện tại đất nước đang thực hiện chính sách mở cửa, vài năm nữa, nếu trong dinh thự này có thêm năm sáu đứa cháu nữa thì ông còn cái gì để theo đuổi nữa chứ? Cũng có thể an tâm nhắm mắt.
Trước mắt chính là phải làm tốt việc đính hôn, kết hôn, sớm muộn gì cũng phải hoàn thành, không để đêm dài lắm mộng.
Vì thế vào lúc náo nhiệt nhất, ông đã phân phó cho quản gia vài câu.
Quản gia biết ý ông, đơn giản khống chế đại sảnh lại, sau khi yên tĩnh hơn một chút, ông cụ mới nói vài câu.
Trước mặt người ngoài, Yến lão gia vô cùng uy nghiêm, trang trọng, lời nói cùng mệnh lệnh của ông không ai dám không nghe, mọi người nhận được chỉ thị đều im lặng, một vài đứa trẻ ở dưới có chút không nghe lời, một số thì bị khống chế, không chế không được thì bị đưa lên lầu chơi.
Không cần đến microphone, giọng nói của Yến lão gia cũng đủ mạnh mẽ, mặc chiếc áo cổ đứng được may thủ công, dáng ngồi ung dung, dáng đứng lại nghiêm trang, con người không hề già, lời mở đầu vô cùng trang trọng.
“Đầu tiên, rất cảm ơn mọi người đã đến đây...”
Yến lão gia phát biểu ngắn gọn bài diễn văn mừng sinh nhật cơ bản nhất, lời nói tuy nghiêm túc nhưng cũng mang theo không ít sự ấm áp hiền từ, khiến cho nơi yên tĩnh phía dưới dường như cũng bớt nặng nề.
Bên cạnh ông ngoài quản gia ra còn có một người mà ai cũng biết, chính là Mộ Thanh Lương.
Cô ta giống như đang đứng trên màn ảnh rộng, như một cô gái đoan trang, thục nữ, luôn nở nụ cười hài hòa trên mặt, đứng bên cạnh Yến lão gia lúc ông đang phát biểu, hai tay khép lại chắp phía trước, tuy rằng không nói một lời nào, nhưng cử chỉ như vậy với các trưởng bối đã lộ ra điệu bộ của cháu dâu tương lai.
Nghĩ lại cũng phải, cháu dâu lớn của nhà họ Yến, ngoài cô ra làm gì còn ai nữa.

Tuy nhiên, cũng có người phát hiện ra điểm bất thường, đó là hai vị thiếu gia nhà họ Yến đều không xuất hiện, tuy rằng thường ngày bận rộn công việc nhưng một dịp như vậy chắc sẽ không vắng mặt, huống hồ truyền thông từ lâu đã tiết lộ rằng Yến Nam Phong đã về nước.
Trên lầu.
Vài đứa trẻ vừa đuổi theo nhau vừa cười đùa vui vẻ, lúc Vân Nguyệt đến còn suýt bị một đứa trẻ đang chạy đụng vào, nhưng may mắn Yến Thiên ở bên cạnh đã kịp thời đỡ lấy cô.
Nhìn thấy giữa hai hàng lông mày của anh không vui, cô vội vàng xua tay: “Em không sao... Đứa bé cũng không sao.”
Người đụng trúng cô là một cậu bé đội mũ lưỡi trai, nhìn trông rất gầy.
Không biết là do thấy Yến Thiên lạnh nhạt hay do được nuôi dạy tốt mà cậu bé rất ngoan ngoãn xin lỗi: “Em xin lỗi chị, là do em chạy nhanh quá.”
Một cô gái hơn hai mươi tuổi đáng lẽ còn đang ở độ tuổi xấu hổ, sẽ dễ dàng bị bọn trẻ con gọi dì, vậy mà lại được gọi là chị một cách ngọt ngào.
Vân Nguyệt hơi ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu đứa bé, “Chị không sao, nhưng em không nên chạy nhanh như vậy, sẽ rất dễ bị ngã.”
“Dạ.” Cậu bé gật đầu: “Em sẽ chú ý”.
“Vậy là được rồi, em đi chơi đi.”
Cô nhìn những đứa bé ở cách đó không xa. “Bọn họ còn đang đợi em.”
Sau khi cô dặn dò đám trẻ nên chơi đùa cẩn thận hơn.
Cậu bé thấy cô có vẻ không sao thì rời đi, nhưng chưa chạy được hai bước lại quay đầu, sờ mó trên người một hồi, cuối cùng tìm thấy một cục kẹo dẻo trên người, giơ cánh tay nhỏ bé của mình lên khó khăn đưa nó cho cô: “Cái này cho chị.”
Rồi sau đó liếc mắt nhìn Yến Thiên.
Mặc dù toàn bộ quá trình anh đều để lộ ra rằng mình không thân thiện gì với trẻ em, nhưng cậu bé vẫn không xem nhẹ anh, lại lần nữa sờ mó cơ thể mình, muốn tìm một viên nữa nhưng đáng tiếc là không tìm thấy.
“A... không có kẹo cho anh rồi...” Cậu bé gãi đầu.
Vân Nguyệt không nhịn được cười: “Không sao đâu.”
“Anh chị tự chia ra ăn nhé.” Cậu bé nói: “Kẹo này ăn ngon lắm. Là bạn cùng bàn đã cho em”.
Vỏ kẹo là một lớp giấy gói bột, bên trên có hình quả đào trắng mọng nước, hương vị béo ngậy ngọt ngào hẳn là được các bạn gái rất thích.
Nhìn biểu tình trên gương mặt cậu bé, cô một bên vừa cười một bên lại đoán: “Bạn cùng bàn của em có xinh không?”
Cậu bé gật đầu: “Rất xinh đẹp, đẹp như chị vậy.”

Nếu xinh đẹp, hẳn đó là một bé gái.
Kẹo được bé gái tặng hẳn là rất được quý trọng, tặng cho người như vậy cũng đủ thể hiện thành ý xin lỗi của đứa bé.
Nhìn bóng dáng cậu bé chạy đi, lại nhìn viên kẹo trong tay, cô cũng không biết nên ăn như thế nào, mắt liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, tay đưa qua, “Anh có muốn ăn không?”
“...”
Ánh mắt Yến Thiên có ý tứ: “Em muốn anh ăn như thế nào?”
“...”
Anh vốn không thích ăn những thứ này, nếu vậy thì làm thế nào để anh ăn nó? Hay cùng nhau ăn...
Cô không thể chịu nổi khi nghĩ đến hình ảnh đó, vẫn nên giữ nó cho mình thì hơn, nhưng khi cô thu tay về, viên kẹo trong lòng bàn tay lại bị anh cầm lấy.
Cô thoáng ngạc nhiên.
Anh không làm gì, đơn giản chỉ liếc nhìn viên kẹo.
Vị đào trắng.
Là vị rất ngọt ngào.
“Chúng ta đi nhanh thôi.” Vân Nguyệt nhẹ giọng thúc giục, thật sự sợ mọi thứ sẽ phát triển đến mức cô có mấy ý nghĩ lung tung trong đầu. “Ông nội đang phát biểu rồi kìa.”
Bọn họ ở hành lang tầng ba, phía trên tầng mở ra, có thể nghe thấy được cảnh tượng của tầng dưới.
Yến lão gia hôm nay là nhân vật chính, ánh mắt mọi người tự nhiên sẽ tập trung vào ông, vây xung quay ông, đồng thời Mộ Thanh Lương đứng bên cạnh cũng thu hút sự chú ý không kém.
Bình thường mà nói, Yến lão gia sẽ không cùng Mộ Thanh Lương xuất hiện trước mặt mọi người, nhưng mà hôm nay... Cũng không khó để đoán rằng sẽ có chuyện xảy ra.
Quả nhiên, Vân Nguyệt suy nghĩ không quá lâu đã nghe thấy ông cụ nói điều gì đó, làm ra vẻ lạc đề, thừa dịp mọi người xung quanh đều ở đây để thông báo một điều.
Đại thiếu gia của nhà họ Yến, Yến Nam Phong cùng tiểu thư nhà họ Mộ, Mộ Thanh Lương sắp đính hôn với nhau.
Đến cuối cùng cũng sẽ có màn biểu diễn kết thúc, đây chính là mấu chốt của lễ sinh nhật.
Vân Nguyệt dừng bước chân, chỉ như một khán giả yên lặng, người đàn ông bên cạnh cô cũng tự nhiên dừng chân theo.

Cả hai đều không mấy bất ngờ trước thông báo này.
Rốt cuộc loại chuyện này tự nhiên giống như mặt trời mọc đằng đông vậy, ai cũng phải buồn ngủ, cứ thế phát sinh sự tồn tại.
Kế tiếp chính là đến lượt Mộ Thanh Lương phát biểu.
Bắt đầu bằng những lời cảm ơn linh tinh vô nghĩa, ở giữa đề cập đến tình cảm của cô ta với Yến Nam Phong.
“Tôi với Nam Phong đã ở bên nhau hơn mười năm, bất luận dù là ở đâu, dù là khi nào, phát sinh chuyện gì thì cả hai vẫn là tấm chắn vững chắc che chắn sau lưng của nhau, mấy năm gần đây, do công việc bận rộn khiến cho chuyện hôn sự cứ liên tục bị hoãn lại, bây giờ...”
Bây giờ Yến Nam Phong đã về nước, các trưởng bối đều mong được bế chắt, mọi người bên ngoài nhìn vào cũng thúc giục, hôn sự của bọn họ cũng đến lúc cần tiến hành.
Mộ Thanh Lương vốn luôn muốn nói ra những lời đã tích lũy bấy lâu nay, hôm nay cuối cùng cũng nhân cơ hội này để bày tỏ nỗi lòng, chuyện này cũng giải tỏa được tâm tình mù mịt của cô ta trong khoảng thời gian này.
Cô ta cầm microphone, tạm dừng lại một lúc rồi tiếp tục nói, đột nhiên có một giọng nam truyền đến từ bên ngoài: “Em đang làm gì vậy?”
Mọi người nghe thấy tiếng nói, quay lại nhìn.
Chính là Yến Nam Phong chậm chạp chưa xuất hiện.
Nhìn sơ qua dường như anh ta không có gì thay đổi, chỉ là lúc đi ngang qua có người ngửi thấy mùi thuốc lá nồng nặc, nồng đến mức gần làm người ta nhíu mày kinh ngạc, người như vậy sao lại có thể dùng thuốc lá, đôi tay anh ta dùng để chơi đàn dương cầm sẽ không nên dùng để hút thuốc chứ.
Dưới ánh mắt đầy bất ngờ và khiếp sợ của mọi người, Yến Nam Phong bước đến vị trí bắt mắt nhất cũng chính là nơi Mộ Thanh Lương đang đứng, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ chưa từng thấy: “Thanh Lương.”
Sắc mặt cô ta cũng tái nhợt: “Ý của anh là gì?”
Lúc cô ta đang tuyên bố chuyện đính hôn, anh ta đột nhiên đến ngăn cản, còn có thể là ý gì?
Yến Nam Phong nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Anh thảo luận việc đính hôn với em khi nào?”
“Nam Phong...” Mộ Thanh Lương cảm thấy huyết dịch toàn thân dường như đóng băng lại, thân thể cứng đờ. “Anh không định đính hôn với em sao?”
“Anh không nghĩ về nó.”
Toàn đại sảnh náo động lên.
Rốt cuộc chuyện là như thế nào? Vừa rồi mọi người còn đang suy nghĩ lời chúc phúc, làm sao mọi chuyện đột nhiên lại trở thành thế này? Họ là cặp kim đồng ngọc nữ đáng ghen tị nhất trong giới, một cặp trời sinh, nhưng lại không có kế hoạch đính hôn?
Yến Nam Phong thậm chí còn ở trước mặt Yến lão gia, Mộ Thanh Lương, còn có những người khác dừng chuyện đính hôn này lại.
Ở đây không có ai là không kinh ngạc.
Khiến cho đương sự là Mộ Thanh Lương nghiến răng, như thể đang kìm nén lại điều gì đó, cuối cùng vẫn không thể kìm lại, nước mắt cứ thế bật ra...
Cô ta không nên khóc, một khi cô ta mất kiểm soát mà nói, trò giải trí ngày mai sẽ là trò đùa của cô ta.
Nhưng cô ta không chịu được, tại sao mọi thứ lại thành ra thế này... Cho dù mấy năm nay Yến Nam Phong không thể hiện tình cảm trắng trợn, táo bạo cho cô ta, nhưng sự quan tâm dịu dàng chăm sóc là không thiếu.
Cô ta cho rằng chờ khi họ ở bên nhau đã lâu thì sẽ kết hôn, anh ta sẽ có trách nhiệm yêu cô, nhưng mà...

Đám người nháo nhào, cảnh tượng bắt đầu mất kiểm soát.
Vân Nguyệt đứng trên lầu làm khán giả, ánh mắt nhẹ nhàng rơi xuống, cô cũng giống như những người khác, sau khi Yến Nam Phong bước ra, khuôn mặt xinh đẹp bắt đầu dần dần kinh ngạc.
Trong lúc hỗn loạn, không hiểu sao cô lại bắt gặp được ánh mắt của người bên dưới.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên trước tình cảnh lúc này, nhưng riêng Yến Nam Phong lại đột nhiên nhìn lên lầu.
Ánh mắt anh ta phức tạp đến khó hiểu, sâu thẳm như chiếc giếng cổ.
Anh ta là có điều gì đó muốn nói, nhưng lại không thể nói ra...
Qua nhiều năm, khi cô lần nữa nhìn lại anh, trong ánh mắt sớm đã không còn ánh sáng, so với người lạ còn xa lạ hơn, hiện giờ cô chỉ là một quần chúng ăn dưa bình thường.
Hơn nữa đang ăn thì có bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng chạm vào mặt cô, không cho cô tiếp tục xem nữa.
Trò cười ở tầng dưới dường như không tồn tại ở chỗ của Yến Thiên, ngón tay thon dài của anh thong thả ung dung lột giấy gói kẹo, lấy ra một miếng kẹo mềm hồng đào, đưa lên môi cô.
Vân Nguyệt nhịn không được mím môi: “Chỉ có trẻ con mới cần ăn kẹo để tránh kinh động.”
“Em nghĩ rằng mình lớn lắm sao?”
“...”
Thấy cô như vậy, Yến Thiên đưa tay còn lại lên, giống như đang đút cho một đứa trẻ uống thuốc, ngón cái cùng ngón trỏ nhẹ nhàng bóp chặt hai hàm dưới của cô, khiến hai cánh môi cô mở ra, sau đó đút viên kẹo vào.
Giấy gói kẹo vẫn còn trên tay anh, tự nhiên nắn vuốt nó, ánh mắt cũng thản nhiên nhìn xuống.
Lơ đãng mà bắt gặp ánh mắt của Yến Nam Phong.
Anh rất bình tĩnh hiền hoà, không biết là cố ý hay vô tình, tay buông lỏng, giấy gói kẹo trong tay từ trên cao rơi nhẹ xuống.
Giấy gói kẹo hồng nhạt như một sự chứng kiến ngọt ngào.
Tầng dưới ồn ào vì chuyện đính hôn không thành, trên lầu lại từ từ đút nhau ăn kẹo.
Kẹo mềm vị đào trắng, rất ngọt.
Vân Nguyệt còn chưa ăn xong, cổ tay đã bị người đàn ông bên cạnh nhẹ nhàng nắm lấy, giọng điệu bâng quơ không mấy thích hợp cho lắm: “Đi thôi, đi xuống xem bọn họ.”
Không hề nói rõ, bất quá Vân Nguyệt nghe ra một ý nghĩa khác.
Cùng nhau đi xuống, xem trò cười của họ.

 


Chương 34

Khung cảnh hài hòa và yên bình ban đầu trở nên hỗn loạn do sự xuất hiện của Yến Nam Phong, mọi người đều mồm năm miệng mười bàn tán, giống như đã quên mất đây là dịp gì, quên rằng đây là một buổi sinh nhật. 

“Tình huống hôm nay là gì đây, hiếm lắm mới thấy đại thiếu gia trở về, không ngờ lại nói ra lời như vậy.”

“Nhìn Mộ tiểu thư như thế, chắc là rất đau lòng.” 

“Không phải hai người bọn họ đã hẹn hò rất lâu sao, nhà trai không thông báo kết hôn không nói đến, đằng này lại còn là nhà gái chủ động, người làm đàn ông còn muốn trốn tránh sao?”

“Ây, hai người này không phải là muốn chia tay đấy chứ, nghe nói các cặp đôi yêu nhau bảy tám năm, nếu không nói chuyện kết hôn, khả năng cao sẽ đi đến bước chia tay.”

Tiếng người thân, bạn bè ngạc nhiên, bàn tán xôn xao khắp nơi.


Ít nhiều đều rơi vào tai của đương sự.

Yến Nam Phong dường như không để ý, thờ ơ với những chuyện này, Mộ Thanh Lương cũng không còn bình tĩnh như vậy nữa, cầm lấy chiếc khăn tay mà quản gia đưa cho, không nhịn được mà rơi lệ khóc thút thít, người bình thường chú trọng hình tượng như vậy mà bây giờ lại trở thành bộ dáng khóc lóc thảm thương.

Một trò khôi hài như vậy, cuối cùng vẫn phải có người kết thúc.

Từ câu nói của Mộ Thanh Lương cho đến trận náo loạn của Yến Nam Phong, Yến lão gia đều là người chứng kiến toàn bộ, hiếm khi sử dụng chống gậy đi đến, không vững vàng đứng trước mặt hai người, thanh âm già nua: “Nam Phong, con nói một chút, sao lại thế này.”

Ông vốn định dùng ngày sinh nhật của mình để cho bọn họ thông báo chuyện kết hôn, kết quả thì ngược lại, cháu trai cả không cảm kích một chút nào.

Mộ Thanh Lương còn khóc đến mức khiến người ta phiền não.

Trước mắt bao người, Yến Nam Phong không hề cảm thấy có lỗi với chuyện vừa rồi, khuôn mặt nhìn như đẹp đẽ, thanh cao, nhưng đôi mắt lại phủ một tầng băng giá không thể tan chảy, giọng nói cũng giống như vậy: “Ông à, con chưa bao giờ nói rằng con sẽ kết hôn cùng cô ấy.”

Mọi thứ đều là ý kiến ​​riêng của bọn họ.

Không có ai hỏi qua ý kiến của anh ta. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Giống như Mộ Thanh Lương, ở tình huống anh ta hoàn toàn không hiểu rõ đã tuyên bố trên tay cô ta đang đeo nhẫn cưới. tin tức hai người kết hôn lan ra, đến thời điểm anh ta biết tin, bên ngoài đã ồn ào huyên náo đủ kiểu.

Mọi chuyện đã đến mức đó, anh ta cũng không làm rõ, chỉ nói chuyện riêng với Mộ Thanh Lương, nhưng hoàn toàn vô ích.

Lần này, họ đã làm điều đó trước mặt tất cả người thân và bạn bè của mình.

Những lời của Yến Nam Phong hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Yến lão gia.

Anh ta cũng không biết gì.

Nhìn những lời nói và việc làm của Mộ Thanh Lương, anh ta nghĩ rằng cuộc hôn nhân của họ đã được thỏa thuận, tin đồn đã lan truyền bên ngoài, anh ta coi đó là chuyện của hai người họ.


Ai ngờ tới...

Yến lão gia dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Mộ Thanh Lương: “Nó không nói sao?”

“Anh ấy…” Mộ Thanh Lương hoàn toàn coi mình là nạn nhân vô tội. “Con đã nói với Nam Phong, nhưng anh ấy luôn cảm thấy phải đợi... Ông nội, không phải ông cũng muốn chúng con kết hôn sớm hơn sao?”

Có sự mong chờ của trưởng bối, sau đó lại quạt gió thêm củi, có thể giúp bọn họ kết hôn sớm hơn một chút.

Ai ngờ, Yến Nam Phong lại là kiểu người đó, dám gây náo loạn trong ngày sinh nhật của ông nội để chống cự, việc này không nằm trong phạm vi suy xét của Mộ Thanh Lương.

“Đây là chuyện của vợ chồng hai đứa.” Yến lão gia nhíu mày đầy vẻ mệt mỏi. “Sau này hai đứa kết hôn cũng là chuyện của hai đứa, nên làm hay không nên làm đều cần phải bàn bạc trước, không phải sao?”

Mộ Thanh Lương chỉ khóc nức nở.

Sinh nhật tốt đẹp, cô ta lại giống như đang khóc tang, cho dù tâm trạng của ai có tốt đến đâu cũng sẽ biến mất.

Thực sự là không phù hợp.

Nhìn thấy cô ta như vậy, Yến lão gia càng thêm bực bội, trước sau gì cũng không nghĩ tới chuyện này, bởi vì hôn sự của bọn họ quá bình thường, cũng không cần nghĩ nhiều.

Bây giờ nghe cháu trai cả nói như vậy, Yến lão gia dần dần sinh nghi. “Nam Phong, con đang suy nghĩ cái gì?”

Yến Nam Phong cúi đầu im lặng.

Yến lão gia kìm lại lửa giận: “Con lớn như vậy rồi, không định kết hôn sao?”

“Con xin lỗi ông.” Yến Nam Phong nói: “Con không nghĩ tới.”

“Còn chưa nghĩ tới? Con muốn kết hôn với ai? Khi nào kết hôn?”

Yến Nam Phong không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Yến lão gia, nhưng ánh mắt của anh ta đã giải thích tất cả, anh ta thực sự không nghĩ đến chuyện kết hôn với Mộ Thanh Lương.

Thái độ này khác xa so với những gì Yến lão gia tưởng tượng.

Không có con cháu đầy đàn.

Đứa nào cũng là nhóc quỷ phản nghịch.

Còn có cô gái kia lại để ông quay đi quay lại như trò chơi, muốn lợi dụng ngày sinh nhật này để ép Yến Nam Phong kết hôn.

Nghĩ đến đây, Yến lão gia chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, không khống chế được nhịp đập trái tim, định dùng gậy đánh vào tay cháu trai cả, nhưng chỉ có thể lơ lửng trên không trung, không thể hạ xuống được, tay vì thể lực không đủ, tiểu não mất thăng bằng, đột ngột ngã xuống.

 “Ông nội!”

Những người xung quanh nhanh chóng phản ứng, lập tức tới đỡ Yến lão gia, nhìn đến mặt ông, đôi mắt đã nhắm lại, sắc mặt trắng bệch. 

“Gọi xe cấp cứu! Ông nội xảy ra chuyện!”

Cảnh tượng lại mất kiểm soát, bước chân mọi người hỗn loạn đan xen, tấp nập ra vào.

Hai người gây ra sự tình này, một người rũ mắt khóc thút thít, một người thì như hồn lìa khỏi xác, hai mắt vô thần.

Bên kia, hai người bước xuống lầu nhanh chóng hòa vào cảnh hỗn loạn.

Yến Thiên bước nhanh đến bên cạnh Yến lão gia, kiểm tra sơ qua tình hình cơ bản nhất, sắc mặt khó chịu, hô hấp không đều, sợ là bệnh cũ tái phát, dặn dò quản gia bên cạnh, “Tới đỡ ông nội một chút, gọi tài xế, bây giờ tới bệnh viện ngay.” 

Sau đó bấm số di động để mở đường cấp cứu đảm bảo đường thông suốt, đồng thời cũng báo cho đội ngũ chuyên gia giỏi nhất ở bệnh viện có thể túc trực bất cứ lúc nào.

Không đến một phút đồng hồ, bác sĩ tư nhân bên này đã bị gọi đến, đi cùng Yến lão gia lên xe, đến bệnh viện trước rồi nói. 

Những vị khách có mặt vẫn không khỏi bồn chồn, có người bận rộn, cũng có người đi tìm con, có người lại chìm đắm trong chuyện tình cảm vừa rồi.

Yến Thiên không cho họ rời đi lúc này, thứ nhất là có quá nhiều người và quá nhiều xe, nếu họ đi ra ngoài có thể ảnh hưởng đến tốc độ đi đến bệnh viện của ông lão. Thứ hai, sự việc hôm nay không được để lọt ra ngoài.

Rốt cuộc vẫn là có quá nhiều người, không lỡ miệng là chuyện không thể nào.

Micrô trên mặt đất được nhấc lên, Yến Thiên lời ít ý nhiều, một công hai việc.

Thứ nhất, ông nội vẫn ổn.

Thứ hai, nếu có chuyện xảy ra, cũng là do mọi người lên tiếng quấy rầy ông, nếu ông có gì ngoài ý muốn, bất cứ ai ở đây đều không thể thoát khỏi trách nhiệm.

Cho nên, chuyện này không thể cho qua.

“Thân thể ông nội vẫn luôn khỏe mạnh.” Giọng anh trầm hơn lúc nãy khiến người khác không khỏi sinh ra cảm giác phục tùng. “Hôm nay chỉ là có điều phiền muộn mà thôi, hy vọng các vị sau này nếu có đến thăm cũng có thể an tĩnh một chút.”

Những gì anh nói cũng là một sự thật ai cũng nhìn ra được, cho nên ai cũng không có lý do gì để phản bác hay không nghe lời, sau khi hạ giọng, cho dù là ông lão không có ở đó, nơi này cũng yên lặng dưới sự sắp đặt của quản gia, những ai nên đi thì đi, ai ở lại thì ở lại, những người ở lại đều là lo lắng cho thân thể của ông lão.

Không lâu sau, Yến Thiên chuẩn bị đi bệnh viện.

Vân Nguyệt đương nhiên muốn đi theo. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Mọi người đều đang nhìn về phía Yến Nam Phong và Mộ Thanh Lương, không ai để ý đến bọn họ.

Vừa ngồi xuống, anh nhìn thấy Vân Nguyệt tràn ngập sự lo lắng: “Ông nội thật sự không sao chứ?”

“Không sao.” Yến Thiên nói: “Chỉ là chịu đả kích.”

Anh không phải là bác sĩ, tình hình cũng không chính xác, nhưng nghe điều này thì luôn khiến người ta cảm thấy yên tâm.

Anh cũng vô cùng lo lắng cho tình huống của ông lão, nhưng chuyện trước sau gì cũng phải xử lý xong mới có thể đi gặp ông, không thể trông cậy vào hai người vừa mới gây chuyện kia.

“Qua đêm nay, mọi người đều sẽ thảo luận.” Vân Nguyệt nhẹ giọng đề cập: “Ông nội rất ghét nghe tin sức khỏe mình không tốt.”

“So với ông nội, bọn họ muốn bàn chuyện của anh cả hơn.”

Cô giật mình.

Dường như là vậy.

Mặc dù vấn đề của ông nội rất khẩn cấp, nhưng vấn đề của Yến Nam Phong lại bị bàn tán nhiều hơn.

Yến Thiên chỉ ám chỉ những người khác không nên loan tin về ông nội của mình, nhưng về chuyện của Yến Nam Phong thì không có ý định ngăn cản.

Cứ để thế giới bên ngoài truyền tin tùy thích, chỉ cần có thể dập tắt tin tức của ông nội là được rồi.

...

Bệnh viện về đêm yên tĩnh hơn ban ngày.

Ngoại trừ Yến Thiên, những người có thể đến thăm là quản gia và bảo mẫu của nhà họ Yến, cùng với Vân Nguyệt.

Yến Nam Phong và Mộ Thanh Lương đều không không đến đây. Người đầu tiên sợ rằng anh ta sẽ khơi dậy sự chán ghét của ông lão, trong khi người sau thì bận rộn với các công việc tiếp theo. Không có gì ngạc nhiên, trong vòng một giờ sau khi sự việc xảy ra, một số người đã bắt đầu đăng bài ẩn danh ở một số nơi. Diễn đàn đã đưa tin về việc [Mộ Thanh Lương bị đá].

Tin tức kiểu này phải do đoàn đội xử lý trước.

Đó là một đêm không ngủ.

Vân Nguyệt ngồi trên băng ghế dựa vào tường, hai tay lạnh cóng, cô không thể tin được, ông cụ đã ở trong phòng phẫu thuật mấy tiếng, tình hình dường như không tốt lắm.

Trong thâm tâm, cô mong ông cụ có thể bình an và khỏe mạnh.

Trên đời này, đây cũng là một trưởng bối yêu quý cô.

Đèn sợi đốt phía trên mờ mịt, một bóng người đổ xuống, tiếp theo là một giọng nam quen thuộc: “Lạnh sao?”

Vân Nguyệt đan hai bàn tay băng giá của mình vào nhau, bị người đàn ông nhẹ nhàng giữ lấy.

Cũng giống như cô, Yến Thiên yên lặng chờ đợi bên ngoài, giữa hai hàng lông mày bình tĩnh đè nén cảm xúc không dễ nhìn thấu.

“Anh hai…” Vân Nguyệt cúi đầu. “Ông nội sẽ không sao đâu.”

“Ừm.”

“Thân thể ông khỏe mạnh đẹp trai, mấy bữa trước còn đi chơi, làm sao có thể bị loại chuyện này đánh bại được.” Vân Nguyệt mím môi: “Ông nhất định sẽ sống thọ.”

Anh hơi ngồi xổm xuống, tiếp tục nắm tay cô, ngước mắt nhìn cô, “Mượn lời tốt lành của em.”

Không khí trong bệnh viện quá âm trầm, máy sưởi cũng không có tác dụng, tay cô lạnh cóng cả lên.

Vân Nguyệt không thích bệnh viện, thậm chí cô còn có chút sợ hãi.

Nghe nói, cô vừa sinh ra đã bị ném ở hành lang bệnh viện.

Sau đó, cũng là ở bệnh viện, lưu lại bóng ma trong lòng.

Yến Thiên vốn dĩ muốn để cô trở về nghỉ ngơi, anh ở lại một mình là được, nhưng sau đó anh cảm thấy cô gái này trông thì mềm mại, nhưng trong xương cốt lại quật cường, vì thế cũng không nhắc tới, muốn ngồi thì ngồi, cách ông lão gần một chút, tâm cũng có thể yên ổn hơn. 

Thời gian trôi qua, lòng người giống như bị kéo lên, càng ngày càng bất an, trong phòng cấp cứu cũng không có động tĩnh gì, không có sự kết thúc, nếu cứ tiếp tục trì hoãn như vậy, e rằng sự tình phát sinh sẽ ngày càng tệ hơn.

Đã sáng sớm.

Vân Nguyệt đứng ngồi không yên, đi đi lại lại, đôi bàn tay đã được bao phủ bởi hơi nóng cũng trở nên lạnh lẽo, bởi vì tâm trạng khó chịu mà cô vẫn đứng bên cửa sổ, khi cơn gió lạnh thổi qua, những giọt nước mắt kìm nén trong mắt cô rơi xuống dưới.

Yến lão gia luôn là người duy nhất mà cô kính trọng, cô xem như là người trong nhà, điều mà cô không muốn nhìn thấy nhất chính là ông xảy ra chuyện.

Nếu mọi việc xảy ra như dự kiến, họ nên ngăn Mộ Thanh Lương và Yến Nam Phong sớm hơn để tránh tình huống như vậy xảy ra.

Nhưng ai có thể ngờ rằng, vị đại thiếu gia vốn luôn điềm đạm, chín chắn lại vì trốn tránh chuyện kết hôn mà không để ý tới hoàn cảnh.

Màn đêm bên ngoài tối đen, chỉ có những tòa nhà cao tầng phía xa lộ ra ánh sáng.

Cô thầm cầu nguyện trong lòng, đứng một lúc lâu rốt cuộc cũng nghe thấy động tĩnh phía sau.

Theo bản năng mà nâng bước chân muốn đi qua nhìn xem, phát hiện khóe mắt vẫn còn đọng lại nước, cô lung tung lau đi, khi đi ngang qua, cô nghe thấy lời nói mệt mỏi của bác sĩ mới yên tâm: “Ông lão không sao, chỉ là bị k1ch thích một chút đã hôn mê, triệu chứng của bệnh cũ.”

Yến Thiên hỏi: “Bây giờ ông thế nào rồi?”

“Ông lão đã tỉnh rồi, vừa rồi ông ấy còn muốn xuất viện.” Bác sĩ nói: “Hiện tại tinh thần của ông ấy đã ổn, nhưng bệnh tim tái phát có thể khiến ông ấy không thể chịu đựng được về mặt tinh thần”.

Yến lão gia mấy năm gần đây tâm tình rất tốt, ít có người có thể chọc tức đả kích ông, rất nhiều người đều quên ông bị bệnh tim. Người già mang những căn bệnh này là chuyện bình thường, miễn là con cháu đừng cố tình chọc giận là được.

Sau khi cảm ơn bác sĩ, Yến Thiên bàn bạc vấn đề xuất viện với quản gia.

Ban đầu bác sĩ đề nghị ở lại để theo dõi nhưng thái độ của ông lão rất kiên quyết, ông lo lắng nếu bị bắt ở bệnh viện thì cơn đau tim còn có thể nặng thêm, chi bằng trở về nghỉ ngơi.

Hơn nữa nếu có thể phát lệnh như thế, cũng chứng tỏ tình trạng của ông vẫn ổn.

Hết thảy thuận lợi, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi.

Đây chắc chắn là một tin tốt.

Vân Nguyệt có vẻ chưa hoàn hồn nên đứng ngây ra một lúc. “Ông nội không sao chứ?”

“Không sao.” Yến Thiên nhìn cô một lúc lâu: “Vấn đề là em, sắc mặt rất tái.”

“Có sao?”

Anh không nói có hay không mà chỉ đưa tay lên, dùng ngón tay gãi nhẹ lên khóe mắt cô, trên đó vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt lạnh lẽo, cùng quầng mắt đỏ như thỏ của cô, người nên lo lắng bây giờ là cô mới đúng. 

Theo cô, Yến lão gia là người nhà của cô, cho nên quá trình chờ cấp cứu vừa rồi giống như mất mạng vậy.

“Ông nội chuẩn bị trở về.” Yến Thiên trấn an: “Chúng ta cũng đi thôi.”

“...Không có việc gì là tốt.”

Thấy cô mất hồn, anh ôm lấy cô, bàn tay nhỏ bé ấy vẫn lạnh ngắt.

Nửa đêm, gió lạnh thấu xương, cánh cửa viện còn cách ô tô một khoảng, nếu người yếu ớt đi ra ngoài có thể sẽ bị cảm lạnh, Yến Thiên lấy một chiếc khăn từ bảo mẫu, quàng nó vào cổ cô một cách tự nhiên.

Vân Nguyệt sững sờ: “Làm, làm gì…”

“Bên ngoài lạnh lắm.”

Nhìn thấy anh giống như rất quen thuộc, nghiêm túc giúp cô quàng lại chiếc khăn, trong lòng Vân Nguyệt tràn đầy cảm xúc lẫn lộn, ngây ngốc tùy anh làm, không quan tâm gì, nhưng sau khi xong mới phát hiện là chiếc khăn đã lung tung rối loạn.

Trai thẳng bế tắc thắt khăn quàng cổ.

Cái nút thắt túi mua hàng của mấy bà cô đi siêu thị còn đẹp hơn cái anh thắt.

Yến Thiên dường như có chút tự giác, sau khi đánh giá kỹ lưỡng, anh nói: “...Có vẻ hơi xấu.”

Vân Nguyệt im lặng, muốn nói, anh cũng biết à. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Sau đó, cô lại nghe anh nói: “Cũng may mà người đẹp.”

“…”

Người đẹp, chiếc khăn dù có xấu đến đâu cũng không vì thế mà trở nên xấu xí.

Đột nhiên, một lời khen đơn giản và thẳng thắn khiến má Vân Nguyệt nóng lên, nhìn chiếc khăn quàng cổ, nó không còn xấu xí nữa, mà rất ấm áp.

Sau khi đợi xe đến, Yến Thiên nắm lấy cổ tay cô, giống như người lớn dắt một đứa trẻ rồi rời khỏi bệnh viện.