Động Lòng Với Ánh Trăng

Chương 29-30






Chương 29



Bà ta đã chứng kiến tất cả những gì đã xảy ra và toàn bộ sự thật... Chỉ là, khi Vân Nguyệt bị oan uổng thì bà ta lại không đứng ra xác nhận.

"Mộ Thanh Lương có thể sống tới bây giờ, chắc hẳn cô ta đã lén lút nuôi không ít kho máu." Vân Nguyệt như không để ý đến biểu hiện của đối phương, nhàn nhạt nói, "Nếu con nhớ không nhầm thì đây là ngành công nghiệp bất hợp pháp. Nếu những chuyện này bị lộ ra, sẽ có ảnh hưởng không nhỏ đến sự nghiệp của cô ta."

"Cho nên cô muốn thế nào? Kiện cô ta? Bằng chứng đâu?"

Bằng chứng phương diện lời nói, bây giờ chẳng qua là vừa mới bắt đầu, cô còn chưa chuẩn bị đầy đủ nhưng cơ bản là đã nghĩ xong phương hướng rồi.

Cho dù có tìm được nhân chứng năm đó thì sức thuyết phục và ảnh hưởng cũng không lớn lắm.

Hữu ích nhất là Yến Nhược Ngọc.

Vân Nguyệt nhìn vào mắt đối phương, nói thẳng: "Con hi vọng cô có thể giúp con."

Có sự giúp đỡ của Yến Nhược Ngọc, mọi chuyện sẽ dễ làm hơn, dễ dàng vạch trần sự việc năm đó, tiếp sau đó nữa tìm kiếm bằng chứng vi phạm pháp luật của Mộ Thanh Lương trong những năm gần đây. Đến lúc đấy, hình tượng nữ minh tinh giàu sang phú quý và nữ thần thanh khiết trong làng giải trí của Mộ Thanh Lương sẽ tức khắc biến mất trước mặt mọi người.

Hủy hoại sự nghiệp, ly gián tình cảm, kéo cô ta từ đỉnh cao danh vọng rơi xuống vực thẳm.

Làm được những thứ này, mới có thể miễn cưỡng bỏ qua ân oán năm đó.

Tuy nhiên, trên mặt Yến Nhược Ngọc chẳng qua chỉ là tự phụ cười nhạt: "Chu Vân Nguyệt, cô không khỏi quá ngạo mạn rồi, dựa vào đâu mà tôi phải đứng về phía cô."

Dựa vào cái gì.

Đương nhiên là dựa vào thân phận hiện tại của Vân Nguyệt.

Một người là phu nhân tương lai và một người chỉ là dâu cả bình thường của nhà họ Yến, nhìn vào cũng biết đâu mới là sự lựa chọn có lợi nhất.

Yến Nhược Ngọc trời sinh bản tính kiêu căng ngạo mạn, coi thường người khác, mạnh mẽ cưỡng ép có thể dẫn tới hiệu quả ngược lại.

Cho nên Vân Nguyệt không thúc giục, cuối cùng cô chỉ nói cô hy vọng bà ta có thể cân nhắc hơn thiệt thật tốt.

. . .

Vân Nguyệt không nhúng tay quá nhiều vào việc trang trí sinh nhật của nhà họ Yến, nhưng nếu cô muốn nhúng tay thì Yến Nhược Ngọc chẳng có quyền gì để mà từ chối cả.

Cô cứ bình thản biểu lộ ý nghĩ của mình, để cho đối phương có đủ thời gian để cân nhắc.

Yến Nhược Ngọc chắc chắn đã ôm thái độ hoài nghi hỏi qua Yến Thiên, Vân Nguyệt không biết anh biết gì hay nghĩ gì, ban đêm hai người họ gọi điện cho nhau, anh tùy ý nhắc tới: "Em muốn quà gì?"

Người khác ở nước ngoài, mỗi ngày khi gọi về họ cũng chỉ nói về những chuyện bình thường với nhau.

"Anh cứ tập trung đi công tốt cho tốt đi, không cần phải chuẩn bị quà cho em làm gì." Giọng Vân Nguyệt khôn khéo hiểu chuyện, “Một hai phải nói, em chỉ muốn anh hai trở về sớm hơn."

Đầu bên kia khẽ cười.

Vân Nguyệt ở bên này thể hiện với anh, ôn hòa tùy ý như vậy.



Có thể dưới gió êm sóng lặng ấy, là tâm tư mãnh liệt.

. . .

Thời gian trôi qua thật nhanh, cũng gần đến lúc《 Kiếm Tâm》công bố kết quả.

Anh Triệu không liên hệ nhiều với Vân Nguyệt, chỉ biết lịch trống của Vân Nguyệt cũng rất bận, nhưng không biết cô đang bận việc gì, tranh thủ tìm một ngày hẹn cô đến công ty để bàn công việc của đoàn phim《 Kiếm Tâm》.

Anh Triệu đã chuẩn bị đầy đủ để Vân Nguyệt đóng một vai phụ nhỏ trong đó, nói lải nhải rồ vẽ cho cô một cái bánh nướng giải thích phương hướng phát triển trong tương lai. Vai phụ tốt và vai phụ cũng hay, cứ từ từ rồi khoai sẽ nhừ, là vàng thì cuối cùng vẫn sẽ sáng.

Là một IP lớn, 《 Kiếm Tâm》 bắt đầu nóng lên từ buổi casting, bên phía Mộ Thanh Lương thậm chí còn nhận định sẵn vai nữ chính, fan của cô ta cắt ghép những tấm poster của cô ta thành các video ngắn, làm nhiều tuyên truyền.

Tình hình hiện tại, là đang chờ thông báo chính thức về kết quả cuối cùng từ phía 《 Kiếm Tâm》.

"Anh đã tính toán tốt cho em. Sau khi chúng ta diễn bộ này xong, lại đóng một vài quảng cáo nhỏ cùng các chương trình tạp kỹ để làm em nổi tiếng hơn." Anh Triệu tính toán, "Để anh nghĩ xem em phù hợp với loại chương trình tạp kỹ nào… Nếu là thức ăn ngon, không được, nếu là tình yêu ..."

"Yêu cũng không được."

"Sao thế?"

"Em đã kết hôn rồi."

"???"

Anh Triệu vẫn không tin, "Không phải chứ, em trêu đùa anh bao lâu rồi? Em thực sự cho rằng anh là đồ ngốc dễ lừa gạt à."

Vân Nguyệt ngồi trên ghế, hai tay chống trên mặt bàn, mu bàn tay nhẹ nhàng nâng khuôn mặt xinh đẹp, làm ra dáng vẻ vô tội, "Em không có nói dối anh, em thật sự đã kết hôn."

"Với ai?"

"Yến Thiên."

Anh Triệu trầm ngâm thở dài.

Đứa nhỏ này xảy ra chuyện gì vậy?

Cô giả ngu sao? Sao ngày nào cô cũng nói nhảm một chút vậy?

"Nếu em kết hôn với nhị thiếu gia rồi." Lão Triệu vừa cười vừa đáp: "Anh vẫn còn chưa nói chuyện yêu đương với Yến Nam Phong đâu."

"..."

Vân Nguyệt im lặng.

Cô phải giải thích chuyện này thế nào để đối phương tin rằng mình không nói láo đây.

"Anh Triệu à, anh chớ không tin." Vân Nguyệt than thở, “Anh lại còn nói yêu thiếu gia Nam Phong nữa, càng làm em thấy khó xử hơn.”

"Không phải chúng ta đang nói đùa sao?" Lão Triệu cười khúc khích, "Anh đã đặt lời ở đây, nếu em có thể như vậy anh cũng không chịu yếu thế."



"..."

Không đến mức, không đến mức.

Suy cho cùng cũng là quan hệ hợp tác, cô không muốn để anh Triệu phải lưu lạc như vậy.

Còn muốn tiếp tục nói chuyện, Vân Nguyệt đúng lúc nhận được cuộc gọi từ Yến Thiên.

Bây giờ anh đang ở nước ngoài, gọi tới Trung Quốc là buổi sáng nhưng chỗ anh mới chỉ tầm rạng sáng.

Để thuyết phục anh Triệu, Vân Nguyệt không né tránh trả lời Yến Thiên.

Sau chuyến công tác, hầu như ngày nào cô và Yến Thiên cũng gọi điện thoại cho nhau.

Nội dung trò chuyện không sến súa như những cặp đôi khác, nghĩ lại thì chỉ là miêu tả sơ qua cuộc sống của nhau, phần lớn thời gian là anh nghe cô nói, anh cũng không nói nhiều, thi thoảng một lần nói qua loa bữa cơm này khó ăn quá.


Còn không bằng quán đồ Pháp lần trước đi ăn với cô ở trong nước

Lần đó cô mời khách, không rõ anh ăn được bao nhiêu, có lẽ… ăn uống cũng còn tùy tình cảnh?

Một lúc sau cuộc gọi mới được kết nối, anh Triệu ngồi đối diện với cô hỏi: "Ai gọi đến thế?"

"Chồng em, Yến Thiên."

"Em thôi đi."

"..."

Vẫn cứ không tin, Vân Nguyệt chỉ biết bất lực, nhẹ giọng hướng về phía bên kia "A lô" một tiếng.

“Chu Chu.” Cách mười nghìn cây số, giọng nói Yến Thiên khàn khàn lại trầm thấp, “Tuần sau anh sẽ về.”

"Ừm... được."

"Chuyện quay phim đã sắp xếp xong xuôi cho em rồi, em là nữ chính."

Tuy rằng như mong đợi, nhưng Vân Nguyệt vẫn có chút kinh ngạc, cô mím môi, "Cám ơn..."

Cô không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn.

Thực sự biết ơn anh.

Nhưng một câu nói cảm ơn, giống như lông ngỗng vậy, không có chút trọng lượng nào, cô dừng lại chốc lát, tăng thêm giọng: "Cám ơn anh hai, anh hai vất vả rồi."

"Chỉ cảm ơn nói miệng thôi à?"



"Hả?"

Đầu dây bên kia im lặng.

Vân Nguyệt nghĩ, cô không có nói gì sai, nhưng người ở đằng kia có ý gì...

Chỉ cảm ơn nói miệng, có nhẹ quá không? Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy như vậy.


Nếu nhà sản xuất quan tâm đ ến lợi ích, muốn kiếm tiền lợi nhuận như thế thì thuận tiện cho cô chơi thôi… Nhưng đổi lại chỉ là một lời cảm ơn, thật sự quá nhẹ nhàng rồi.

Nhưng Vân Nguyệt không có gì khác để cảm ơn, cô ngập ngừng gọi, "Anh hai..."

Cô còn đang suy nghĩ lung tung, nhưng Yến Thiên ngược lại không để ý đã thay đổi chủ đề, nói: "Lần này anh trở về sẽ mua một món quà."

"Hả?" Vân Nguyệt ngạc nhiên, "Quà gì?"

"Em đoán xem?"

"Cái này, làm sao em có thể đoán được."

"Là một món mà vợ chồng thường xuyên mang, em nghĩ là gì?"

"..."

? ? ?

Món quà giữa vợ chồng thường xuyên mang, là thứ gì ?

Đột nhiên, đầu óc Vân Nguyệt nảy ra điều cô không nên nghĩ đến, suy nghĩ ong ong bùng nổ, những ngón tay vuốt v e gò má đang dần nóng lên.

Giữa vợ chồng, thường xuyên đeo, dường như chỉ có bao cao su.

Chẳng qua là tại sao món quà này lại phải mua ở nước ngoài.

"Anh hai..." Vân Nguyệt khẽ cắn môi, "Trở về rồi nói đi."

Có một số việc cô chưa sẵn sàng, nếu muốn làm thì ít nhất cũng phải đợi anh quay về xem...

Sau một thời gian xa cách, không ngờ bản tính đàn ông của anh lại bộc lộ ra.

“Được rồi.” Yến Thiên không để ý đến sự kỳ lạ bên phía cô, “Gần đây còn có chuyện gì không?

“À… Không có.” Vân Nguyệt nhìn anh Triệu đối diện, đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Ồ… Cái đó, anh có thể nói vài lời với người đại diện của em được không?

"Sao thế, anh ta bắt nạt em à?"

"Không, anh ta chỉ muốn làm quen."

Anh Triệu khuôn mặt sững sờ phía đối diện nhìn Vân Nguyệt, đưa điện thoại lên tai.

Sau đó, anh ta nghe được giọng nói chân thật của Yến Thiên: "Xin chào."

"... ???"

Anh Triệu đầu óc trống rỗng.

"Xin hãy chăm sóc cho Chu Chu."



Giọng nói của người đàn ông trầm lặng, nhưng khi gọi "Chu Chu", lại lộ ra chút dịu dàng.

Anh Triệu phản ứng rất nhanh, vội vàng đáp lại: "Nào có nào có, nhị thiếu gia sao lại nói..."

Anh không nói nhiều, chỉ là mấy câu ngắn ngủi, đã khiến anh Triệu sợ mất mật.

Đó thực sự là Yến Thiên.

Sau khi cúp máy, anh vẫn còn ngây người hồi lâu, đầu óc cứng đờ, hai tròng mắt khó tin nhìn cô bé trước mặt, "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra..."

Vân Nguyệt buông tay: "Em đã nói rồi nhưng anh có tin đâu."

"Sao mà em làm anh tin được chứ?"

"Nhưng, vừa rồi anh bảo là nếu em kết hôn với Yến Thiên, anh sẽ tìm Yến Nam Phong để yêu mà."

"..."

"Yến Nam phong đã có bạn gái, nếu thực giống như lời anh nói, có thể Mộ Thanh Lương sẽ không buông tha cho anh đâu.”

Anh Triệu khóc không ra nước mắt.

Anh ta nào phải đã nuôi dưỡng một đóa hoa yêu kiều, anh ta rõ ràng là đã nuôi một tiểu tổ tông.

Vẫn là tiểu tổ tông có thể mang lại phúc lành cho anh ta.

Nếu bọn họ thật sự kết hôn, anh ta sẽ không phải vội vàng bám víu lấy nữa.

"Nếu em là vợ cậu ấy, không phải vai nữ chính của "Kiếm Tâm" đã trong tầm tay sao?" Anh Triệu nóng lòng hỏi: "Em đã nói cho cậu ấy biết chưa?"


Vân Nguyệt gật đầu, Yến Thiên hứa với cô rằng sẽ giúp đỡ, nhưng cô không biết là đến mức độ nào.

Cô giơ ngón tay chỉ vào máy tính bảng trước mặt, trên màn hình là trang chính của Weibo.

Top tìm kiếm nóng đầu tiên: Kiếm Tâm, cố định vai nữ chính.

Thấy vậy, trong lòng Vân Nguyệt nhẹ nhõm, phun ra hai chữ: "Ổn định."

Anh Triệu lòng như lửa đốt, cầm lấy máy tính bảng nhìn một cái.

Đó là thông tin chính thức được thông báo bởi《 Kiếm Tâm 》——

Nữ chính không phải Mộ Thanh Lương, cũng không phải Nguyễn Vãn Vãn, mà là Vân Nguyệt.

Điều kỳ lạ là các bình luận bên dưới êm dịu đến lạ thường, không còn những acc clone như trước tung tin đồn gương mặt của Vân Nguyệt đã qua phẫu thuật thẩm mỹ, không ai đặt câu hỏi về chủ đề phủi sạch Mộ Thanh Lương, cũng không ai nghi ngờ liệu vai diễn này có gì sai sót hay không.

Các bình luận đã được kiểm soát tốt, trong như nước: 【Ủng hộ chị Vân Nguyệt! 】

【Em gái đẹp quá, mong chờ tác phẩm mới.】

Thật tốt khi có người làm chỗ dựa, ngay cả công việc sau này cũng sẽ được hoàn thiện thật tốt.









Chương 30



Anh Triệu không thể kiềm chế được, tâm tình kích động không thôi: “Ai chao ôi tổ tông bé nhỏ của anh, ngôi sao may mắn của anh, bé cưng của anh, em quả thật khiến anh nở mày nở mặt quá.”

Anh ta vô cùng hưng phấn, đến cả giọng nói cũng như sắp bay lên: “Bạn Tiểu Vân, có thể nói cho anh biết làm sao em có thể làm được điều này trong một khoảng thời gian ngắn như thế nào?”

So với anh ta, Vân Nguyệt lại thản nhiên hơn rất nhiều.

Dù sao cô cũng đã biết từ sớm.

“Anh muốn biết cái gì?” Vân Nguyệt chống cằm, ánh mắt nghiêm túc: “Nếu như là về chuyện giữa em và nhị thiếu gia thì anh nghe xong có lẽ sẽ rất thất vọng.”

“Sao lại thế được!” anh Triệu nói, “Đừng nói tới kết hôn, em không biết có bao nhiêu người muốn nịnh bợ…”



Trong lòng anh Triệu, Vân Nguyệt đã trở thành bậc thầy tán tỉnh, dù sao đảo mắt nhìn quanh cả trong và ngoài giới, đừng nói giải quyết được nhị thiếu gia trong khoảng thời gian ngắn, coi như là thả dây dài câu cá lớn cũng chẳng có chút khả năng nào.

Vân Nguyệt không nói nguyên do.

Chính cô còn không biết sao mình lại kết hôn với anh nữa… Giống như chỉ là ỷ vào việc trước kia từng quen biết, sau đó nói thêm vài câu với anh?

Cô không nói cũng không sao, anh Triệu vẫn chìm đắm trong vui sướng.

Sau này Vân Nguyệt trở thành minh tinh lớn, vậy anh ta chính là người quản lý vàng sau lưng minh tinh lớn rồi.

Trái với dáng vẻ tràn trề vui sướng của anh ta, Vân Nguyệt lại bình thản hơn rất nhiều. Cô không thấy bất ngờ lắm, có lẽ đã biết trước miễn là chuyện mà anh hứa hẹn thì anh sẽ không nuốt lời. Nếu hỏi lấy gì làm căn cứ thì đại khái có lẽ là cảm giác.

Cảm giác này rất vi diệu, giống như cô chỉ cần ngủ ở bên cạnh anh thì sẽ không còn mất ngủ nữa vậy.

Sau khi tin tức giống như bom dội này tuôn ra, netizen giống như được tiêm máu gà điên cuồng cào phím, có buồn rầu có cố ý, có nổi điên, còn có người nói ekip làm phim “Kiếm Tâm” vô tâm, vì sao Mộ Thanh Lương có phiếu bầu cao nhất nhưng lại không chọn cô ta.

Bình chọn trên Internet chỉ là một giai đoạn, chủ yếu nhất còn phải xem tổng số phiếu cuối cùng, một trăm người yêu thích nhưng có năm mươi anti fan phản đối thì cũng không có giá trị tham khảo.

Là lưu lượng đỉnh cấp*, ekip của Mộ Thanh Lương rất giỏi việc mê hoặc fan, vậy nên các fan được bồi dưỡng ra tương đối cực đoan, không cho phép bất kỳ thần tượng nhà nào vượt lên trên thần tượng nhà bọn họ, thấy ai chướng mắt là lại vọt tới châm chọc như một đàn ong, dẫn đến nuôi ra rất nhiều fan chuyên đi bôi đen nhà người khác.

(*Lưu lượng đỉnh cấp: Những người nổi tiếng có lượng fan đông đảo, có độ nhận diện cao)

Đứng ở trên cao khó tránh cảm thấy lạnh lẽo, khi đứng ở vị trí như vậy nên gặp những đánh giá trái chiều như thế là tự nhiên. Phía dưới official Weibo của “Kiếm Tâm” tràn ngập bình luận của seeder*, nhưng Weibo cá nhân của Vân Nguyệt và các nhóm chat mới lập thì lại tám đ ến mức khí thế ngất trời.

(*Khống bình: Khống chế bình luận, điều hướng bình luận)

Vân Nguyệt giữ tâm thế bình tĩnh, thấy số lượng người hâm mộ cô ngày một tăng lên và một số ít bình luận tỏ vẻ nghi ngờ kỹ năng diễn của cô thì cũng chỉ cười cười cho qua, điều mà sau đó cô nên cân nhắc và bận rộn chỉ có giao lưu công việc cùng với ekip làm phim “Kiếm Tâm”.





Ngày mừng thọ của ông cụ đã sắp đến. Đọc Full Tại

Tuổi tác càng lớn. Yến lão gia càng trở nên ham chơi, cứ chơi cùng với một vài người trẻ tuổi suốt, ngược lại chẳng buồn để tâm đ ến tiệc mừng thọ của mình. Mãi đến đêm trước tiệc mừng thọ, ông ấy khó khăn lắm mới quay chịu về nhà họ Yến.

Cả trong lẫn ngoài nhà có vô số chiếc xe đỗ lại, đều là của các tiểu bối. Dù sao cũng là gia tộc lớn sản nghiệp lớn, họ hàng thân thích và bạn bè nhiều vô số kể, hiển nhiên bọn tiểu bối cũng rất quan tâm đ ến tiệc mừng thọ của đại lão gia, còn tốn rất nhiều tâm tư tặng quà.

Lúc đầu Vân Nguyệt không biết chuẩn bị quà gì mới có thể khiến cụ ông hài lòng, Yến Thiên nói cho dù cô có tặng một cục đá thì ông cụ cũng sẽ coi nó như báu vật, nghe được câu này, nếu không phải đang cách nhau một đường truyền điện thoại, Vân Nguyệt thật muốn tặng cho anh một ánh mắt xem thường.

Nói thì nói thế nhưng Yến Thiên vẫn sai người giúp cô chuẩn bị một phần quà tặng, là một bức tranh sơn thuỷ.

Cô nhìn không ra bức tranh đó có nội dung gì, giống như là dùng bút lông chấm tuỳ tiện quẹt vài nét thôi vậy, nhưng mà đến buổi họp mặt hôm nay, Yến lão gia lại vô cùng vui vẻ.

Trong thư phòng, Yến lão gia ngồi trên ghế mây, tư thế ung dung, hoà ái khen ngợi: “Vẫn là Chu Chu nhà chúng ta có lòng, biết ông thích mấy thứ này.”

Ông ấy chỉ vào những món đồ linh tinh lỉnh kỉnh bày ở trong góc căn phòng này: “Mấy người kia chỉ biết tặng ông thuốc bổ, làm giống như là ông đã già lắm vậy, thực chẳng khiến người ta thích nổi.”

Thực ra những người khác đều tặng những món đồ thực dụng, chỉ hận không thể dùng đủ loại kỳ trân dị bảo trên toàn thế giới để nịnh nọt vị lão gia này. Chỉ là đối với Yến lão gia không thích là không thích vẻ mặt sau khi tặng quà của bọn họ, cũng là không thích bọn họ ước ao nhà họ Yến có thể giúp đỡ bọn họ trong việc làm ăn các thứ.

Yến lão gia sai người tỉ mỉ cất bức tranh sơn thuỷ đi, lại hỏi: “Thằng hai còn chưa về à?”

Quản gia đứng ở bên cạnh đáp theo đúng sự thật: “Nhị thiếu gia giờ chắc vẫn còn ở trên máy bay.”

“Thằng nhóc này, cũng không biết bay về sớm một chút hay sao.” Yến lão gia dài giọng nói, “Đến sinh nhật của Chu Chu, nếu nó mà dám đến trễ...“

Lời này của ông khiến cho Vân Nguyệt có hơi dở khóc dở cười, thậm chí còn hoài nghi có phải ông cụ đã biết chuyện từ trước đến nay giữa cô và Yến Thiên hay không.

Cô cũng có phải là hoa thơm mật ngọt gì đâu mà khiến người ta nhớ thương đến thế.

Cô mỉm cười ngồi lại bên cạnh ông cụ, tuỳ tiện tán gẫu đôi ba câu. Trong thư phòng còn có một con vẹt do cô mang đến hôm trước, sợ Yến Nhược Ngọc có ý đồ gì với con chim này nên cô cũng bảo người ta đặt nó ở một góc thư phòng.

Cách bố trí đồ đạc trong nhà thay đổi rất nhiều, Yến lão gia cũng không để ý chuyện ai là người thả con vẹt này vào đây, cười tủm tỉm hỏi về công việc của Vân Nguyệt dạo gần đây.

Cô có sao nói vậy trả lời ông ấy, bao gồm cả việc cô đạt được vai nữ chính.

“Vẫn phải cảm ơn anh hai giúp đỡ con.” Cô không quên bổ sung một câu. “Nếu không có anh ấy, con có lẽ đã bị loại mất rồi.”

Yến lão gia giả vờ bất mãn: “Đều là người một nhà, cần gì phải cảm ơn.”

Nghe ông ấy nói vậy, Vân Nguyệt đoán chừng ông cụ còn không biết rằng nhân vật lần này mà cô có được cũng tương đương như giật được từ chỗ Mộ Thanh Lương.

Cụ ông cũng không có ấn tượng quá tốt về Mộ Thanh Lương, nhưng bởi vì người ta là ân nhân cứu mạng của cháu trai lớn nhà ông, sắp tới lại còn là cháu dâu tương lai, cho nên những khi cần bày tỏ thái độ của trưởng bối thì vẫn có, nhưng sau đó lại vì sự cố đẩy người nhảy lầu kia, thái độ của cụ ông với Mộ Thanh Lương cũng lạnh nhạt đi.


Giờ chưa thấy bọn họ ở cạnh nhau thế nào, Vân nguyệt cũng không rõ trạng thái thế nào, vậy nên không nói những lời thừa thãi nữa.

Thời gian trôi qua, quà tặng và những tiểu bối đến thăm càng lúc càng nhiều, phần lớn là bị ngăn ở ngoài cửa thư phòng bởi nếu như ai muốn đến thăm cũng gặp thì sao mà gặp cho hết được, huống hồ gì bữa tiệc còn chưa bắt đầu nữa đâu.

Những tiểu bối có quan hệ không thân thiết thì có thể cản được nhưng đại thiếu gia và thiếu phu nhân thì sao mà cản được.

Ngay lúc Vân Nguyệt và cụ ông đang trò chuyện vui vẻ thì Yến Nam Phong và Mộ Thanh Lương đến gõ cửa.

Hai người bọn họ một ôn tồn lễ độ, một khéo léo đoan trang, chênh lệch chiều cao vừa phải, có sự quen thuộc và ăn ý giống như đã chung sống với nhau mấy mươi năm, bất kể là đứng hay là ngồi thì đều là một cặp trời sinh.

Thậm chí khi cả hai người thấy Vân Nguyệt ở đây cũng chưa từng thay đổi một tí xíu xiu sắc mặt nào.

Yến Nam Phong điều tiết tâm trạng rất nhanh, sau khi hơi kinh ngạc thì dời mắt đi: “Ông nội.”

Người phụ nữ ở bên cạnh cũng theo sau gọi một tiếng: “Ông nội.”

Nhà họ Yến tổ chức tiệc mừng thọ, họ đương nhiên sẽ không vắng mặt, chạm mặt là chuyện không thể tránh được. Tâm tình Vân Nguyệt bình thản như nước lặng, nét mặt thản nhiên, nhu thuận hiểu chuyện mà ngồi trên một chiếc ghế sofa mềm chếch sang một bên với Yến lão gia, lòng bàn tay nhẹ nhàng nâng nâng mái tóc, tư thế tuỳ ý, dáng vẻ đó giống như một cô cháu gái nhỏ được Yến lão gia cưng chiều nhất vậy.

Thấy họ đến không chỉ không bắt chuyện mà ngược lại, trên gò má xinh đẹp lại là thần sắc lãnh đạm và khinh thường.

Khoé mắt Mộ Thanh Lương bắt được những chi tiết này, bàn tay âm thầm siết chặt.

Yến lão gia vừa rồi đang thích thú tán gẫu cùng với Vân Nguyệt, thoải mái cười đùa, ôn hòa dễ gần, sau khi thấy họ thì ngay lập tức khôi phục lại biểu cảm nghiêm túc trước sau như một, cả giọng nói cũng trở nên nghiêm nghị: “Đã tới rồi à.”

“Tới chúc thọ ông nội ạ.” Yến Nam Phong đến gần hơn một chút, đưa quà tặng trong tay tới, dịu dàng cười nói, “Đây là lá trà mà con đặc biệt hái từ vườn trà mới mở, mong ông nội vui lòng nhận cho ạ.”

Bên phía trưởng bối thì Yến Nam Phong vẫn rất có lòng, cụ ông đã nhìn chán mấy thứ báu vật nổi tiếng, cái mà ông ấy cần vẫn là một phần tâm ý của tiểu bối, vì vậy từ mấy năm trước anh ta đã bắt tay vào chuẩn bị, tỉ mỉ chọn một mảnh đất màu mỡ để trồng lá trà, mời toàn những thợ cả và giám phẩm sư tiêu chuẩn quốc tế, bảo đảm chọn lựa ra một loại lá trà độc nhất vô nhị trên thế giới mà lại hợp miệng ông cụ.

Mộ Thanh Lương thì theo số đông tặng một miếng ngọc thạch điêu khắc, không tốt cũng chẳng tệ.

Yến lão gia đều nhận lấy hết.

Vốn dĩ chuyện này đã có thể hoà bình mà kết thúc, nhưng Mộ Thanh Lương hết lần này đến lần khác lại không có ý rời khỏi. Cô ta nhớ tới lần trước bị Vân Nguyệt tạt nước đầy mặt, hận thù trong lòng không thể tiêu tan được, ánh mắt nhìn về phía cô có chứa hận ý cực đoan, còn trợn trắng mắt với cô.

Cô ta thể hiện quá mức rõ ràng, Yến lão gia thấy được thì cau chặt mày, gọi hai người đến đây rồi giới thiệu giống như mới gặp mặt lần đầu: “Suýt nữa thì quên nói với mấy đứa một tiếng, giờ Chu Chu đã về rồi.”

Ông cụ có cách nói chuyện của riêng mình, ngữ điệu câu đầu tiên ôn hoà, sau khi tạm ngừng một chút thì cường điệu nhấn mạnh câu thứ hai, tương đối nghiêm nghị nhắc nhở: “Vẫn giống như trước đây, nó là người nhà họ Yến chúng ta, điểm bất đồng duy nhất chính là từ giờ trở đi, nếu có ai dám coi thường nó dù chỉ là một chút, cho dù là cháu trai ruột của ta ta cũng sẽ không bỏ qua.”

Chuyện năm đó khi cụ ông quay về rồi mới hiểu, bởi vì không có mặt tại “hiện trường” nên không thể chứng minh được điều gì, cho dù là gia chủ nhưng không có ai tin tưởng Vân Nguyệt thì cũng chẳng có tác dụng gì lớn, không có cách nào rửa sạch oan khuất cho Vân Nguyệt.

Đã từng trải qua biệt ly rồi, ý nghĩ của ông cụ cũng đã khác, nếu giờ lại giẫm lên vết xe đổ của năm đó, kệ cha hắn là tam thất hay là thập thất, ông ấy sẽ xử lý cái đứa khơi chuyện trước.

Cho dù là Mộ Thanh Lương bây giờ, sợ là không có cái gan lại gây chuyện thị phi nữa rồi.

Bị ông cụ ngăn cấm, cũng sẽ bị Yến Thiên trừng phạt. Đọc Full Tại

Nếu không phải hôm nay là đại thọ của cụ ông có khi cô ta còn chẳng bước vào được cánh cổng nhà họ Yến.

Giờ cô ta nào còn nở mày nở mặt được như trước kia, sau khi bị cảnh cáo thì mặt mũi trắng bệch.

Thấy hai người im re không nói lời nào, ông cụ nghiêm khắc trừng mắt: “Có nghe thấy không hả?”

Yến Nam Phong cúi đầu: “Con biết rồi ạ, thưa ông nội,”

Người phụ nữ bên cạnh cũng chỉ có thể nghe theo.

“Vậy là được rồi.” Yến lão gia nói, “Nếu đã là người một nhà, vậy thì giờ Chu Chu đang thể hiện một vai trò mới trong giới giải trí, nếu như có năng lực, làm anh chồng chị dâu, ta cũng hy vọng mấy đứa giúp đỡ nó một chút.”

Vốn dĩ mấy chữ anh chồng chị dâu này khiến cho Mộ Thanh Lương ít nhiều gì cũng tìm được một chút cân bằng tâm lý, tuy là ông cụ yêu thương Vân Nguyệt, nhưng cô ta mới là cháu dâu nhà họ Yến.

Nhưng ông cụ còn nói tiếp một câu: “Gần đây nó phải diễn cái gì nhỉ, à, gọi là “Kiếm Tâm”! Nam Phong, công ty các con không phải còn có đoàn đội công ty à, nhớ tuyên truyền nhiều nhiều vào đấy.”

Mặt Mộ Thanh Lương đã khó chịu đến độ biến thành màu gan heo.

Lúc đầu nữ chính của “Kiếm Tâm” là cô ta, sẽ chỉ là cô ta, ấy vậy mà hết lần này đến lần khác giữa đường lại trồi ra một con Vân Nguyệt.

Có trời mới biết khi cô ta nhận được tin tức suýt chút nữa là ngất xỉu trong phòng khách ở nhà, đã lâu như thế rồi mà vẫn chưa hoà hoãn lại. Cô ta có tưởng tượng thế nào cũng không nghĩ tới miếng ăn đã đến miệng còn bay đi, tâm tình tụt dốc đến tận cùng, thời thời khắc khắc đều đang ảo não căm hận. Nhận được tin Yến Nam Phong mời cô ta đến dự tiệc mừng thọ của ông cụ, nhớ lại rằng sắp tới bọn họ sẽ công bố tin tức sắp sửa kết hôn, tâm tình vất vả lắm mới dịu lại một chút, kết quả thì…

Vết sẹo lại bị ông già này bóc ra! Còn bảo bọn họ giúp đỡ!

Mà Yến Nam Phong thì bình thản trả lời: “Con biết rồi ạ, ông nội.”

Mộ Thanh Lương suýt chút nữa tức đến hộc máu.



Người ta thường nói gừng càng già càng cay.

Yến lão gia vẫn còn tự trách trước kia không thể bảo vệ và giữ Vân Nguyệt ở lại, cho nên sau khi cô quay về ông càng dành cho cô sự thiên vị rõ ràng hơn.

Trời đông giá rét, nhà họ Yến lại ấm áp vô cùng.

Lúc Yến Thiên gọi điện cho Vân Nguyệt còn có thể nghe thấy sự vui sướng không thể che giấu được trong giọng nói của cô.

Anh đơn giản biểu đạt rằng mình vừa mới xuống máy bay, đại khái cần một hai tiếng mới có thể tới nơi, sau đó lại hỏi tình hình của cô bên này: “Có chuyện gì mà vui thế?”

“Ừm… Cái này ấy mà.”

Bóng đêm bên ngoài dày đặc, đèn đường mờ nhạt ấm áp, trong nhà ngoài nhà tràn đầy không khí vui mừng, khiến cho cảm xúc của con người trở nên tốt hơn nhiều.

Vân Nguyệt không biết phải giải thích như thế nào cho rõ ràng, cô đứng ở cửa sổ nơi hành lang, ngẩng đầu nhìn ánh trăng tròn vành vạnh trên cao, nhẹ nhàng từ tốn trần thuật: “Chỉ là… Đột nhiên có cảm giác có nhà.”

Không cha không mẹ không nơi ký thác, cho nên vẫn chờ mong tìm kiếm cảm giác này.

Yến Thiên không cười nhạo cô nói chuyện không đầu không đuôi, ngừng một chút rồi hỏi: “Nhà là cảm giác gì?”

“Chính là… được cưng chiều, được quan tâm, được để ý đến đi?”

“Vậy em không phải chỉ là đột nhiên.” Đọc Full Tại

“Hửm?”

“Sau này cũng sẽ có.” Giọng người đàn ông trầm thấp, nghe giống như một lời hứa hẹn, “Vẫn sẽ luôn có.”

Vẫn sẽ có người cưng chiều, quan tâm, âm thầm bảo vệ cô từ phía sau.

Cho dù không ở trong trái tim cô thì cũng sẽ vẫn đứng ở bên cạnh cô.

Hôm nay là một buổi tối náo nhiệt ấm áp.

Bóng tối giống như mực bao trùm lấy bầu trời, trăng vằng vặc gió lao xao, ánh trăng chiếu rọi lên vạn vật, nỗi tương tư mà ai đó đè nén giống như bị bóp vụn hòa vào ánh trăng, chiếu vào đôi mắt của người ngắm trăng ở nơi khác.

Vân Nguyệt đang đợi Yến Thiên.