Động Lòng - Lệ Vụ

Chương 72




Ánh đèn tối dần.

Răng cưa ở bao bì tách ra đâm vào đầu ngón tay, cảm giác ngứa buốt xuất hiện bên cạnh cảm giác đau nhói.

Ngón tay Chu Tự Thâm hơi dùng sức làm cho răng cưa càng chặt càng sâu, mượn cảm giác đau đớn nhỏ bé này kích thích thần kinh hưng phấn quá độ của mình, kéo giãn tiết tấu một chút. 

Anh lẳng lặng rũ mắt nhìn cô.

Anh luôn thích dùng khăn trải giường tối màu.

Bởi vì trước đây màu sắc này khiến cho anh tĩnh tâm và thư giãn, sau đó sẽ bước vào trạng thái nghỉ ngơi thoải mái. Tuy nhiên, bây giờ anh lại nghiện tác động thị giác và sự thích thú do sự tương phản màu sắc mang lại.

Màu tối tạo ra sự tương phản tốt nhất với màu sáng.

Màu xám đen càng đậm và càng sâu hơn trong ánh đèn mờ ảo, giống như một đĩa sứ tráng men đựng chiếc bánh Souffle Pancakes bông mịn. Chỉ cần lắc nhẹ, bánh nướng xốp mềm mại màu trắng sữa cũng sẽ run rẩy khiến cho người ta có cảm giác thèm thuồng, muốn bắt đầu nếm thử trực tiếp.

Tuy nhiên, họ vẫn sẽ sử dụng dao nĩa đúng quy tắc để thưởng thức món tráng miệng theo cách hoàn hảo nhất. 

Một âm thanh khe khẽ vang lên, bao bì răng cưa bị xé ra.



Khương Gia Di nằm sấp trên người anh, nhắm mắt nghỉ ngơi, mồ hôi toát bên thái dương đang kề bên cổ anh, hô hấp dần dần bình phục.

Bỗng nhiên, hơi thở bị gián đoạn. Cô nín thở một lát, lại hoảng loạn mất đi tiết tấu ban đầu.

Âm thanh vụn vặt vang lên sau lưng.

Anh vẫn nằm bất động, tay đặt sau gáy, hơi đỡ thân cô đứng dậy rồi nâng cằm hôn cô.



Cửa phòng tắm ngăn cách tiếng nước, âm thanh vốn tí tách giòn tan khi nước chảy xuống đất bỗng trở nên nặng nề.

Khương Gia Di nằm sấp bên cạnh bồn tắm, mấy sợi tóc ướt rủ xuống sau gáy rồi dán sát vào tấm lưng dính nước, một lát sau lại bị sóng nước lắc lư lay động giống như rong biển trôi nổi trên mặt nước.

Nước ấm có thể làm dịu cơ thể và làm giảm ý chí của con người.

Ý thức trong đầu giống như một miếng bọt biển ngâm nước, nặng trịch nhưng mềm mại.

Cô chớp mắt, sự chú ý bay đến bồn rửa cách đó không xa.

Có một cái vỏ nhỏ xíu đã trống rỗng ở đó.

Giây tiếp theo, một nụ hôn rơi xuống gáy cô.



Ngày hôm sau là thứ bảy, không cần phải dậy sớm.

Không có đồng hồ báo thức, Khương Gia Di ngủ đến 10 giờ. Khi tỉnh lại, cả người mềm nhũn nặng nề đem đến cho cô một loại ảo giác kỳ lạ chính mình sắp hòa làm một với chiếc đệm.

Cô xoay người nằm sấp trên gối, vừa lúc nhìn thấy hộp giấy trên tủ thấp đầu giường, còn có ba cái vỏ nhỏ lấp lánh trong thùng rác bên cạnh.

Nói gì mà chuẩn bị cho tình huống bất ngờ, đều là gạt người.

Lúc dùng hết hai cái, cô làm nũng khiến anh dừng lại, anh đáp lại được. Kết quả lúc ôm cô vào phòng tắm, anh lại cố tình biểu hiện “khó lòng kiềm chế”.

Nếu không phải nhìn thấy cái gói nhỏ đặt sẵn trên bồn rửa, e là cô sẽ tin!

Khương Gia Di yên lặng duỗi chân, thò tay đến bên kia giường. Dưới chăn đã không còn nhiệt độ cơ thể sót lại, dễ nhận thấy Chu Tự Thâm đã dậy được một lúc.

Bất kể đêm đi ngủ lúc mấy giờ thì anh cũng không dậy quá trễ vào sáng hôm sau. Bình thường đều là cố định một thời gian, sau khi thức dậy cũng sẽ không có bộ dáng mệt mỏi, thiếu sức sống.

Đương nhiên, anh muốn đã giỏi còn muốn giỏi hơn nữa trong phương diện này nên anh thường xuyên uống một ly cà phê đen để lấy tinh thần.

Khương Gia Di từng ngạc nhiên nhiều lần về chuyện này, cuối cùng chỉ có thể kết luận những người thành công đều rất quy tắc.

Nghĩ đến đây, cô lại không nhịn được coi thường chính mình.

Ở trên giường một lúc, cô cầm điện thoại di động gửi Wechat cho Chu Tự Thâm báo mình đã thức giấc. Sau đó, cô thay quần áo đứng dậy, chậm rãi đi vào phòng tắm, thắt dây buộc tóc bắt đầu rửa mặt.

Khoảnh khắc làm ướt tay đối mặt với gương, cô không thể tránh khỏi liên tưởng đến một số hình ảnh, cũng nhớ lại cảm giác khi cơ bụng dính nước và không dính nước không quá giống nhau.

Cô vội vàng ho nhẹ một tiếng, xua tan những ý nghĩ đen tối trong đầu.

Đánh răng xong, cô khom lưng rửa mặt. Bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng động mở cửa rồi nhanh chóng khép lại.

Rất nhanh, tiếng bước chân từ từ tới gần rồi dừng lại bên cửa phòng tắm đang mở rộng.

Khương Gia Di vừa thoa sữa rửa mặt, bọt sữa đầy mặt. Khi nghe thấy tiếng động, cô cúi đầu tiếp tục rửa sạch với nước, dường như căn bản không phát hiện có ai đi vào.

Người ở cửa cũng không mở miệng nói câu gì.

Đợi cho đến khi cô rửa sạch bọt rồi đưa tay sờ soạng bên cạnh, người đàn ông mới động đậy, tiến lên giúp cô rút ra một cái khăn rửa mặt sạch sẽ trong hộp bên cạnh.

… Đối với những thứ này, anh đã từ không biết chút gì đến hiểu biết chút ít, tất cả đều vì cô. 

Anh thuần thục giúp cô lau sạch những giọt nước trên mặt, để cô có thể mở mắt nhìn mình.

Trên người anh có mùi quần áo giặt sạch phơi nắng, trên tay là mùi thơm của nước dâu và hạt cà phê.

Mỗi loại mùi hương đều có thể bị nhiệt độ cơ thể mỗi người tạo thành cảm giác khác nhau. Ba thứ này tựu chung với nhau lại bị anh trung hòa thành sự gợi cảm của hormone buổi sáng sớm, cùng với sự trầm ổn độc đáo của bản thân.

Khương Gia Di bị mê hoặc đến ngây ngất.

Vì thế, trong thoáng chốc mở mắt ra, cô nghiêng đầu cọ lên cổ tay anh, cuối cùng còn muốn ngửa mặt nũng nịu nhìn anh.

Chu Tự Thâm dừng lại, tươi cười nhéo hai má cô, mặc kệ những giọt nước rơi trên tay mình. Anh kiên nhẫn giúp cô lau sạch khuôn mặt, cuối cùng lấy khăn rửa mặt trong tay lau cổ tay mình.

Vừa lau anh vừa ngước mắt nhìn cô.

Người con gái trước mặt đeo dây quấn tóc xù bông, đỉnh đầu có thêm hai lỗ tai cừu, khuôn mặt vừa rửa trắng nõn, lông mày lẫn hàng mi có chút ẩm ướt, vô hình giống như bị mực nước quệt qua.

Dễ thương, mềm mại và trong trẻo.

Tất cả các tính từ đẹp đẽ về buổi sáng sớm đều dành cho cô.

Chu Tự Thâm ném khăn rửa mặt hơi ẩm ướt trong tay, không nhịn được cúi đầu hôn khóe mắt cô một cái, sau đó là hai má, chóp mũi và khóe môi.

Khi hôn đến khóe môi, một ngón tay đột nhiên chọc ở thắt lưng anh tỏ vẻ chống đối.

Sống lưng anh căng cứng, im lặng nắm lấy tay cô.

“Em đói bụng rồi”. Khương Gia Di hừ nhẹ.

“Đi thôi”. Chu Tự Thâm lui về phía sau nửa bước, cởi dây quấn tóc rồi kéo cô đi ra ngoài: “Vừa rồi anh nói với thím Trương rằng em đã dậy, bây giờ đi xuống là vừa kịp”.

Khi họ đi đến cửa phòng ngủ, dĩ nhiên phải đi ngang qua tủ một lần nữa.

Ánh mắt Khương Gia Di tự nhiên dừng lại một chút, đồng thời có thể cảm giác được người bên cạnh cũng nhìn về cùng một phía giống mình.

Cô thu ánh mắt lại, quay đầu cố ý trừng mắt nhìn anh.

Chu Tự Thâm khẽ cười, im lặng là vàng, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô biết, anh hiểu rất rõ. Bất kể sau lưng làm chuyện “ác liệt” cỡ nào, bên ngoài anh đều đặc biệt thản nhiên, vô cùng chính nhân quân tử.

Cũng giống như khi anh ghen, ngay cả khi thâm tâm vô cùng để ý, thì bên ngoài anh vẫn luôn nói “Không sao, anh hiểu” hoặc “Em rất ưu tú, có nhiều người thích là chuyện rất bình thường”.

Nhìn như thể anh rất rộng lượng nhưng trên thực tế vẫn là tính toán chi li… Nếu không, tối qua anh cũng sẽ không ‘điên cuồng’ như vậy.

Khương Gia Di có phần bị cuốn hút bởi lý trí rối loạn này của anh, nhưng đồng thời cũng có cảm giác bất đắc dĩ.

Thời gian ở bên nhau đã khá dài, cô có thể hiểu được cảm giác lo lắng của anh đến từ đâu. Mặc dù những người bạn cùng trang lứa bên cạnh cô đều không bằng anh, nhưng độ tuổi của họ lại tương đương với cô và có cả “cảm giác mới mẻ”.

Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ tới câu hỏi mà một người bạn cùng lớp trước đó đã từng hỏi mình.

“Em đang nghĩ gì?” Chu Tự Thâm lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ của cô, đẩy cốc sữa nóng đến trước mặt cô: “Ngoan ngoãn ăn sáng trước đã”.

Khương Gia Di lấy lại tinh thần, gật đầu qua loa, hứng thú nâng cằm nói: “Em muốn hỏi anh một chuyện”.

“Chuyện gì?”

“Năm đó các anh có “hot boy trường” hay “hot boy học viện” không?”

“Anh không rõ lắm”. Anh bật cười: “Em hỏi anh e rằng nhầm người rồi”.

Cũng phải, nhìn anh không giống người quan tâm đến những điều như vậy.

Khương Gia Di suy nghĩ một chút, ánh mắt bỗng sáng lên, vẻ mặt chờ mong nhìn anh: “Em còn có một câu hỏi nữa! Không đúng, là một ý tưởng!”

Chu Tự Thâm bất đắc dĩ: “Ăn chút gì trước đã”.

“Anh đồng ý đi rồi em ăn”.

Anh đành thỏa hiệp: “Ý tưởng gì?” 

“Có liên quan đến anh”. Cô buông dĩa xuống, hai tay nâng mặt cười khúc khích.

“Có liên quan đến anh?”

“Ừm. Em muốn xem ảnh trước đây của anh”.

Chu Tự Thâm nhướng mày, có chút bất ngờ, không đồng ý hay từ chối ngay: “Vì sao đột nhiên nghĩ đến chuyện này? ”

“Thì vì em tò mò. Muốn xem mười năm trước anh trông như thế nào”.

Mười năm trước, anh cùng tuổi với cô bây giờ.

Nghe vậy, anh im lặng nhìn cô, giống như đang quan sát biểu tình trên mặt cô, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu.

Ngay khi Khương Gia Di âm thầm đoán suy nghĩ của anh, anh bỗng nhiên nở nụ cười, gật đầu đáp: “Có thể, nhưng phần lớn ảnh cũ đều ở Tiểu Nam Châu, nơi này cũng không có nhiều”.

“Không sao hết! Phần còn lại lần sau em đến thăm bà và dì xem sau cũng được”.

“Em đã tính hết cả rồi”. Chu Tự Thâm cười nhẹ, ngước mắt ung dung nhìn cô: “Hiện tại có thể chú tâm vào ăn uống chưa?”.

Khương Gia Di vội vàng gật đầu, cầm lấy chiếc dĩa bên cạnh.

Sau khi ăn xong, bọn họ cùng nhau đến thư phòng trên lầu.

Cô vốn tưởng rằng “không nhiều lắm” chỉ là nói tương đối, không ngờ anh chỉ rút ra hai khung ảnh từ giá sách.

Nếu cô không nhìn nhầm, cả hai khung ảnh đều được đặt chung với những cuốn sách dày cộp, chẳng mấy khi đọc tới. Chỉ là thư phòng có người thường xuyên quét dọn nên không có bụi bặm.

“Vừa hay đều là ảnh chụp mười năm trước”. Anh giải thích: “Chụp khi anh tốt nghiệp đại học”.

Khương Gia Di từng nghe đến thành tích của anh, biết anh nhảy hai lớp từ lớp 10 lên thẳng đại học, cho nên vừa vặn tốt nghiệp đại học năm hai mươi tuổi, sau đó lên đường đi du học.

Cô hỏi: “Chỉ có hai tấm thôi ạ?”

“Anh không thích chụp ảnh lắm, lúc chuyển đến đây cũng không mang theo nhiều ảnh”.

Khương Gia Di gật đầu, vừa chờ mong vừa có chút hồi hộp. Cô vô thức ngồi thẳng người chờ anh đi tới trước mặt mình rồi đưa tay nhận lấy hai tấm ảnh kia, nín thở rũ mắt nhìn xuống.

Hai bức ảnh được chụp rõ nét và lưu giữ rất tốt.

Trên đó là ảnh chụp chung của Chu Tự Thâm với Viện trưởng Hứa cùng mấy giáo sư khác. 

Anh mặc áo sơ mi không thắt cà vạt; vẫn là vai rộng, hông nhỏ, eo thon; thoạt nhìn không khác nhiều so với thân hình hiện tại. Mái tóc được cắt tỉa đơn giản gọn gàng, lộ ra một gương mặt anh tuấn không có khiếm khuyết. Chẳng qua nếu phải lấy ra so sánh thì đường nét khuôn mặt hiện tại dường như có chiều sâu hơn một chút.

Trong ảnh, sắc mặt anh trầm tĩnh có phần xa cách, chững chạc hơn so với những nam sinh cùng tuổi xung quanh cô. Cảm giác anh đều giấu kín mọi việc trong lòng nhưng ánh mắt lại bình tĩnh thoải mái, sẽ không khiến người ta có cảm giác khó gần.

Nếu như đã ở bên anh khi đó, Khương Gia Di cảm thấy có lẽ tính tình của mình sẽ càng điềm tĩnh hơn chăng?

Cô lại lật tới tấm tiếp theo, lần này đã bị giật mình.

Bức ảnh thứ hai chụp một khoảnh khắc tại bữa tiệc. Cô vừa nhìn đã chú ý tới một thanh niên bên phải bức hình, nhưng trước tiên lại không nghĩ đó là Chu Tự Thâm.

Bởi vì thần thái và khí chất của anh tương đối xa lạ.

Anh cầm một chai rượu vang đỏ, đang cười nghe người bên cạnh nói chuyện. Dù anh rũ mắt cúi đầu, nhưng vẫn có thể nhìn ra được khí phách thiếu niên trên khuôn mặt, tươi cười rạng rỡ không hề e ngại.

Không nghiêm túc như khi chụp chung với thầy giáo, người trong bức ảnh này có lẽ mới thật sự là Chu Tự Thâm khi đó.

Dáng vẻ này bỗng khiến cô bất ngờ, không khỏi thoáng chút động lòng.

Một lúc lâu sau, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn thoáng qua sô pha đối diện.

Chu Tự Thâm vô cùng kiên nhẫn ngồi ở đó, thần sắc bình tĩnh, tâm tình phẳng lặng không hề dao động; nhưng bàn tay phải lại không ngừng xoa mặt đồng hồ trên cổ tay trái. 

Đó là một thói quen nhỏ của anh.

Cái liếc mắt này làm cho Khương Gia Di giật mình, chợt nảy sinh một loại ảo giác thời gian và không gian đan xen.

Mười năm trôi qua, chàng thanh niên trong ảnh đã trở thành người đàn ông trưởng thành và trầm ổn trước mắt. Thời gian đã mài giũa đường nét khuôn mặt, còn kinh nghiệm đã thay đổi khí chất của anh.

Nhưng bất kể là thứ gì, nó đều khiến người ta rung động.

Bốn mắt nhìn nhau, Chu Tự Thâm mỉm cười, tất cả xung quanh mơ hồ từ tĩnh thành động, nhanh chóng lôi kéo suy nghĩ của cô trở lại hiện thực, cảm giác xen kẽ thời gian và không gian lập tức biến mất.

“Sao thế?” Anh từ tốn hỏi: “Sao lại nhìn anh như vậy?”.

Cô nhẹ nhàng lắc đầu.

“Thỏa mãn tò mò rồi hử?” Anh hỏi một lần nữa.

Khương Gia Di gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng nói: “Có thể kể cho em nghe câu chuyện đằng sau hai tấm ảnh này không?”.

“Anh còn tưởng em sẽ nói cho anh biết cảm nghĩ của em trước”.

“Anh muốn biết không?”

Chu Tự Thâm nhìn cô, cân nhắc một lát, sau đó gật đầu.

Khương Gia Di không biết nên bắt đầu từ đâu, đành phải hỏi: “Anh muốn nghe phương diện nào?”.

“Ví dụ”. Anh dừng lại một chút: “Em thích anh ở thời điểm đó hay anh của bây giờ?”

“Chọn một trong hai ạ?”

“Đương nhiên”.

“Cả hai, có được không?” Vẻ mặt cô bối rối: “Không thể thích cả hai người sao? Nếu em có thể xuyên thời gian, em sẽ yêu anh ở tuổi hai mươi trước, sau đó sẽ ở bên anh của năm ba mươi tuổi”.

Trẻ con mới lựa chọn, người lớn đương nhiên là muốn cả hai.

—–

Tác giả có điều muốn nói: 

Chu Tự Thâm: Câu trả lời này có vẻ hơi lạ, nhưng không biết kỳ lạ ở chỗ nào.