Đến học kỳ hai, để tiện cho việc học nên Khương Gia Di chuyển từ nhà Chu Tự Thâm về chung cư gần trường.
Bình thường nếu có nhiều thời gian rảnh rỗi, cô sẽ đến ở Bạch Thủy Loan. Đôi khi cô sẽ tự lái xe, đôi khi là Chu Tự Thâm hoặc tài xế đến đón cô.
Các sinh viên trong khoa nhanh chóng chú ý đến chiếc nhẫn trên ngón giữa của cô. Tuy chỉ là thiết kế vô cùng đơn giản nhưng ngày nào cô cũng đeo không rời, thật sự không giống một vật trang trí không có ý nghĩa gì đặc biệt.
Xuất phát từ sự tò mò, có người hỏi vài câu, Khương Gia Di lập tức thoải mái thừa nhận là quà bạn trai tặng.
“Bạn trai?” Bạn học kia sửng sốt: “Học viện nào?”
“Anh ấy… không phải người trong trường”.
“Không phải trường chúng ta? Vậy là bên trường Khoa học hả?”
“Chính là Hoài Đại, chẳng qua đã tốt nghiệp rồi”.
“Ồ, hóa ra là đàn anh đã tốt nghiệp rồi, anh ấy học khóa nào vậy?” Bạn học trêu chọc nói: “Có thể xứng với cậu, chắc cũng đẹp trai nhất học viện?”.
Vẻ mặt Khương Gia Di ngừng lại, trong đầu thầm phác họa hình dáng của Chu Tự Thâm.
Đẹp trai nhất học viện? Dùng từ “đẹp trai nhất học viện” để đánh giá anh cũng quá thiệt thòi cho anh rồi? Ít nhất cũng là “đẹp trai nhất trường” mới thích hợp. Nói đến cô mới nhớ, chính mình cũng chưa từng xem qua ảnh chụp trước kia của anh đâu.
Thấy cô im lặng, các bạn học tưởng mình nói sai, cho rằng đã nhắc đến khuyết điểm của đối phương nên nhanh chóng đổi chủ đề, cười nói: “Mình chỉ thuận miệng nói thôi, mấy cái đó chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là sự lôi cuốn. Hơn nữa, bạn trai của cậu đã tốt nghiệp Hoài Đại thì chắc chắn năng lực của anh ấy cũng không kém, sự nghiệp bây giờ khẳng định là thành công”.
Nghe vậy, Khương Gia Di lấy lại tinh thần, trong mắt hiện lên tia ngưỡng mộ kín đáo ý nhị.
“Anh ấy thực sự rất lôi cuốn”. Cô cười: “Mà anh ấy cũng rất thành công trong sự nghiệp”.
“Gia Di!”.
Cô giật mình, nghe theo tiếng gọi nhìn ra cửa sau lớp học, Trần Thiện và Kỷ Tân Nghiên cùng đến tìm cô. Họ đang đứng đó mỉm cười vẫy tay với cô.
“Bạn của mình tới rồi”. Cô cầm túi, quay đầu vẫy tay với bạn học: “Vậy mình đi trước nhé”.
“Được, ngày mai gặp”.
“Ngày mai gặp”.
Khi Khương Gia Di vừa đi ra cửa sau, Trần Thiện và Kỷ Tân Nghiên ngầm hiểu ý tiến đến, sau đó che môi hạ giọng, đồng loạt gọi: “Thím út…”.
“A, dừng lại, dừng lại!” Cô bỗng dưng đỏ bừng mặt, xấu hổ đưa tay che miệng họ.
Từ khi hai người họ biết được sự bối rối của cô khi gặp người lớn trong kỳ nghỉ đông, họ luôn dùng điều này để trêu chọc cô. Có lần họ còn gọi đúng lúc Chu Lâm nghe thấy, tai chàng thanh niên cao một mét tám lập tức ửng đỏ, mặc dù bóng lưng nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng lại không thể giấu được vẻ ngại ngùng.
May mắn thay, sau khi cô giải thích với Chu Lâm, cả hai lại có cơ hội nói rõ với nhau, cuối cùng lại khá bình tĩnh trước vấn đề này.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể thờ ơ khi nghe thấy hai tiếng “thím út”.
Trần Thiện và Kỷ Tân Nghiên mỉm cười ôm cô: “Chúng mình gọi nhiều cho quen, đợi sau này Chu Lâm gọi cậu là thím út thì cậu cũng không cảm thấy xấu hổ”.
“Lại ngụy biện đấy”.
“Ngụy biện thì đã sao, có tác dụng là được”.
Ba người cười nói vui vẻ, cùng đi ra ngoài.
Năm ba đại học, bài tập của kỳ này không nhiều lắm. Mặc dù mỗi người đều có những kỳ thi và hoạt động khác nhau; có người còn yêu đương, có bạn trai đi cùng, nhưng vẫn có thể dành thời gian ở bên nhau để ăn uống và vui chơi.
Chu Lâm dành ít thời gian cho họ hơn, hôm nay cũng vậy, họ đã cố ý hẹn mà cậu ấy vẫn không đến.
Khương Gia Di nghi ngờ nguyên nhân chính là do cô, nhưng Trần Thiện bảo cô đừng nghĩ nhiều.
…
Nửa học kỳ chớp mắt đã trôi qua.
Khương Gia Di chưa bao giờ cảm thấy cuộc sống của mình viên mãn đến thế.
Ngày bình thường, cô đến lớp chuẩn bị cho các hoạt động và cuộc thi khác nhau. Khi không có tiết, cô sẽ dành thời gian để ở bên bố mẹ và bạn trai luôn bận rộn hơn mình.
Thời gian ở bên Chu Tự Thâm vẫn chiếm phần lớn. Dù sao hiện tại Lương Hà và Khương Ngôn Đông đều đã có nửa của riêng mình, có công việc cũng như cuộc sống riêng.
Phong phú nghĩa là bận rộn, bận rộn có nghĩa là mệt mỏi.
Nhưng cho dù cô có mệt mỏi thế nào, chỉ cần cuối tuần đến Bạch Thủy Loan với Chu Tự Thâm thì cô sẽ lại tràn đầy sức sống vào tuần mới. Điều này khiến Trần Thiện vô cùng kinh ngạc.
Khương Gia Di nghĩ, có lẽ cuộc sống xuất hiện một người đặc biệt nên cô cũng có thêm nguồn năng lượng mới.
Trước đây cô đã học tập rất chăm chỉ, vì ngưỡng mộ khả năng của bố mẹ nên cô muốn bản thân trở nên ưu tú. Trong quá trình này, cô đã gặp nhiều áp lực, đôi khi cũng cảm thấy mệt mỏi.
Còn hiện tại…
Nếu cô là một chiếc ô tô đồ chơi chạy bằng pin, thì Chu Tự Thâm là loại pin mới nhất.
Anh có thể truyền cho cô một nguồn năng lượng ổn định.
Tất nhiên, anh còn có thể giải quyết một số lo lắng khác cho cô, để cô không phải mất thời gian cho những người hoặc việc không cần thiết.
Chẳng hạn như những vận đào hoa vẫn vây quanh cô.
Qua một số lời bàn tán, hầu hết các bạn học trong khoa đều biết cô đã có bạn trai. Mặc dù người đó thần bí đến mức không bao giờ xuất hiện ở trường, nhưng cũng đủ làm vài người có tâm tư từ bỏ ý định.
Thỉnh thoảng có nam sinh không biết rõ đến tiếp cận cô, sau khi nhìn thấy chiếc nhẫn, có thể sẽ tìm người để hỏi han tình hình, sau đó sẽ tự động rút lui.
Nhưng cũng có người rất cố chấp, kể cả khi cô nói rõ mình đã có bạn trai rồi thì người kia vẫn tiếp tục chờ đợi với danh nghĩa “bạn bè”.
Thật sự vẫn chưa có ai được gặp bạn trai của cô, cho nên vẫn luôn có người khư khư ý định đó.
Một ngày gần kỳ nghỉ cuối tuần, Khương Gia Di lại lấy lý do muốn đi với bạn trai để từ chối lời mời đi xem triển lãm nghệ thuật vào thứ bảy của một thành viên trong câu lạc bộ.
Sau khi trả lời tin nhắn, cô thở dài bất lực.
“Làm sao vậy, sao lại thở ngắn than dài rồi”. Trần Thiện cười hỏi.
“Không có gì, anh chàng trong câu lạc bộ lại rủ mình đi chơi”.
“Cậu ta không thấy người nên chưa từ bỏ ý định. Nói thật, mình có một cách giải quyết đơn giản và nhanh chóng. Nếu cậu để Chu Tự Thâm quang minh chính đại đón ở cổng Học viện Quản lý công nghiệp, mình đảm bảo tất cả bọn sẽ thấy khó mà lui, trực tiếp từ bỏ hy vọng”.
“Không được, quá phô trương. Sau này mình làm sao đối mặt với giáo viên và bạn học”.
“Đùa thôi, nhưng cậu cũng không thể tiếp tục giấu mãi chứ?”
Khương Gia Di nghiêng đầu suy tư một lát: “Ít nhất cũng phải chờ đến khi tốt nghiệp!”
Thật ra cô còn rất chờ mong Chu Tự Thâm đến tham gia lễ tốt nghiệp của mình. Đến lúc đó, cô nhất định phải mặc bộ đồng phục cử nhân chụp ảnh cùng anh.
Trần Thiện nhìn chằm chằm chiếc nhẫn của cô rồi gật đầu cười: “Chiếc nhẫn của cậu đúng là hộ hoa sứ giả, chắn bao nhiêu vận đào hoa cho cậu”.
Khương Gia Di bỗng dưng bị chọc cười.
Khi gặp Chu Tự Thâm vào buổi tối, cô đã chia sẻ biệt danh này với anh.
“Hộ hoa sứ giả?” Anh tháo đồng hồ đeo tay để sang một bên, quay đầu nhìn cô.
Khương Gia Di nâng bàn tay đeo chiếc nhẫn lên lắc trước mặt anh: “Nó giúp em chặn vận đào hoa”.
Chu Tự Thâm nắm chặt cổ tay không cho cô cử động. Sau khi trầm ngâm nhìn chiếc nhẫn một lúc, anh ngước mắt cong môi cười.
“Xem ra anh nên cảm ơn nó”.
Nói xong, anh cầm tay cô đặt lên môi, cúi đầu hôn lên chiếc nhẫn, trước sau vẫn luôn ngước mắt nhìn cô.
Lông mày anh dựng đứng, hốc mắt sâu, con ngươi màu nâu đen khiến đôi mắt vô cùng thu hút khi nhìn vào một người nào đó.
Chiếc nhẫn tròn nhỏ bé, cuối cùng cảm giác ấm áp và mềm mại đã bao trùm ngón tay.
Một nụ hôn chuồn chuồn nước.
“Vẫn có rất nhiều người tỏ tình với em hử?” Chu Tự Thâm hỏi lơ đãng.
Đầu ngón tay Khương Gia Di khẽ giật, lắc đầu nhìn anh: “Không có”.
Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vân vê mu bàn tay cô, rũ mắt không biết đang nghĩ gì.
“Sao em cứ cảm thấy cái tên này không thích hợp lắm thì phải?” Bỗng nhiên, cô cố ý nói.
“Vậy nên gọi là gì?”
Khương Gia Di chớp mắt, rất ngây thơ đề nghị: “Bình dấm chua?”
Chu Tự Thâm híp mắt, cười hiểu rõ: “Nên em đang chê cười anh phải không?”
“Em đâu có chê cười anh, em đang nói chiếc nhẫn mà”. Cô dừng một chút, chậm rãi rút tay về, khóe miệng lộ ra một nụ cười tinh quái: “Đương nhiên, nếu anh muốn thừa nhận chính mình là bình dấm chua cũng không sao”.
Nói xong, Khương Gia Di xoay người bỏ chạy, nhưng ngay trong giây tiếp theo cô đã bị người đàn ông sải bước tới ôm lấy. Tấm lưng dính sát vào ngực anh, hai chân bị treo lơ lửng trên không.
Cô kêu lên, vội vàng nắm lấy cánh tay anh đang ôm eo mình, nhanh chóng cười đến mức không kiềm chế được, đá chân khua khoắng: “Mau thả em xuống!”
Chu Tự Thâm hơi nghiêng đầu áp vào cổ cô, sống mũi thẳng tắp cọ vào cổ mảnh mai thanh tú, hơi thở ấm áp vô tình lướt dọc theo làn da, len lỏi vào đường viền cổ áo.
Nhận thấy người trong ngực mình hơi căng thẳng, anh nhẹ nhàng cắn vào gáy cô trêu chọc.
“Nếu đã nói sự thật thì em chạy cái gì?”
Cảm giác đau sau gáy nhanh chóng chuyển thành tê dại, Khương Gia Di run lên, bàn tay muốn nắm lấy cánh tay anh trở nên yếu ớt: “Anh…”
Anh khẽ cười, lại hôn vào vị trí mình vừa cắn.
Chu Tự Thâm cúi xuống đỡ lấy hai chân cô, ôm nghiêng người cô đi vào phòng ngủ. Đi ngang qua một chiếc tủ, anh dừng lại, ra hiệu cho cô mở ngăn kéo trên cùng, sau đó lấy đồ bên trong.
Khương Gia Di không rõ nội tình, hồn nhiên kéo ngăn tủ ra nhìn vào trong, hai mắt cô lập tức đông cứng.
Những ngón tay của anh đang nâng chân cô hơi siết chặt như lời ngầm thúc giục.
Cô cắn môi dưới, ngón tay mảnh mai lấy hộp giấy, nhìn từng chữ tiếng anh riêng lẻ, không thể bỏ qua được hai chữ “sáu chiếc” trên đó.
Sau đó, cô từ từ rụt cánh tay lại.
Bỗng nhiên, Khương Gia Di nghĩ đến điều gì đó, lập tức dừng tay, im lặng mở hộp.
Vì chột dạ nên cô nhanh chóng rút ra. Sau khi lấy ra một cái từ bên trong, cô lại đặt hộp giấy về chỗ cũ, cuối cùng còn không quên đóng chặt ngăn kéo.
Làm xong tất cả những điều này, cô cúi đầu ngượng ngùng, bao bì bằng nhựa mỏng kẹp chặt trong lòng bàn tay, phát ra tiếng sột soạt.
Chu Tự Thâm đứng đó không nhúc nhích, cả hai đều không lên tiếng.
Khương Gia Di rốt cuộc đã không đủ kiên nhẫn, sau mấy lần thở dốc, cô không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh.
Anh cười như không cười, nhìn cô chằm chằm.
Giả vờ thất bại, ánh mắt cô mơ màng rời đi, hắng giọng lặp lại động tác vừa rồi thêm lần nữa, lấy một cái khác ra khỏi hộp.
Hai cái, đủ rồi, đủ rồi!
Giây tiếp theo, Chu Tự Thâm cúi người đặt cô xuống, để cho cô đứng vững, sau đó mở ngăn kéo lấy cả chiếc hộp đã mở ra.
Thấy những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đóng ngăn kéo lại, Khương Gia Di kinh ngạc nhìn anh.
Anh nhướng mày: “Anh chuẩn bị cho mọi tình huống”.
—–
Tác giả có lời muốn nói: Chu tổng, nhà anh có bao nhiêu ngăn kéo như vậy?