Đông A Nông Sự

Chương 67




Xong việc ra đến cửa cung Thánh Từ, khéo léo hẹn Trần Cung hôm nào đến bái phỏng, lại dúi vào tay Quang Khải một con dao nữa. Mặt Quang Khải sáng lên vui mừng, Trần Thủ Độ mắt lờ mờ nằm trên kiệu khiêng nói:

- Tên nhóc không tặng quà ta sao?

- Ngài đến mỏ, đã khoắng hết đồ vật hay của ta, lại còn muốn quà ư?

Quang Khải thấy hắn vô lễ với Trần Thủ Độ, sợ hết hồn, định nạt hắn nhưng lại thấy Trần Thủ Độ ngửa mặt cười dài.

- Hai ba hôm nữa đến phủ ta, chúng ta bàn việc mở xưởng in báo.

Nói đoạn xua tay, ý bảo bọn phu kiệu xuất phát.

Hắn đi gần đến cửa cung lại thấy một bóng người chờ sẵn ở đấy. Nàng mặc một thân váy đỏ, dáng người cao ráo, đang đá chân đứng chờ, vừa thấy hắn thì nước mắt như bạo vũ lê hoa:

- Chàng lại lừa ta, ta đến Đinh gia cũng không tìm được chàng. Họ nói chàng đi khai mỏ ở Như Nguyệt Giang lộ. Ta, ta … ngày nào cũng sai người đến hỏi.

“Ôi! Sao ta lại quên mất nàng chứ, từ hôm đó ta bị nhốt luôn vào phủ Thái Sư, cũng chưa từng được về Đinh gia”. Hắn cũng cảm thấy có lỗi, an ủi nàng:

- Ta bất ngờ bị triệu kiến, đây là công tác bí mật nên ta đi luôn cùng Thái sư và Trần hiệu uý, cũng chưa từng về qua Đinh gia.

- Ta không biết! ngươi phải đền cho ta.

- Vậy thế này, ta hẹn nàng hôm nào đến sửa sang xong phủ đệ thì đến nhà ta chơi nhé.

- Lần này không được thất hứa nữa.

- Quân tử nhất ngôn!

Hắn nói đoạn, lấy ngón tay ngoắc vào tay nàng. Nàng thấy hành động của hắn thú vị học theo, lại cười khanh khách. Đúng là một cô gái dễ nhơ, dễ quên.

Vũ Thành Vương phủ nằm phía Tây kinh, gần Chiêu Minh Vương phủ. Hắn lên ngựa đi về. Trên đường đi, người dắt ngựa nói Trần Quang Khải đã sai người dọn dẹp, lại cấp cho hắn hai chục gia nhân. Nhà họ Đinh và Lê cũng cử người đến, một Minh Tự phủ không thể quá ít nhân thủ được. Gần đến cổng đã thấy mấy người lố nhố ở cửa. Quả thật hắn là chủ nhân, nhưng trước là chủ nhân toà phủ nhỏ bên cạnh, cũng chưa đến nhìn lần nào. Bây giờ đến nơi mới thấy, chỉ bé hơn phủ Chiêu Minh Vương còn lại thì Lê phủ cũng không so sánh được. Theo lễ chế, phủ vương hầu có thể đặt sư tử đá nhưng hắn không phải vương hầu nên cũng phải thay đổi, chỉ để đôi hổ đá thôi. Trên biển đã đề bốn chữ “Quốc Oai Minh Tự phủ ”. Hắn xuống ngựa, thấy có Đinh Đang chạy ra nắm tay:

- Tứ Thúc.

- Đinh Đang ngoan của thúc, thúc mang về rất nhiều quà, tý nữa sẽ cho Đinh Đang.

Lại nhìn lên thì thấy Lê Văn Hưu, Nguyễn Thị lại có Đinh lão và hai anh em Đinh Tú, Đinh Hạo, chỉ là không thấy Đinh Nhu đâu. Hắn chắp tay chào:

- Bách xin được cảm ơn Đinh lão, Lê huynh đã coi sóc nhà cửa, cảm ơn tỷ tỷ đã bận lòng vì đệ. Cảm ơn Đinh huynh, Đinh Tú cô nương.

- Ngươi vất vả rồi, mấy tháng ăn gió nằm sương miền biên viễn, làm cho triều đình mấy vạn cân sắt, chúng ta ở nhà cũng phải coi sóc cơ ngơi cho ngươi chứ. Ngươi ra ngoài mấy tháng cũng đen đi nhiều, lại cao lên không ít, ngược lại có chút phong vị nam nhân.

Mọi người gật đầu tán đồng:

- Đúng vậy! Thôi vào phủ đi!

Hắn vừa bước lên thềm, mấy chục gia nhân đã xếp hàng hai bền quỳ xuống:

- Mừng Minh Tự về nhà!

Hắn thầm cảm thán, ta từ nay cũng có chỗ ở của mình, có lẽ cũng là một khời đầu mới. Hắn vung tay:

- Đứng lên đi, các ngươi ai cứ làm việc ấy đi.

Nói rồi bước vào đại sảnh, mời mọi người ngồi. Cũng chẳng kịp thăm thú nhà mình, phải tiếp khách đã. Hắn vào sảnh đường, sai bọn lính bê vào mấy thùng lớn, trong thùng là sản vật vùng Như Nguyệt Lộ. Hắn trên đường về có mua làm quà cho mọi người. Có mấy thùng gia vị: mắc khén, hạt dổi, măng khô, nấm hương, mộc nhĩ … lại còn mấy thùng toàn hũ lớn đựng mật ong. Hắn lại còn mang về nhiều nông cụ, lúc về trang viên sẽ dùng đến.

Đặc biệt có mấy hộp nhỏ các loại bánh mứt và ô mai, hắn đem chia hết cho Đinh Đang, thấy chưa đủ rút luôn một thanh chuỷ thủ đặc chế cho nàng. Lại quay sang chỗ Đinh Tú, trong lúc rảnh hắn có làm cho nàng bộ dung cụ học toán toàn bằng thép luyện gồm ê ke, compa, panme … Được tên thợ khéo nhất công bộ làm ra. Hắn đung đưa trước mặt làm cho nàng suýt thì giết hắn. Lại quay sang tặng Nguyễn Thị mấy cân thảo dược dưỡng nhan, Lê Văn Hưu một bình rượu ngọc cẩu. Còn mang về cho Đinh lão thứ trà thượng hạng trên Thái Nguyên, còn Đinh Sức hắn tặng mấy chục cân tam thất do bọn thổ dân đào được. Lúc này chợt nhớ ra hỏi:

- Đinh Nhu đâu rồi?

- Ngươi hợp tác làm Quỹ kiến thiết quốc gia, nhưng vô trách nhiệm trốn mất, hắn những ngày này luôn phải thay ngươi ở đấy. Cũng may trước khi đi, ngươi đã đặt hàng rất nhiều công cụ, công việc xây dựng cũng vì thế làm rất nhanh. Gỗ tốt được chuyển về cho thợ giỏi làm, toà nhà tổng bộ đã xây được đến tầng 3.

- Ta thật hận mình không thể xe ra làm hai, cũng thấy có lỗi với Đinh Nhu. Lúc hắn về phải mời một bữa mới được.

Mọi người ở lại một chút, sắp xếp cho hắn ổn thoả, biết hắn cũng mệt mỏi nên xin phép về. Căn phủ đệ mấy ngàn mét vuông chỉ còn lại mỗi hắn và lũ gia nhân. Hắn gọi người tổng quản từ được đưa sang từ phủ Chiêu Minh Vương, nói mình cần nghỉ ngơi. Giờ Mùi tập trung tất cả gia nhân lại, hắn có điều muốn nói. Hắn chắp tay vâng dạ rồi mời Bách vào phòng chính, sai con hầu vào hầu hạ rồi đi ra. Bách mệt mỏi đuổi con hầu đi, trèo lên giường làm một giấc, hắn đi thuyền hai ngày đã quá mệt rồi.

Chiều đến hắn thức dậy, sai đầu bếp mang cơm, ăn hai bát cơm rồi ra sảnh đường. Quản gia đã tập trung gia nhân lại, cả căn nhà lớn đến ba chục gia nhân. Hắn nói mọi người báo tên. Tên quản gia từ phủ Chiêu Minh Vương tên là Hoàng Thông, khoảng 40 tuổi, quản sự chung trong nhà. Ngoài ra có những người quản sự khác, Hoàng Thông giới thiệu một lão hán tầm 5 chục tuổi tên là Đinh Tán từ Đinh gia sang, chuyên quản sổ sách tài chính, một nữ nhân trung niên tầm 4 chục tuổi, tên là thím Lục quản lý vệ sinh nhà cửa. Lũ gia nhân thì chia nam nữ. Nam làm những việc như chăm sóc cây cối, cơm nước, nữ làm những việc giặt giũ, áo quần, quét tước nhà cửa. Nói chung Bách ong cả đầu, hắn không thể tưởng tưởng được quản lý một ngôi nhà lớn lại phức tạp như thế. Quay sang hỏi Hoàng Thông:

- Vậy tiền của phủ như thế nào?

- Tạm thời Vương gia chuyển sang giúp nhà ta ngàn lượng để sinh hoạt, lão nô đang lấy tiền này chi trả các khoản. Trong nhà thì có ba người lão nô là có hộ tịch, còn lại bọn gia nhân toàn có khế ước bán thân.

- Ta hiểu rồi. Ta cũng có chút tiền, ngày mai ngươi mang ngàn lượng sang gửi trả Vương gia, nói ta cảm ơn nhiều lắm. Những người có hộ tích ta sẽ trả lương thưởng theo công việc. Những gia nhân trong nhà ta sẽ tạm thời quan sát rồi trả công sau. Các ngươi cứ gắng sức coi sóc nhà cửa, ta sẽ không để các ngươi thiệt thòi.

Bọn gia nhân dạ ran rồi lui xuống, Bách thầm đau đầu, thôi chết rồi, mình nào đã được học cái kỹ năng quản lý nhà cửa kiểu này. Không cẩn thận không nuôi nổi mấy giai nhân này mất. Cần tham khảo mấy người khác xem làm thế nào.