Lúc này có người hỏi:
- Như vậy nếu ăn cắp thì nhẹ nhất cũng sẽ bị thích chữ lên mặt đúng không?
- Ngu ngốc! còn phải đền tiền nữa kìa, không đền được thì sẽ bắt tù, nếu có vợ con thì chúc mừng ngươi, hắc hắc …
- Trời ơi nặng vậy sao? Ta vốn biết hình luật nghiêm khắc, hôm nay mới thấy luật lệ thế này thì không mảy mảy trôm cắp nữa làm gì?
Tên Thứ đọc một lượt 10 tội nặng sau đó chuyển sang mục nông sự:
- Cách ngâm hạt giống lúa trước khi trồng vụ mùa: Trước khi ngâm ủ cần phơi giống lại một canh giờ dưới nắng nhẹ.
- Pha 3 phần nước sôi với 2 phần nước lạnh, đổ thóc từ từ vào nước đã pha, ngâm trong thời gian một khắc; Lưu ý: nước cần gấp 3 - 4 lần lượng lúa giống; dùng rá vớt bỏ hạt nổi, hạt lơ lửng trong nước, gạn lấy những hạt chìm mang đãi sạch …
Một tên lên tiếng:
- Ngươi đọc cái này làm gì, cái này lưu lại đấy để hôm nào gửi cho người ở quê, chúng ta xem cái khác đi.
- À có cái này, kết quả bốc số.
- Thật sao! Đọc ngay, đọc ngay. Hôm qua hai số cuối về bao nhiêu?
- Để ta xem, là 85.
- Ôi, CMN. Hôm qua ta nằm mơ gặp rắn, nên đánh bộ ba số 43 – 42 – 72. Sao chả liên quan gì đến 85 thế này.
Mọi người ồ lên trêu chọc tên trượt số. Lão Hạc cũng xán vào, cái lão quan tâm không phải nông sự, cũng chẳng phải số đề, chỉ có những chuyện vun vặt làm quà làm lão thấy thú vị.— QUẢNG CÁO —
Thứ đọc tiếp:
- Mục thông tin: Kết quả cuộc thi “Vô địch Mạt chược quốc tế” lần thứ nhất, Chu Đại Lực người Đại Việt thắng ở bàn 18. Ngoài tiền thưởng sẽ được riêng một căn Thuỷ Tạ Tây Hồ.
- Trong cuộc thi cũng xuất hiện thoả thuận về cuộc cá cược lớn nhất từ trước tới nay. Mạng Lang Trung người Đại Nguyên thua cược Quỹ kiến thiết Đại Việt 10 vạn lạng bạc trắng, hẹn ba tháng sau hoàn đủ.
Bọn cửu vạn xôn xao:
- Ta đã nói mà, Chu gia của chúng ta là hành gia mạt chược, bọn Tống – Nguyên sao bì được. Ta thật thấy vinh hạnh thay cho ngài ấy.
- Nhưng Mạng Lang Trung kia là ai? Sao có thể cược tiền lớn như vậy?
Lúc này, từ đằng sao có tiếng:
- Tên đấy là sứ thần nước Nguyên sang nước ta, huyênh hoang tự đắc nên giờ phải vạ thôi, mà lũ các ngươi không làm việc. Có muốn ta cho cút hết không?
Bọn cửu vạn quay lại, thấy người này thì giật mình:
- Nam Ca, xin thứ cho bọn đệ! Bọn đệ đi làm ngay đây.
Nói đoạn dúi ngay tờ báo vào tay lão Hạc. Lão Hạc giấu tờ báo sau lưng, chờ Nam ca đi khuất, giở ra xem thì thấy đây là một tờ giấy, bên trên chi chít chữ, chia hàng cột rõ ràng, nét chữ nhỏ nhắn, tinh xảo. Chỉ có ở đầu mục trên cùng có Bốn chữ rất to lớn, có lẽ là bốn chữ Đại Việt nguyệt san mà tên Thứ đọc.
Đang có hằng hà sa số người Đại Việt như lão Hạc được cầm tờ báo này trên tay.
— QUẢNG CÁO —
Mạng Giáp và Lý Văn Tuấn thì đang như phát rồ ở dịch quán. Hắn hôm này chưa ngủ dậy, quân hầu đã đập cửa, hoảng hốt hô hỏng rồi, rồi dúi tờ báo vào tay hắn. Mạng Giáp xem xong mặt cắt không còn giọt máu. Gọi ngay Lý Văn Tuấn bàn đối sách:
- Ta vốn nghĩ bọn chúng vẫn còn vì những món cống phẩm kia mà nể sợ, không ngờ bón chúng làm lớn như vậy. Bọn quân hầu nói khắp đường ngang ngõ tắt đều có thứ này. Ta cũng đi hỏi thì bọn thương nhân khắp các nơi đến dự cuộc thi mạt chược cũng đều được tặng rất nhiều báo để mang về bản quốc.
- Tên Trần Quang Khải kia thật là xảo quyệt. Mạng đại nhân! Giờ chúng ta phải làm gì đây?
- Không thể để việc này đến tai quan viên triều ta được, chỉ cần có phong thanh là sẽ có bản tấu đến tai Hoàng thượng, ta và ông làm nhục quốc thể thế này, cách chức là nhẹ, có khi còn phạm tội chết. Chúng ta phải cải chính ngay thông tin này, nhưng phải là do Đại Việt cải chính mới được. Nếu không còn có bọn thương nhân các nước, đặc biệt là bọn Tống Nhân kia …
- Chúng ta đi gặp tên Trần Quang Khải, bắt hắn phải cải chính …
- Từ từ đã, càng lúc này càng phải suy nghĩ thấu đáo. Ngươi nghĩ xem, tên Quang Khải kia có sự chuẩn bị tốt thế này, chắc chắn là đã có dự mưu, chúng ta dùng thân phận An Nam tuyên dụ sự ép hắn không được đâu.
- Vậy phải làm sao?
- Chúng ta sơ sót làm nhục quốc thế, giờ chỉ có cách hạ mình cầu người, còn làm gì được nữa đây.
- Khốn kiếp thật! ta thề sẽ không để yên cho họ Trần thế này đâu!
- Giữ cái đầu trên cổ đã, yên ổn được vụ này. Có gì mà không tìm được cách hại bọn chúng.
- Cũng chỉ đành như vậy.
Cung Thánh Từ!
Ha ha ha … Thái tông cầm tờ báo, mặt rồng hớn hở đang cười dài:— QUẢNG CÁO —
- Khải Nhi! Con làm việc này khá lắm. Còn có tờ “Đại Việt nguyệt san” của Thái sư này nữa, đúng là tuyệt tác.
Trần Quang Khải chắp tay:
- Sự việc lần này cũng là do bọn chúng quá kiêu ngạo, không dập cái khí thế kia đi thì sau này bọn sứ giả phương Bắc ngày càng quá đáng.
Trần Thủ Độ hai mắt cũng lim dim:
- Mạng Giáp kia giờ đã như cá nằm trên thớt, chắc chắn sẽ tìm con mong cải chính tin này. Nhưng con cũng nên nhớ, “Con người vốn dĩ mắt màu đen còn tim thì màu đỏ, nhưng nếu mắt đỏ lên rồi thì tim sẽ chuyển đen”. Đừng ép hắn vào đường cùng, chỉ cần hắn không bắt chúng ta đưa những cống phẩm kia là được, để hắn an an ổn ổn về nước đi.
- Con xin nghe lời thượng phụ!
- Ta nghe lời Hoàng Bách, làm ra cái “Đại Việt nguyệt san” kia. Lúc đầu cũng không nghĩ được ảnh hưởng của nó như thế. Nhưng sau lần này ta đã chứng kiến sức mạnh của nó rồi. Thượng hoàng! Thứ này phải nắm chặt, không được thả cho ai cả.
- Đúng vậy! có thứ này có thể định hướng dư luận, ban bố chính lệnh. Cái khéo léo của nguyệt san này là các đầu mục trong đó. Mục chính lệnh, tin tức, nông sự, lại có cả những truyện ly kỳ mà nhân dân hứng thú. Họ có thể không cần những thông tin này nhưng vì những chuyện thú vị kia mà xem hết cả tờ báo. Những thông tin này cứ thế mà thâm nhập dần vào tư tưởng của họ.
- Đây là thứ ta sợ nhất, nếu có kẻ bất tuân, có ý xấu với hoàng quyền mà thứ này vào tay họ thì thật tai hại.
- Thượng phụ yên tâm, thứ này ta sẽ nắm thật chắc, vả lại kỹ thuật in ấn ra tờ nguyệt san này, ngoài tên tiểu tế của ta ra thì còn ai nắm được nữa?
- Ôi cái tên tiểu tế của người, quả làm người khác vừa yêu vừa hận. Nếu hắn có thể ngoan ngoãn trong tay chúng ta có phải ta bớt lo lắng lắm không. Cũng may ta đã nhiều lần thứ thách, cơ bản xác định được hắn chả có tham vọng với hoàng quyền, nếu không cũng phải gạt nước mắt mà giết hắn …