Thái Mẫn nấu cháo thật. Ngự thiện phòng đều hoảng hốt khi nàng bước vào trong:- Phu nhân…Mời người ra ngoài. Chuyện chuẩn bị bữa là của chúng nô tài. Thỉnh phu nhân…
- Chỉ là một ít cháo thôi mà. Các ông không cần làm lớn chuyện vậy đâu.
Chuyện Thái Mẫn được hoàng thượng yêu thương đến nỗi dùng sinh mạng bảo vệ thoáng chốc đã truyền khắp trong cung. Ngự thiện phòng cũng chỉ là một chỗ nhỏ nhoi, không dám làm phật lòng Thái Mẫn.
- Chúng nô tài xin hầu phu nhân…
Thái Mẫn không nói gì, lẳng lặng bắt tay vào việc chuẩn bị.
Ở quê, cơm trắng hiếm khi được ăn vì giá gạo đắt đỏ, mỗi lần có gạo về, Thái Mẫn lại ưu tiên nấu một nồi cháo trắng nhỏ cho hai tỷ đệ. Cháo không có gia vị, vậy mà Thái An vẫn xì xụp húp, còn có vẻ thòm thèm.
Còn ở đây, gạo nấu cháo là loại quý giá nhất. Gia vị cũng thượng hạng, song vị nấu ra không biết có còn ngon như lúc trước. Trong lòng Thái Mẫn vẫn còn vướng bận nhiều chuyện, chấp nhận và thay đổi không thể chỉ là trong một sớm một chiều.
Tay bưng bát cháo nóng hổi, nàng bước ra ngoài, trở về phòng Vũ đế…Rất nhanh chóng, trong phòng đã có thêm nhiều người cùng có mặt. Toàn là các quan lại có vẻ rất tôn quý. Thấy nàng, họ có các phản ứng khác nhau. Có kẻ tò mò, có người quan tâm, lại có ánh mắt dường như khinh thường. Vũ đế tựa người vào giường, tay đang cầm bảng tấu chương:
- Tướng công…Chàng ăn cháo đi!
Thái Mẫn vẫn chưa sửa được cách xưng hô đó. Nhiều vị đại thần đã nhíu mày:
- Nàng để đó đi…Ta ăn sau…
Vũ đế mỉm cười rất nhẹ. Hắn biết, sau lưng mình sẽ có những lời xầm xì bàn tán về chuyện liều cả mạng vì một cô gái. Sẽ có người lo ngại cho Vũ đế bước lại con đường cũ của bao người. Thái tử điện hạ ngày xưa cũng đam mê hưởng lạc nên mới dẫn tới kết cuộc thê thảm…Nhưng Vũ đế biết mình không phải vậy. Thái Mẫn không phải là Lạc Mỹ hay những phi tử trước đây, luôn muốn cao hơn vị trí mình đang có. Nàng chỉ có một phu quân trong mắt. Thái Mẫn chấp nhận Vũ đế vì nàng yêu hắn. Nàng không muốn từ tình yêu của hắn để bước lên ngôi vị cao hơn.
- Dạ…
Thái Mẫn đặt bát cháo xuống, lùi ra một góc. Tướng công là hoàng thượng. Tuy miệng từng nói, nghỉ ngơi đối với người là quan trọng nhưng nhìn vào sự tập trung của Vũ đế khi bàn bạc cùng các vị đại thần, nàng hiểu, đâu là việc chàng phải nên làm. Miễn cưỡng nghỉ ngơi trong khi đầu óc hãy còn vướng bận, tốt nhất là cứ để chàng làm tất cả những gì mình muốn. Có làm, có suy nghĩ cách giải quyết thì mới sớm sáng tỏ vấn đề.
Các đại thần cũng không dám làm phiền Vũ đế lâu. Đó là chuyện quan trọng nên họ mới vào trong cùng hoàng thượng nghị sự. Việc đã xong, họ liền ra về….Chỉ có Bạch Phượng Khanh còn nán lại trong đôi chút:
- Phu nhân…Hoàng thượng…
- Chuyện hôm qua là tôi không phải - Thái Mẫn cúi thấp đầu - Xin lỗi Thừa tướng đại nhân.
Bạch Phượng Khanh phì cười…Hắn đã hỏi qua Bàng tổng quản. Tin đồn trong phủ, thật sự làm Bạch Phượng Khanh dở khóc dở cười.May là chưa có chuyện gì xảy ra với nàng, nếu không với tình cảm Vũ đế dành cho Thái Mẫn, có lẽ thừa tướng như hắn muốn sống cũng không an.
- Thần phải tạ lỗi với phu nhân. Chuyện của thê thiếp đã làm phu nhân chê cười.
Thái Mẫn không đáp…Rồi nàng chợt hỏi:
- Trong thời gian ở chỗ ngài, có một nữ tỳ đã giúp tôi rất nhiều. Nàng ấy tên là Tuyết Nhạn…Không biết thừa tướng đại nhân có thể giúp tôi được gặp Tuyết Nhạn để cảm ơn không?
Đến lượt Bạch Phượng Khanh khựng lại. Bàng quản gia nói với hắn trong phủ có chút chuyện nhỏ. Có một nữ tỳ vì tư tình với gia nhân mà sinh lòng trộm cắp, đã đánh cắp đồ quý giá trong phủ, sau đó sợ tội tự tử. Tên nàng ta…Hình như là Tuyết Nhạn.
- Thừa tướng đại nhân…Không biết chuyện lúc nãy có được không?
- À…- Bạch Phượng Khanh quệt mũi, nhỏ giọng- Thần nghĩ….Có lẽ không giúp gì cho phu nhân được…Nghe nói Tuyết Nhạn ở phủ nội đã…đã treo cổ tự vẫn rồi.
Thái Mẫn vẫn chỉ là một cô gái 17 tuổi. Nàng không lường trước được những mưu toan trong chốn quan trường cũng không hiểu được lòng dạ nữ nhân. Nàng khi vào cung cũng lo cho Tuyết Nhạn sẽ bị người ta ức hiếp, song không nghĩ có thể hại đến mạng sống của nàng ấy. Tại sao?
Cắn môi, Thái Mẫn hỏi Bàng quản gia:
- Bàng quản gia…Ông có tin Tuyết Nhạn là người như vậy không?
Tin? Đương nhiên là Bàng quản gia và nhiều hạ nhân trong phủ Thừa tướng đều không tin chuyện ấy. Đó chỉ là một cái cớ để người có quyền uy trút giận. Thân phận họ là nô tài, là kẻ hầu người hạ, cũng đành cam chịu số phận của mình thôi.
- Tâu phu nhân…- Bàng quản gia run giọng- Mọi thứ rõ ràng trước mặt, chúng nô tài…không thể…không tin…
Luật của quốc gia, tội nô tài trộm cắp của chủ sẽ bị phạt roi và xung đi biên giới. Không đến nỗi phải nguy đến tính mạng. Vậy thì Tuyết Nhạn, tại sao lại phải hủy đi sinh mạng của chính mình.
- Phu nhân tha tội, chúng nô tài không biết….Không biết…
- Thái phu nhân - Bạch Phượng Khanh chợt nghiêm giọng- Mà dù họ có biết, phu nhân có biết thì sao chứ? Người trong thừa tướng phủ của ta, người cho rằng ai có khả năng đã làm hại Tuyết Nhạn?
- Là Linh phu nhân- Thái Mẫn không do dự đáp ngay – Vì Tuyết Nhạn đã giúp đỡ tôi….
- Đúng vậy- Bạch Phượng Khanh vẫn tỏ ra bình thản - Mạc Linh có thể là người gây ra cái chết cho Tuyết Nhạn. Người chết thì đã chết…Phu nhân muốn lấy lại công bằng cho người chết lại truy cứu tội lỗi của một người đang sống. Mạng sống của phu nhân chỉ có hoàng thượng là coi trọng. Nàng có chết, chỉ có hoàng thượng đau lòng. Nhưng Mạc Linh thì khác. Nàng đền tội, người nhà của nàng sẽ đau lòng. Phụ thân nàng ấy tuy chỉ là một tri châu song huynh trưởng Mạc Linh là người thuộc Cấm vệ quân, cận kề hoàng thượng. Thúc thúc của nàng là chỉ huy sứ điện tiền Mạc Thừa. Nàng là biểu muội của Minh phi, gọi mẫu thân nương nương là di nương…
Thái Mẫn im lặng. Nàng hiểu, ý của Bạch Phượng Khanh là gì!
- Nếu cho thần lựa chọn, thần sẽ lựa chọn Mạc Linh, không chỉ vì nàng là thê tử của hạ thần. Nàng cần cho chúng ta, cần cho hoàng thượng hơn là một nô tỳ nhỏ nhoi. Nàng ta chết, chúng ta có thể bù đắp bằng vàng bạc, lo lắng cho người thân của nàng ấy để bù đắp. Mạc Linh thì khác, không ai chấp nhận một sự bồi thường từ chúng ta đâu.
Điều đó sẽ bất lợi cho hoàng thượng. Không như phu thê dân dã, phu thê chốn đế vương này ngoài tình cảm còn phải nhìn vào bao nhiêu điều khác nữa. Bạch Phượng Khanh bảo vệ cho thê tử hắn chẳng phải do hắn yêu thương nàng. Chỉ là nàng có giá trị lợi dụng. Mạng người, nhất là hạ nhân không tiền không thế sẽ chẳng là gì trong mắt những kẻ như Bạch Phượng Khanh:
- Phu nhân…Hy vọng là người hiểu.
- Tôi hiểu – Thái Mẫn ngẩng đầu lên. Thái độ của nàng có chút khác biệt với suy nghĩ của Bạch Phượng Khanh. Song cuộc nói chuyện này chắc chắn sẽ làm Thái Mẫn thay đổi nhiều hơn. Bạch Phượng Khanh cúi người:
- Vậy thì thần xin cáo lui. Chúc phu nhân an hảo.
Hắn vừa đi mấy bước. Thái Mẫn chợt hỏi với theo:
- Vị phu nhân trước đây của ngài, chẳng qua bị ngài trừng phạt không chỉ vì muốn thể hiện nghiêm minh cho người ta thấy. Nàng ấy cũng không có giá trị gì cho ngài lợi dụng phải không?
Bạch Phượng Khanh ngượng người…Nhưng hắn cũng gắn lên môi mình một nụ cười thoảng nhẹ:
- Phu nhân rất thông minh. Nghi phi nương nương đã dùng cái thông minh đó giúp ích cho hoàng thượng. Thần mong phu nhân sẽ làm được như người…
Thái Mẫn nói gì đó, từ xa không nghe rõ. Nhưng Mạnh phi không cần nghe nữa. Đã đủ rồi.
Nàng quay sang người bên cạnh.
Tìm cách tiếp cận đưa cho nàng ta thứ đó…Nàng ta chắc chắn sẽ không muốn để yên cho Linh phu nhân. Lúc đó chúng ta dễ dàng làm việc của mình.
Nghĩ đến Thái Mẫn thân tàn ma dại, tình yêu của hoàng thượng cũng không còn với nàng ta nữa, Mạnh phi cảm thấy dễ chịu vô cùng. Cứ thế đi về Lâm yến, nơi ở của mình.
Chừng hơn tàn một nén nhang thì tên kia đã quay trở lại. Trên trán hắn là chữ ” được” viết vội vào một vuông khăn. Thái Mẫn đã quyết định…Và quyết định ấy sẽ làm một cuộc đời thay đổi. Chỉ nghĩ đến đó là Mạnh phi đã cảm thấy khoan khoái vô cùng, mong Thái Mẫn kia phải trả giá cho một tội vô cùng lớn - tội được hoàng thượng thật sự thương yêu