Đơn Giản Tiếng Yêu

Chương 26: Chuyện cũ - chuyện nay




Bích Lân Các bỗng nhiên có loạn.Vũ đế nhận ra mình đã thay đổi. Hắn cũng đang giống như những kẻ vương giả trước đây mình từng chế giễu. Mọi lý trí, mọi sự kềm chế đều phải buông xuống vì sóng mắt mỹ nhân.

Thái Mẫn không chấp nhận được chuyện hắn là Vũ đế. Nàng gạt tay hắn, lạnh lùng quay mặt. Nếu là một cô gái khác, nếu là trong một trường hợp khác, chắc chắn Vũ đế không ngần ngại cho nàng ta một sự dạy dỗ. Hắn là đế vương, chỉ có hắn giận dữ cùng người khác, có ai dám chống đối ý vua đâu.

Thế mà cả buổi sáng Vũ đế cũng ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Đầu óc không tập trung đến việc gì cả. Hắn lo sợ với bản tính của Thái Mẫn, thêm những ganh tị chốn hậu cung kia nữa, nàng sẽ xảy ra chuyện. Thân phận của Thái Mẫn, dù sao cũng chỉ là một phu nhân nhỏ nhoi, sức làm sao có thể chống lại cùng các phi tử, bề ngoài như ngọc, miệng lưỡi ngọt ngào nhưng bên trong chứa đầy đao kiếm.

Cuối cùng hắn cũng không dằn được, cũng phải đến Bích Lân Các. Vừa kịp lúc, khi mới đến thì….

Một lưỡi dao bén ngót phóng tới, Vũ đế chỉ kịp xô Thái Mẫn ra. Cũng may là hắn tập luyện võ công thường xuyên, trong phút sinh tử đã kịp đánh mạnh vào tay tên thích khách. Vết thương chệch qua tim, Vũ đế thoát nạn trong gang tấc.Tuy là thương tích không nhẹ nhưng cũng là một điều may.

Thái Mẫn ngồi trên giường, tay không ngừng chậm mồ hôi trên trán hắn. Môi Vũ đế nhợt nhạt, sắc mặt trắng bệch. Tuy nhiên tay hắn vẫn không rời khỏi tay nàng.

- Tướng công…Tướng công…

Mọi giận hờn trong lòng không còn nữa. Tình yêu của một người đàn ông dành cho nữ tử đáng giá hơn tất cả châu báu ngọc ngà trên thế gian này. Thái Mẫn có được, dù phải chịu đựng thêm gì đi nữa cũng không quan trọng… Dù chàng có là Du Lang hay Vũ đế, đó cũng là tướng công của nàng.

- Mẫn nhi…Ta không sao. Không sao đâu. Đừng khóc…Đừng khóc!

Ta đã làm cho nàng khóc và sẽ tiếp tục làm cho nàng khóc nữa. Nhưng nhìn thấy Thái Mẫn đau lòng rơi lệ, lòng Vũ đế rất đau. Trọn đời này với ngôi thiên tử, có lẽ sẽ còn nhiều chông gai đang chờ nàng phía trước. Thái Mẫn của hắn, nàng không thuộc về hoàng cung tráng lệ nhưng bên trong chứa đầy đao kiếm này.

- Tâu hoàng thượng…Các nương nương vẫn ở bên ngoài chờ bệ kiến.

- Không cần đâu - Vũ đế xua tay, cố rướn người ngồi dậy - Nói với các nàng ấy là ta không sao, hãy mau về cung nghỉ ngơi đi!

- Nhưng tâu hoàng thượng…Các vị nương nương…

- Từ bao giờ lời nói của ta đã không có giá trị bằng các vị nương nương vậy?- Vũ Đế nghiêm giọng khiến đám nội giám hoảng sợ, vội quỳ sọp xuống – Mau đi truyền!

- Tuân lệnh hoàng thượng.

- Đừng nên như vậy, tâu bệ hạ…- Nghi phi từ tốn bước vào - Thần thiếp mạn phép chưa thông tri đã vào thăm viếng. Bệ hạ vạn an!

….Nghi phi trong lòng Vũ đế có một vị trí rất quan trọng. Không hẳn là tri kỷ, cũng không phải là sự ái mộ của vẻ bề ngoài thu hút. Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Nghi phi, kèm theo là sự thất thô vì chiếc áo Vũ đến đang mặc bỗng nhiên bị rách một đường dài.

Nghi phi lúc đó còn là Lâm Nghi tiểu thư đã nhẹ nhàng đến gần bên hắn. Nàng là thiên kim của Thừa tướng tinh thông cầm kỳ thi họa. Tuy mới 13 tuổi song Lâm Nghi đã là một mỹ nhân tuyệt thế. Bàn tay búp măng thong thả lên xuống, trong phút chốc đã trả chiếc áo trở lại nguyên vẹn hình dáng ban đầu:

- Tỷ cũng là con thứ thiếp như đệ vậy. Tên tỷ là Lâm Nghi, từ nay chúng ta là tỷ đệ…. Đệ phải cố gắng mạnh mẽ hơn…. Tỷ chờ đệ, đệ sẽ nhất dbảo vệ cho tỷ, có được không?

Một cô nương 13 tuổi nói chuyện với đứa bé 10 tuổi. Lời nói ấy cũng chỉ là cơn gió. Nàng cũng đơn giản là muốn an ủi hắn. Thế mà 7 năm sau, Vũ đế vẫn nhớ. Máu của hoàng huynh nhuộm đỏ lưỡi gươm của hắn…. Nàng mặc chiếc áo choàng đen sẫm như trời đêm, nỗi bật giữa nền tuyết trắng. Trên tay nàng là ngọn chủy thủ. Nụ cười điểm trên gương mặt, đẹp như một đóa hoa.

- Đệ đã lớn rồi, Thương Vũ…

- Đệ đã hứa sẽ che chở cho tỷ.

- Tỷ không cần nữa. Tỷ không cần ai che chở nữa.

Nàng đã mất đi tất cả. Ngôi vị vương phi vốn không quan trọng. Người đàn ông nằm giữa tuyết cũng không hề quan trọng với nàng. Chỉ có…Chỉ có một người…Nhưng người ta cũng đã bỏ nàng đi!

- Đệ đã hứa, đệ sẽ làm được…Lâm Nghi tỷ…Có một chuyện đệ muốn nói với tỷ. Nếu nghe xong, tỷ còn muốn chết, đệ sẽ không ngăn cản, thậm chí đệ còn giúp cho tỷ, giữ được tiếng chung thủy với lang quân.

Vũ đế nhắc đến một đêm mưa gió. Khi đó hắn mười bốn tuổi, nhìn thấy đại hoàng huynh điên cuồng đi lại trong phòng. Bên cạnh là một mỹ nhân xinh đẹp. Lạc Mỹ, phi tử yêu quý nhất Cảnh Thương cung của thái tử, song lại bị Văn đế đánh giá là hồ ly tinh, kiên quyết không cho lập thành Chính phi.

Cửa mở. Một gã thuộc hạ của thái tử lách mình vào. Trên tay là một đứa bé đang oe oe khóc. Nó còn khát sữa….Đang oặt ọe huơ huơ đôi tay nhỏ xíu, chờ mong người mẹ ôm nó vào lòng.

Mặt hoàng huynh tái mét trong đêm tối. Mệnh lệnh đưa ra…Giết đi!

Vũ đế còn nhỏ. Hắn không thể làm gì. Nhưng vẫn lẳng lặng định đi theo.

Ánh đao lóe lên, nhanh như chớp. Vũ đế không dám tiến thêm nữa…Chỉ thấy tên sát thủ gục xuống. Đứa bé bị một bóng đen cướp đi…Mất đi tung tích, không biết hắn về đâu.

Lâm Nghi nghe đến đó…Tay cầm chủy thủ trên tay hơi lỏng…Nàng run run:

- Ý đệ nói…Đứa bé đó….Là….là hài tử….Hài tử của ta không chết….Người ta chỉ lừa tỷ thôi sao?

- Vâng…

Vũ đế không ham mê nhan sắc của Nghi phi. Sự thông minh của nàng hắn cũng không lấy làm quan trọng. Hắn chỉ muốn làm tròn lời hứa khi mình còn thơ ấu và cả với một người. Người đã đưa ánh mắt mông lung trên bầu trời sao, tiếng thở dài nén vào lòng ngực:

- Điện hạ chưa yêu nên không biết…Có những người, dù ta phải đánh đổi cả mạng để bảo vệ cũng không hề tiếc. Chỉ cần nàng vui vẻ, dù có chết, cũng là một hạnh phúc rồi.

Cũng người ấy, nắm lấy tay Vũ đế, khẽ khàng:

- Giúp ta…chăm sóc cho nàng….Người chết là hết…Nhưng nếu ta chết, nàng chỉ còn có một mình. Nàng sẽ không thể chịu nổi đâu.

Chính vì lẽ đó, Lâm Nghi đã là Nghi phi. Nàng chấp nhận ở lại trong cung để mà chờ đợi…Tin tức về hài tử đã mất…Cùng với lời hứa “Phải sống” với người đã nằm yên dưới nấm mộ sâu.

Vũ đế thở dài, đỡ Nghi phi lên:

- Nàng đứng dậy đi! Ta sẽ cho các nàng ấy vào…

- Không được – Thái Mẫn đột ngột lên tiếng – Chàng đang bị thương. Nhiều người như vậy thăm viếng, không phải sẽ làm chàng mệt hơn sao?

Thái Mẫn không có ý ganh tỵ. Nàng chỉ nghĩ cho tướng công mình. Nhưng hoàng cung này, không thể chỉ làm theo những điều mình đã nghĩ:

- Thái phu nhân, chuyện không đơn giản như nàng nghĩ….- Nghi phi nhẹ nhàng- Hoàng thượng không chỉ là hoàng thượng của một người. Người…

- Vì chàng không phải là hoàng thượng của một người nên càng phải không để cho nhiều người vào làm phiền chàng nữa - Thái Mẫn kiên định. Ánh mắt nàng nhìn thẳng vào Nghi phi, dõng dạc:

- Làm hoàng thượng khi bị thương không tốt sẽ càng khiến thần dân lo lắng, thiên hạ không yên. Cho nên chàng cần phải nghỉ ngơi nhiều, không cần ai làm phiền nữa…. Tôi nói vậy, nương nương thấy có đúng không?

Thái Mẫn không rào trước đón sau. Nàng nghĩ gì thì nói đó. Lời nói vụng về, song lại làm Nghi phi và Vũ đế ngẩn người.

- Theo tôi nghĩ, làm người chỉ cần làm sao cho thoải mái. Dù là hoàng thượng hay dân thường cũng vậy….Hoàng thượng khi bệnh cũng cần được yên tĩnh.- Nàng xốc lại chăn đắp trên người Vũ đế thật chỉnh tề, giọng nhẹ tênh – Thiếp ra ngoài nấu thêm cháo. Tướng công nếu mệt thì cứ nghỉ ngơi đi!