Thời Lục bị tiếng gọi “em rể” làm cho ngẩn ngơ, khóe miệng không kìm được nhếch lên, mãi đến khi về khách sạn vẫn còn nghĩ đến chuyện này.
“Sao bạn cùng phòng của cậu lại gọi tớ như thế chứ?”
Trong tay hai người còn cầm trà sữa. Vừa vào cửa, nam sinh biết rõ còn cố ý hỏi, vô tội mở to mắt, trong giọng nói không thể che giấu sự sung sướng.
Thiên Huỳnh thay giày xong, nhìn cậu đắc ý, nói nghiêm túc: “Mấy cậu ấy thấy ai đẹp trai thì đều gọi như vậy thôi.”
Thời Lục: “?”
Cậu lập tức nhăn mày lại, bất mãn kêu lên: “Mấy cậu ấy sao lại như thế, thật tùy tiện!”
Thiên Huỳnh phối hợp gật đầu: “Đúng thế.”
“Tùy tiện.”
Thời Lục lúc đầu không nghi ngờ gì, bây giờ lại cẩn thận xem xét, hồ nghi nhìn cô chằm chằm: “Cậu sẽ không gạt tớ chứ?”
“Sao lại thế được.” Biểu cảm Thiên Huỳnh tự nhiên, bình tĩnh đi vào trong.
“Lộc Lộc, tớ lừa ai cũng không lừa cậu.”
“Không đúng, cậu nhất định là lừa người.” Thời Lục như nghĩ đến cái gì, trong nháy mắt suy sụp, giọng nói mang theo ấm ức và trách móc.
“Cậu luôn gạt tớ.”
“Tớ khi nào…” Lời nói Thiên Huỳnh đột nhiên im bặt, trong đầu xuất hiện khung cảnh sáng sớm mùa hè oi bức hôm thi đại học. Cô cúi đầu, đi qua kéo ống tay áo Thời Lục.
“Tớ sai rồi.”
“Cậu tha thứ cho tớ đi.”
“Không được.” Thời Lục dừng khoảng 3 giây, nói tiếp: “Trừ khi cậu hôn tớ một cái.”
“…”
“Tắm rửa rồi ngủ đi.” Thiên Huỳnh vô cảm: “Lăn lộn một ngày cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút.
Kế hoạch ngày tiếp theo là đi ngắm biển.
Thật ra, từ nhỏ Thời Lục đã đi du lịch rất nhiều nơi, bờ biển cũng có vô số chỗ, nào là hải đảo, bờ cát nổi danh ở nước ngoài hay vùng duyên hải ở mấy thành phố nhỏ trong nước. Cậu không muốn đi biển, nhưng lại muốn cùng Thiên Huỳnh đi ngắm biển.
Ngay cả khi cả hai cùng đến một điểm tham quan thương mại, phải dẫm lên cát rửa chân cho nhau giữa dòng người đông đúc trong kì nghỉ.
Gió biển rất lớn, ánh mặt trời xán lạn.
Thiên Huỳnh ngắm nhìn nước biển xanh thẳm vô biên, xúc động cảm thán: “Kỳ thật lúc nhỏ tớ rất muốn đi ngắm biển. Tớ nhớ trong sách giáo khoa tiểu học có một bài văn, rằng sóng vỗ bờ cát, cô gái đi trên bờ nhặt một vỏ sò. Lúc đó tớ cực kỳ khát khao.”
“Nhưng sau này đến đây học, tớ mới phát hiện trên bờ biển cũng không có vỏ sò.” Tay cô đề mũ rơm xuống, quay đầu cười với cậu, đôi mắt sáng ngời, tóc dài bị gió thổi bay.
“Nếu cậu đi đến mấy bờ biển nguyên thủy chưa qua khai phá thì sẽ có rất nhiều vỏ sò.” Thời Lục nói với cô: “Tựa như trong bài văn đó biết, những ngư dân sống ở vùng biển mỗi ngày đều dậy sớm đánh cá, buổi tối gió đêm tạo sóng biển, đưa mấy con cua nhỏ vào bờ cát, còn có cả vò sỏ nữa.”
“A?” Thiên Huỳnh mở to mắt kinh ngạc: “Tớ đến nhầm chỗ rồi!”
Thời Lục gật đầu: “Lần sau tớ đưa cậu đi.”
Thiên Huỳnh phản ứng lại, kinh ngạc kêu lên: “Lộc Lộc, sao cậu lại biết thế?”
Dáng vẻ cô như bị lừa gạt: “Thì ra là cậu trước đó lừa tớ! Rõ ràng cậu đi biển rồi.”
Lúc trước gọi điện thoại, Thiên Huỳnh chia sẻ với cậu lần đầu đi biển cùng với mấy người trong ký túc xá, hỏi cậu đã từng ngắm biển hay chưa. Thời Lục im lặng một hồi rồi trả lời, chưa từng thấy qua.
Sau đó thì cứ theo tự nhiên, xảy ra chuyện đưa cậu đi ngắm biển ngày 5 tháng 1.
Mệt công Thiên Huỳnh còn tỉ mỉ làm mấy tờ ghi chú chiến lược.
Cô vô cùng đau lòng: “Quá xấu xa rồi.”
“Tớ nói là chưa ngắm biển Lệ Thành.” Vẻ mặt Thời Lục đơn thuần: “Cũng không tính là nói dối nhỉ?”
“Cậu chính là tên lừa đảo!”
“Vậy cũng không thể nói thẳng là tớ muốn gặp cậu chứ?”
“…” Thiên Huỳnh trực tiếp hạ họa, cúi đầu đi bộ, không để ý đến cậu.
Canh bờ biển này có một công viên nước rất nổi tiếng, có nhiều công trình khác nhau như tàu lượn siêu tốc từ trên cao, bè, máng trượt,… Một hồi chơi đùa, mặt trời đã sắp lặn.
Cảm xúc Thiên Huỳnh hưng phấn, chơi chưa đã thèm. Trạng thái của Thời Lục thì không tốt như thế, từ khi chơi tàu lượn siêu tốc thì mặt mày đã trắng bệch.
“Lộc Lộc, tay của tớ bị cậu nắm đến sưng lên rồi này.” Thiên Huỳnh nhìn cổ tay mình đỏ lên, buồn rầu nói, “Thì ra cậu sợ độ cao.”
Thời Lục lập tức hoàn hồn, duy trì vẻ mắt trách móc.
“Tớ không sợ.”
“Cậu im đi.”
“Đỏ chỗ nào đưa tớ xem.”
“Không sao.” Thiên Huỳnh cực kỳ hiểu chuyện: “Cũng là tớ không tốt, nếu sớm biết cậu sợ độ cao đã không chơi cái này. Cậu nên nói trước với tớ, cũng chẳng cần ở trên cao rồi bị dọa như thế.”
Thời Lục: “…”
“Không được nói nữa!”
Kỳ nghỉ có tổng cộng 5 ngày, cả hai đã có một khoảng thời gian vui vẻ. Hai người cùng nhau dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ của Lệ Thành, Thiên Huỳnh còn dẫn cậu đi đến quán ăn gần trường.
Thời Lục mua vé máy bay vào ngày thứ năm. Trước đó một ngày vừa lúc đến phố thương mại, hai bên có rất nhiều cửa hàng đặc sản. Thiên Huỳnh đề nghị mua một ít để cậu đưa về cho bạn học cùng phòng, vừa vặn có thể làm dịu mối quan hệ.
Cô còn nhớ rõ, khi ăn tết, cậu nói rằng cậu với mọi người bất hòa. Tuy rằng phần lớn câu nói là giả vờ nhưng có thể thân thiết hơn chút thì càng tốt.
“Không mua.” Ai ngờ, Thời Lục xụ mặt từ chối cô, thái độ dứt khoát.
“Vì sao?”
“Không muốn mua.” Biểu tình cậu uể oải, rũ mắt xuống khó chịu: “Cậu muốn tớ đi như thế à?”
… Cái gì thế chứ.
Thiên Huỳnh nhẫn nại ôn hòa giảng giải với cậu: “Tớ không phải muốn cậu đi, mà là trường học sắp khai giảng, cậu cần phải về học.”
“Tớ xin nghỉ không đi nữa…” Thời Lục thấy thế, lập tức thăm dò, ánh mắt chờ mong.
Thiên Huỳnh: “…”
“Lộc Lộc, cậu đừng tùy hứng như thế.”
“Tớ biết, cậu gạt tớ.” Thời Lục lại khôi phục dáng vẻ ỉu xìu ban nãy, mặt mày bực bội.
“Mấy ngày nay cậu đã sớm thấy phiền. ước gì tớ đi nhanh lên, như vậy cậu mới tự do tự tại.”
Mấy ngày nay cơ hồ đều như hình với bóng suốt 24 giờ. Thời Lục bá chiếm toàn bộ thời gian của Thiên Huỳnh, ngay cả liên hoan ký túc xá Thiên Huỳnh cũng không đi.
Điền Nhuế gọi đến khi Thiên Huỳnh đang ở trong phòng điều hòa khách sạn với Thời Lục, Ban ngày hai người đi ngắm cảnh, nắng khá to, Thời Lục không thoải mái nên về sớm nghỉ ngơi.
Trong phòng khách có chiếu một bộ phim điện ảnh, trước đó mấy tháng mới chiếu trong hệ liệt nước ngoài. Hai người cũng chưa đến rạp xem phim, hẹn lần sau gặp sẽ đi xem.
Phim mới chiếu được một nửa thì Thiên Huỳnh có điện thoại. Điền Nhuế bảo cô và Thời Lục cùng nhau đến, Thiên Huỳnh hỏi ý cậu.
“… Không muốn đi.” Trên đầu Thời Lục dán khăn lông ướt, nằm trên đùi cô rầm rì.
“Không thoải mái, không muốn ra cửa.”
Thiên Huỳnh đành phải nhắn tin lại cho Điền Nhuế.
“Cậu ấy không thoải mái… Ừ, xin lỗi mà.”
“Mấy ngày nữa sẽ về, ừ… Lần sau hội tụ nhé.”
Lời nói lọt vào tai Thời Lục không sót một chữ, bây giờ đúng lúc được tâm trí Thời Lục thổi phồng lên.
Người đến người đi trên phố thương mại, nam sinh đứng ở kia, kích động đến mức hốc mắt cũng ửng hồng.
“Dù sao bây giờ cậu có nhiều bạn bè như vậy, tớ chỉ là một trong số đó mà thôi, có thể dành mấy ngày cho tớ đã là tận tình tận nghĩa.”
“Lộc Lộc!” Thiên Huỳnh tức giận đến run vai, hít thở sâu để duy trì sự lý trí.
“Tớ sẽ giận nếu cậu nói chuyện này một lần nữa.”
Thời Lục thấy cô thực sự tức giận thì không dám nói nữa, mọi ấm ức lên án đều nghẹn lại trong lòng, cúi đầu quay đi.
Trong mắt nam sinh đầy thương tâm, cố nén cảm xúc, không nói một lời.
Thiên Huỳnh lại mềm lòng, suy nghĩ lại mới vừa rồi có phải mình nặng lời quá hay không.
“Lộc Lộc.” Cô nhẹ nhàng nắm ngón tay cậu, lắc lắc cẩn thận.
“Thật xin lỗi, vừa rồi tớ không nên hung dữ như vậy, tớ chỉ là không nghĩ cậu sẽ hiểu lầm như thế.”
“Cậu đến đây tớ rất vui, tớ cũng rất tiếc vì cậu phải rời đi. Nhưng bởi vì thế mà xin nghỉ học là cực kỳ không tốt, Bây giờ chúng ta vẫn là học sinh, việc học phải đặt hàng đầu.”
“Cậu luôn là như vậy.” Thời Lục không quay đầu lại, thấp giọng lên án, nhưng trên đường phố sôi động, nó lại vô cùng chuẩn xác vang lên bên tai cô.
“Luôn có những cái khác đứng thứ nhất.”
“Nhưng trong lòng tớ cậu là thứ nhất.”
Tình cảm của nam sinh rất nóng bỏng mãnh liệt, mang theo sự cố chấp và không màng nhân thế.
Nặng nề như thế, cũng trân quý như thế.
Thiên Huỳnh không cách nào làm được như vậy. Nếu thế gian có một bản án có thể phán xét tình yêu của hai bên, chắc cô đã sớm bị bỏ tù.
Đêm nay hai người như chiến tranh lạnh. Tâm tình Thời Lục rất kém, Thiên Huỳnh cũng yên lặng thu dọn sửa sang lại đồ cho cậu. Mấy ngày nay còn đi mua quà lưu niệm, tùy ý ném đồ ở khách sạn…Thiên Huỳnh đều phân loại rồi cất sang một bên.
Thời Lục lẳng lặng nhìn cô đi tới đi lui trước mặt, càng nhìn càng phiền não. Đợi lúc cô đi vào phòng tắm, cậu đi sang bên kia rồi ném hết mấy con búp bê đã được bày biện chỉnh tề lên ghế sô pha, làm thành một sống lộn xộn.
Chờ lúc cô đi ra rồi ngạc nhiên nhìn đống hỗn loạn trước mắt, cậu nói: “Cái này tớ không cần, cậu tự mang về trường đi.”
Thiên Huỳnh nuốt nước miếng: “Được thôi.”
Cái đó vốn là cô muốn mang đi mà….
Vé máy bay là hai giờ chiều, vẫn còn thời gian nửa ngày nữa. Buổi sáng, Thiên Huỳnh ra ngoài sớm mau hai hộp quà đặc sản cho cậu, đều là loại bánh Quảng Đông, có mặn có ngọt nhưng ngọt chiếm đa số. Thiên Huỳnh cố ý chọn phần nhiều theo khẩu vị của cậu.
Buổi sáng hai người ăn điểm tâm, sau đó về khách sạn thu dọn hành lý. Từ lúc rời giường đến giờ tâm trạng Thời Lục vẫn luôn rất xấu, đến khi ngồi lên xe taxi tới sân bay cũng chẳng nói được mấy câu.
Cách lúc ly biệt càng gần, các cảm xúc dồn nén lần lượt trào dâng. Dưới âm thanh thông báo của sân bay lại càng khó che giấu.
Sau khi lấy vé máy bay là kiểm tra hành lý, hai người đứng xếp hàng ở cổng kiểm tra an ninh. Hôm nay là ngày nghỉ nên đoàn người xếp hàng phía trước rất dài, chỉ nhìn qua khó có thể thấy được điểm cuối. Thiên Huỳnh đột nhiên thấy hơi may mắn, nhiều thời gian như thế hệt như một món quà bất ngờ.
“Lộc Lộc, tới nơi nhớ báo tin cho tớ.” Thiên Huỳnh đứng bên cạnh cậu, cất tiếng.
“Tớ mua một ít bánh quy, cậu có thể để lại tự ăn, cũng có thể cho bạn cùng phòng.” Cô dừng lại một chút, “Đều là loại cậu thích đấy.”
“Ừ.” Thời Lục cúi đầu trả lời, khuôn mặt bị mái tóc rũ xuống che lại.
Một lát sau, Thiên Huỳnh nhìn đoàn người phía trước.
“Cậu cứ muốn nói chuyện kiểu này với tớ mãi à?”
“Không còn nhiều thời gian đâu.”
“Tớ không muốn nói chuyện với cậu.” Thời Lục rốt cuộc mở miệng, mím chặt môi dưới, quay đầu lại nhìn cô chằm chằm bằng đôi mắt đen láy.
“Vậy cậu muốn làm gì?” Thiên Huỳnh hỏi.
“Muốn hôn cậu, ôm cậu, nắm tay cậu thật chặt, mãi mãi không xa rời.”
Trong chớp mắt không khí yên lặng, sân bay ồn ào bỗng nhiên yên tĩnh, chỉ còn nam sinh bướng bỉnh nhìn cô chằm chằm trước mặt.
Thiên Huỳnh trầm mặc, hồi lâu không nhúc nhích.
Thời Lục quay đi, trong con ngươi không có thất vọng cũng chẳng có khổ sở mà là bình tĩnh không gợn sóng, tựa như đã sớm đoán được điều này.
Cả đoàn người đẩy mạnh về phía trước, càng ngày càng ngắn. Cho đến khi Thời Lục đã đứng trước cổng kiểm tra an ninh, tiếp theo là đến phiên cậu.
Hành khách phía trước đưa giấy tờ cho cậu. Thời Lục cầm chứng minh thư và vé máy bay trong tay, cậu muốn quay đầu để nói với Thiên Huỳnh cái gì đó.
Hai tay rũ bên người đột nhiên bị người ta gắt gao chế trụ. Thiên Huỳnh giữ lấy tay cậu, ôm chặt cậu, kiễng chân lên.
Cô gái ngẩng đầu, hai mắt khẽ nhắm lại. Hô hấp Thời Lục ngừng lại, một cái hôn mềm mại nhẹ nhàng dừng bên khóe miệng cậu.
Cảm xúc mềm mại như một đám mây, kèm theo hơi nóng nhè nhẹ. Một cái chớp mắt lướt qua, cậu còn chưa kịp phản ứng lại thì Thiên Huỳnh đã sớm rời đi.
Yết hầu Thời Lục lên xuống, tim đập loạn xạ, tay còn siết chặt tay cô.
Thiên Huỳnh lập tức buông ra, đẩy cậu một cái.
“Tới lượt cậu rồi, mau đi thôi.”
Cả đoàn đã dừng ở chỗ cậu vài phút cũng không ai mở miệng thúc dục. Mấy hành khách nhìn cảnh kia xong, trong đám người có tiếng hít sâu liên tục, có tiếng kinh ngạc kêu vang, cũng có ánh nhìn chăm chú không quấy rầy.
“A Thiên…” Giọng Thời Lục bỗng nhiên khàn khàn, đôi mắt đỏ hơn cả ngày hôm qua.
“Tớ không đi nữa.” Cậu thấp giọng khẩn cầu, “Tớ không muốn đi nữa.”
“Cậu đừng nháo, những người phía sau đang đợi cậu đấy.” Thiên Huỳnh tiếp tục đẩy cậu ra, tay nhẹ dùng lực đẩy cậu vào cổng kiểm tra an ninh.
“Lộc Lộc, nhớ gọi điện thoại cho tớ đấy.”
Thiên Huỳnh nắm tay thủ thế bên tai. Thời Lục theo dòng người đi về phía trước, liên tục quay đầu lại.
Mãi đến khi người trong tầm mắt biến mất, Thiên Huỳnh cúi đầu xoay người, chuẩn bị trở về.
Giây tiếp theo, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Giọng nói hốt hoảng hấp tấp của Thời Lục vang lên bên tai. Sau vài giây hỗn loạn, hơi thở cùng tiếng nín cười vang lên, rồi lại một tiếng oán giận.
“A Thiên, cậu thật đáng ghét.”
“Hả?”
“Cứ để tớ một giây trên thiên đường rồi lại xuống địa ngục.” Giọng cậu thấp xuống, tựa như văng vẳng bên tai.
Khi có thông báo có chuyến bay cất cánh vang lên trên đỉnh đầu cô, Thiên Huỳnh nhẹ giọng nói: “Lộc Lộc, lên đường bình an.”
“Vẫn chưa rời đi mà tớ đã bắt đầu nhớ cậu rồi.”
“Tớ cũng sẽ nhớ cậu.”
Cậu luôn tức giận, kỳ cục, không nói lý lẽ.
Vô cớ gây rối, quả thực là chàng trai nhỏ khó tính nhất trên thế giới này.
Nhưng chỉ cần hôn một cái là đã có thể dỗ dành rồi.
Cậu là chàng trai nhỏ của Thiên Huỳnh.
Là thiếu niên chói mắt, rực rỡ nhất trên thế giới.