Đom Đóm Mùa Hạ

Chương 58: 58: Được Rồi Tớ Thừa Nhận Tớ Là Của Cậu




“Không chịu trách nhiệm.”

Thiên Huỳnh chỉ nói về điều đã qua bằng bốn từ này.

Thời Lục ở đầu kia sắp phát điên khi nhận được tin nhắn, cậu gõ mạnh “cành cạch” điện thoại của mình.

“Tại sao cậu lại không chịu trách nhiệm? Tớ không cho phép! Có phải cậu muốn chơi tớ không?!”

“……” Cái gì, cái gì cơ… Thiên Huỳnh lướt qua mấy chữ cuối cùng với ánh mắt mất tự nhiên rồi mới bình tĩnh lại, cụp mắt xuống trả lời cậu.

“Cậu đừng gây rối vô cớ.”

Không đợi cậu kịp trả lời, cô lập tức nhắn tiếp: “Tớ phải đi giúp ba, không nói nữa.”

Thời Lục: “……”

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, sau Tết Nguyên Tiêu, từng người một trở lại trường.

Một người phía Bắc, một người phía Nam, cách nhau hơn nửa diện tích Trung Quốc nên ngày thường họ chỉ có thể liên lạc với nhau qua cáp mạng.

Tần suất cuộc gọi của Thiên Huỳnh đã gia tăng trong học kỳ này, buổi tối thường xuyên trò chuyện ở ban công. Mấy người trong ký túc xá cũng rõ ràng cảm thấy có gì đó là lạ nên tìm cơ hội ép hỏi cô.

Khi đó, cô vừa kết thúc cuộc gọi với Thời Lục, nghe cậu lẩm bẩm phàn nàn một lúc: việc học quá nhiều, vô nhân đạo hơn so với hồi cấp 3, không có thời gian rảnh rỗi, không có kỳ nghỉ dài hạn… Lúc Thời Lục kể xong còn tủi thân thì thầm một câu.

“Kệ đi, dù sao cậu cũng không nhớ tớ chút nào.”

Cuối cùng, cậu thất vọng nói: “Cúp máy đây.”

Thiên Huỳnh buồn bã cầm điện thoại, ngẩn ngơ mất mấy giây mới bình tĩnh lại, sau đó xoay người thì đối diện với ba cặp mắt chăm chú.

Cô giật cả mình, che che ngực.

“Mấy cậu làm gì thế?”

“Bọn tớ có làm gì đâu!” Ba người đồng thanh nói, “Cậu nói chuyện điện thoại với ai đấy?”

“… Bạn bè.”

“Lừa ai vậy? Bạn bè gì mà ngày nào cũng gọi?”

“Còn lộ ra biểu cảm này?”

“Cái loại bạn bè để yêu đương ấy hả?”

“……”

Bọn họ cứ mỗi người một câu khiến Thiên Huỳnh không biết phải nói gì, cô dứt khoát giữ im lặng, đẩy họ vào ký túc xá.

“Tiểu Huỳnh, đừng đi mà, mau nói cho mấy chị em biết đi, đừng để bị mấy gã đàn ông xấu xa bên ngoài lừa gạt!”

Điền Nhuế, Mạnh Lại, Đoạn Thiên vây quanh cô với vẻ vừa quan tâm vừa hóng hớt. Thiên Huỳnh bị ép vào góc tường, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghiêm túc suy nghĩ.

Hồi lâu.

“Không phải là một gã đàn ông xấu xa.” Thiên Huỳnh ngẫm nghĩ, “Là một cậu bé.”

“???”

Đối diện là ba khuôn mặt sững sờ, trong đó Điền Nhuế là người đầu tiên không kìm nổi mà thốt lên với vẻ cực sốc.

“Thành niên chưa? Tiểu Huỳnh, chúng ta không nên làm chuyện trái pháp luật!”

“……”

“Tớ không nói nổi với mấy cậu nữa.” Mặt Thiên Huỳnh ửng đỏ lên, cô cúi người chạy nhanh ra ngoài.

Bước vào học kỳ mới, chương trình học của trường cũng tăng lên.

Thiên Huỳnh vẫn kiên trì đến cửa hàng tiện lợi để làm thêm vào ngày thứ bảy. Chàng trai lúc trước cũng làm thêm ở đây, trường học của anh cũng gần đó nên thỉnh thoảng họ vẫn có thể trò chuyện vài câu.

“Tôi nghĩ cô hơi chậm nhiệt.” Trong lúc sắp xếp các kệ hàng, chàng trai vừa bưng hộp đồ uống lại đây vừa nói. Thiên Huỳnh dừng tay lại, quay đầu: “Hả…?”

“Cô xem, chúng ta quen nhau được gần nửa năm mới bắt đầu làm quen rồi trò chuyện.”

“À, cái này…” Thiên Huỳnh gãi gãi đầu, có hơi xấu hổ: “Để tránh bị hiểu lầm.”

“Hả?” Lần này đến lượt anh ta kinh ngạc, hé môi hỏi: “Cô có bạn trai rồi à?”

“Tôi có người mình thích.” Thiên Huỳnh đáp.

Lần tan tầm này, Thiên Huỳnh vẫn xách đồ về trước, chàng trai đứng sau quầy thu ngân chào tạm biệt cô một cách lịch sự.

Thực ra thời gian làm việc trùng của hai người cũng không nhiều, mỗi lần chỉ vài tiếng đồng hồ, thỉnh thoảng mới có tình huống thay ca.

Trên đường về trường, Thiên Huỳnh nhận được một cuộc gọi từ Thời Lục. Thời tiết đang ấm dần lên, sắp đến ngày 1 tháng 5. Cậu mua vé máy bay tới đây, Thiên Huỳnh nói rằng mình sẽ dẫn cậu đi ngắm biển.

Lệ Thành là một thành phố ven biển với những bãi biển nổi tiếng, ngoài ra còn có một công viên quốc gồm các trò chơi phong phú.

“Tớ đến đây thì ở đâu?” Thời Lục ở đầu bên kia hỏi, Thiên Huỳnh suy nghĩ.

“Tớ sẽ tìm cho cậu một khách sạn gần trường.”



“Tớ muốn phòng đôi.”

“Hả?” Thiên Huỳnh hoang mang: “Có một mình cậu mà ở phòng lớn như vậy làm gì?”

“Tất nhiên là cho hai chúng ta ở cùng rồi.” Thời Lục nói như thể rất hợp tình hợp lý: “Cậu sẽ không vứt tớ lại khách sạn một mình rồi quay về trường chứ? Tớ là ăn mày à?!”

“… Chuyện này thì liên quan gì đến ăn mày?”

“Tự tìm đến tận cửa mà còn bị người khác ném ra ngoài.”

“……”

Mấy câu ngụy biện này khiến Thiên Huỳnh không nói nên lời.

Cô tính toán khoản tiền tiết kiệm của mình rồi đồng ý.

“Thôi được rồi.”

Lệ Thành đã sớm bước vào mùa hè, hoa hồng bên đường nở rộ trông vô cùng rực rỡ và tràn đầy sức sống.

Khi ra sân bay đón Thời Lục, Thiên Huỳnh mặc một bộ váy trắng mà cô đã mua vào dịp đi mua sắm cùng mấy chị em trong ký túc xá. Theo ánh mắt của Mạnh Lại thì chiếc váy này chắc chắn rất phù hợp với cô.

Chiếc váy hơi ngắn, dài đến trên đầu gối vài cm với kiểu dáng thắt eo, đường viền cổ vuông, hoàn mỹ phô bày xương quai xanh, vòng eo và đôi chân dài. Chiếc váy này giúp cô khoe trọn lợi thế vóc dáng của mình.

Thiếu nữ thường ngày giấu mình dưới lớp áo to rộng nay trông mềm mại tinh tế như một con bướm vừa phá kén, run rẩy phất cánh bay lượn phô bày vẻ mỹ lệ tột cùng của mình.

Thiên Huỳnh đón Thời Lục ở cửa ra sân bay. Chàng trai đang đẩy vali, đầu đội mũ lưỡi trai, mặc áo khoác đen, đi đôi giày thể thao sành điệu. Trông cậu đặc biệt nổi bật giữa hàng nghìn du khách.

“Lộc Lộc ––” Thiên Huỳnh nhảy lên, vẫy vẫy tay với cậu. Thời Lục ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cô, bước chân vội vã hơn hẳn.

“Cậu không nóng sao?”

“Cậu không lạnh sao?”

Hai người thốt lên gần như là đồng thời. Thiên Huỳnh chỉ chỉ xung quanh, hầu hết những người tới đón như cô đều mặc trang phục mùa hè, chỉ có những hành khách đường dài vừa ra khỏi sân bay mới bọc kín mít.

“Chỗ tớ đã là mùa hè rồi.” Thiên Huỳnh nói với vẻ vô tội. Ánh mắt Thời Lục dừng ở người cô, lông mày bất giác nhíu lại: “Dù thế thì cậu cũng không cần phải ăn mặc đẹp như vậy.”

Cậu cảm thấy khó chịu: “Thật là, đẹp như vậy để làm gì.”

Thiên Huỳnh: “……”

Cô không biết nên tức giận hay vui vẻ nữa, chẳng qua tim vẫn đập thình thịch hai lần. Thiên Huỳnh trừng mắt nhìn cậu một cái, giận dữ phản bác lại.

“Vậy sao cậu vẫn đội mũ hả anh chàng đẹp trai?”

“Che mặt đã.” Thời Lục nghe thấy vậy thì càng ấn vành mũ của mình xuống, bực bội nói.

“Nếu không cứ bị người ta nhìn, phiền lắm.”

“……” Thiên Huỳnh hoàn toàn cạn lời.

Cô cúi đầu lướt điện thoại, lên app gọi một chiếc taxi rồi dẫn Thời Lục ra ngoài.

Cả hai đến thẳng khách sạn mà Thiên Huỳnh đã đặt trước. Trong khoảng thời gian này, cô đã tích góp được không ít tiền nhờ việc đi làm thêm và khoản tiền Mạnh Lại trả cho cô sau khai giảng. Đó cũng coi như là một khoản tiền nho nhỏ, ít nhất là thừa sức để Thời Lục ở đây chơi vài ngày.

Phòng xép gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, ở ngay gần trường. Nhìn xuống từ cửa sổ sát đất ở phòng khách thì có thể trông thấy hồ nước xinh đẹp của trường phía xa xa.

“Đó là trường của cậu à?” Thời Lục đứng bên cửa sổ nhìn vài lần. Thiên Huỳnh nhìn theo tầm mắt của cậu, gật đầu.

“Lát nữa có muốn tớ dẫn cậu vào đó dạo không?”

“Ừm.” Trông cậu có vẻ miễn cưỡng nhưng sang giây tiếp theo, “Tớ thay đồ đã.”

Lại giấu đầu lòi đuôi.

“Quá nóng.”

Lúc trở ra, Thời Lục đã thay xong áo sơ mi trắng và quần tây nhạt màu, đôi giày thì vẫn như trước, chẳng qua đã để lộ ra một đoạn mắt cá chân mảnh khảnh.

Cả người vừa trong trẻo vừa trẻ trung, khuôn mặt còn tỏa sáng hơn.

Từ lâu cô đã phát hiện ra rằng Thời Lục mặc đồ trắng còn đẹp hơn đồ đen.

Cô lặng lẽ điều chỉnh nhịp thở, lại không nhịn nổi: “Chẳng phải cậu không muốn để người khác nhìn thấy mình sao? Mặc thành như vậy làm gì?”

“Mặc như vậy thì có vấn đề gì sao?” Thời Lục mặt không đỏ, tim không loạn, “Tớ chọn đại một bộ trong vali.”

“……”

Sau khi thu dọn đồ đạc xong, cả hai bước ra khỏi khách sạn, đi bộ đến trường. Ngắn ngủi có mấy trăm mét mà tỷ lệ quay đầu nhìn Thời Lục gần như là 100%, vào cổng trường thì càng bị chú ý hơn.

Người lạ ngoài đường thì có thể sẽ kiềm chế hơn một chút nhưng khi vào trong trường, sinh viên đi ngang qua thậm chí còn thì thầm thảo luận.

“Đó là sinh viên trường ta à? Tại sao trước giờ tôi chưa từng thấy anh chàng nào đẹp trai như vậy?”

“Không biết, với giá trị nhan sắc kiểu này thì đáng lẽ phải nổi tiếng từ lâu.”

“Có lẽ bọn họ là người yêu nhỉ, nên mới dẫn bạn trai tới đây chơi?”

“Có khả năng…”



Bảo là lén nghị luận nhưng âm lượng không hề nhỏ, truyền tới từ làn gió xa xa, đi thêm vài bước mới hoàn toàn yên tĩnh.

Thiên Huỳnh nhìn khoé miệng nhếch lên nãy giờ của người bên cạnh, kéo ống tay áo của cậu.

“Chúng ta qua đó mua gì đi.” Cô chỉ vào siêu thị mini trong khuôn viên trường, Thời Lục phối hợp nhìn sang thì hoang mang: “Mua cái gì?”

“Khẩu trang.” Thiên Huỳnh nghiêm túc nói: “Cậu phải che mặt lại, nếu không sẽ ảnh hưởng đến môi trường học tập.”

Thời Lục vừa nghe, lông mày lập tức nhướng lên, bực bội nói: “Tớ ảnh hưởng như thế nào?”

“Giá trị nhan sắc vượt qua tiêu chuẩn của người thường sẽ dễ gây ra bạo động.”

Thiên Huỳnh nghiêm túc giải thích khiến Thời Lục lập tức thu lại lời mình vừa định thốt ra. Cậu miễn cưỡng kiềm chế nụ cười, giả vờ lạnh lùng cao ngạo.

“Hừ, suốt ngày chỉ biết nói ngon nói ngọt để lừa gạt một đứa con trai trong sáng như tớ.” Cậu liếc xéo Thiên Huỳnh rồi hất cằm lên.

“Được thôi, tớ thừa nhận tớ là của cậu.”

“……” Thiên Huỳnh chết lặng, không ngăn lại được nên mặc kệ luôn.

“Lộc Lộc, cậu bình thường chút đi…”

“Lại đây.” Thời Lục phớt lờ lời cô nói, chỉ đứng yên ở đó, vươn tay về phía cô.

“Làm gì thế?” Thiên Huỳnh ngẩng đầu lên hỏi.

Vẻ mặt của cậu chủ nhỏ rất thản nhiên, giọng điệu vô cùng bình thường.

“Tớ muốn nắm tay cậu.”

“……”

Trong lúc Thiên Huỳnh còn chưa kịp tiêu hóa những lời trên, bàn tay muốn nắm tay cô vẫn giơ giữa không trung thì phía trước có một giọng nói quen thuộc vang lên, kèm theo một chút không chắc chắn lẫn một chút phấn khích.

“Tiểu Huỳnh!”

Hai người vừa ngẩng đầu thì thấy trên con đường rợp bóng cây xanh phía trước có ba người đang khoác tay nhau đi tới. Ánh mắt săm soi của họ đảo qua đảo lại quanh hai người, không giấu nổi sự phấn khích.

“Thực sự là cậu à, suýt chút nữa tớ còn nghĩ mình nhận lầm người.” Điền Nhuế lên tiếng trước, làm màu vô cùng. Đoạn Thiên cũng nhìn không nổi, lén huých cánh tay cô, hắng giọng.

“Tiểu Huỳnh, người bên cạnh là bạn cậu à?”

Mạnh Lại đánh giá Thời Lục một phen rồi lại nhìn sang Thiên Huỳnh, thốt ra lời còn thẳng thắn hơn.

“Đây là cậu bé lúc trước cậu nói à?”

“……”

Bầu không khí trầm lặng trong vài giây. Thiên Huỳnh còn chưa nói gì mà Thời Lục đã hỏi trước.

“Cậu bé…?” Cậu khẽ nhướng mày, khoanh tay trước ngực như đang hỏi tội.

Thiên Huỳnh nuốt nước bọt vào cổ họng, cố gắng giữ bình tĩnh: “… Tớ không biết mấy cậu ấy đang nói cái gì.”

“Giới thiệu một chút, ba người này là bạn cùng phòng của tớ: Điền Nhuế, Đoạn Thiên, Mạnh Lại.” Thiên Huỳnh giáng đòn phủ đầu trước, giới thiệu cả đám xong thì chuyển sang người bên tay phải: “Người này tên Thời Lục.”

Cô dừng một chút rồi nói tiếp: “Trước mắt… là bạn bè.”



Trong quán trà sữa, Thời Lục đứng trước quầy chọn đơn còn bốn người họ thì ngồi quanh bàn, trừ Thiên Huỳnh ra thì những người khác đều nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi, nghiêm khắc tra khảo.

“Nói đi, từ đâu ra?”

“Lúc nhìn thấy bài đăng trên diễn đàn của trường, bọn tớ còn không dám tin. Đến khi Thiên Thiên cẩn thận phóng to thu nhỏ, nghiêm túc phân tích mới chắc chắn được, không ngờ…” Giọng điệu của Điền Nhuế đau đớn vô cùng.

“Tiểu Huỳnh nhà chúng ta lại bị một gã đàn ông bắt cóc như vậy.”

“Quan trọng đây là một anh chàng đẹp trai hiếm có khó tìm.” Đoạn Thiên bổ sung, Điền Nhuế gật đầu lia lịa: “Đúng! Không sai! Vô cùng đau đớn.”

“Đúng là không bình thường, âm thầm làm nên việc lớn như vậy.” Mạnh Lại vỗ vỗ vai cô, nhìn cô với ánh mắt ẩn ý và đầy tự hào.

Thiên Huỳnh: “……”

“Thật ra bọn tớ là bạn hồi cấp 3.” Vẻ mặt của Thiên Huỳnh rất bất lực. Ngay sau đó, cô lại nói: “Ba tớ và ba cậu ấy quen nhau từ trước, tớ ở nhà bọn họ ba năm.”

“… Ồ, hiểu rồi, thanh mai trúc mã.”

“Đính ước từ bé.”

“Kịch bản ngôn tình.”

“……”

Trong lúc bọn họ nói chuyện thì Thời Lục đã bưng trà sữa đến, tình cảnh lại lâm vào sự trầm mặc. Đôi mắt đen nhánh của cậu liếc trái liếc phải vài lần rồi quay sang Thiên Huỳnh, hỏi.

“Các cậu đang nói về chuyện gì thế?”

“Nói về chuyện tình cảm của hai người ấy mà.” Điền Nhuế vội vàng đứng dậy nhận đồ trong tay cậu, cười tươi như hoa.

“Em rể.”