Mẹ Ngụy đi lên kéo Đinh Liên lại: “Bà thông gia, bà nghe tôi nói, là con trai tôi có lỗi với con gái …”
Lời còn chưa nói xong, đã bị Đinh Liên cho một cái tát vào mặt:
“Biết thật xin lỗi là được, một cái tát này, là vì bà không dạy dỗ con trai mình cho tốt, xứng đáng thay nó nhận tội.”
Đời này mẹ Ngụy còn chưa bị ai tát bao giờ, mặt liền đỏ một mảnh, ba Ngụy đi đến, muốn nói lý gì đó, Đinh Liên lại cho ông một cái tát: “Ông cũng có phần.”
Mẹ Ngụy thấy chồng mình bị đánh, tức giận gào lên một tiếng, nhào lên định kéo tóc Đinh Liên, trước đây Đinh Liên đã đánh nhau nhiều lần nên đè mẹ Ngụy xuống dưới, giữ tay, vừa cưỡi lên vừa tát.
Ba Ngụy đi lên can ngăn, không kéo nổi Đinh Liên ra còn chưa nói, lại bị bà cào cho hai cái vào cổ.
Ngụy Thành Huy thấy ba mẹ bị đánh, anh ta chạy nhanh đến giúp đỡ, nhưng kéo không được người Đinh Liên, gấp đến mức gào lên với bà:
“Bà muốn đánh thì đánh tôi! Đừng đánh ba mẹ tôi!”
Đinh Liên cởi hẳn áo khoác ra, vừa xắn tay áo lên vừa nói: “Được, con trai hiếu thảo, con sẽ được như mong muốn.”
Khương Diệp khe khẽ thở dài, cô đã biết, một khi Đinh Liên mà biết chuyện này, nhất định sẽ chạy đến làm loạn một phen, vốn tưởng rằng trận chiến này có thể tránh được, nhưng không nghĩ đến, Đinh Liên sẽ đến nhanh như vậy.
“Xem chương tình gì đấy!” Đinh Liên gào lên về phía Khương Diệp:
“Lại đây giúp đi!”
Khương Diệp không biết tại sao ở cái tuổi này rồi mà Đinh Liên còn có sức lực lớn như vậy, tựa như từ trước đến nay bà luôn không cam lòng nhận lấy thất bại, chưa bao giờ cúi đầu, cho dù có rơi xuống đáy cốc cũng sẽ nghiến răng mà leo lên, bò đến chỗ cao hơn.
Rất nhiều lúc Khương Diệp không muốn thừa nhận, tính cách không chịu thua của mình là được di truyền từ Đinh Liên.
Nhưng đó là sự thật.
Đinh Liên hung hãn đến, quản gia nhà họ Đỗ mang theo bảo vệ chạy đến, hiện trường đã hoàn toàn hỗn loạn, cũng may Đinh Liên ỷ vào người đông thế mạnh, đánh một nhà Ngụy Thành Huy thảm không nỡ nhìn, cuối cùng kêu bảo vệ trực tiếp ném cả nhà họ Ngụy ra ngoài.
Nói cái gì mà họ nhắm mắt làm ngơ.
Mười một giờ đêm, Đinh Liên gọi bia cùng đồ nướng BBQ, cùng Khương Diệp ăn uống trong phòng khách.
Đinh Liên nói: Có phải con bị ngốc không, nó ngoại tình, sao không nói sớm, nếu nói sớm một chút, mẹ sớm đã đến giải quyết nó.
Khương Diệp bàng quan không nói lời nào.
Đinh Liên uống một ngụm bia, lại nói: Con có phải hay không ngốc, nó đã ngoại tình, sao mình không tình ngoại.
Khương Diệp cắn miếng cánh gà, vẫn không nói lời nào.
Đinh Liên xoa nhẹ đỉnh đầu cô, ôm người vào trong ngực:
“Là mẹ không tốt, không bảo vệ tốt cho con.”
“Tay mẹ toàn dầu.” Khương Diệp quay mặt đi, ngoài miệng ghét bỏ cái ôm của bà, hốc mắt lại nóng lên.
Từ khi cô lớn lên, họ chưa bao giờ thân thiết như vậy, mẹ con nhà khác hòa thuận, yêu thương, nhưng cô luôn là một người lịch sự xa cách, gặp mặt cũng chỉ như một người họ hàng xa lạ.
“Ngụy Thành Huy chết tiệt.” Đinh Liên tức giận đến lau lau nước trên mắt, trên tay dính sa tế bôi đầy lên mắt:
“Ai da, mắt tôi…… đau đau đau…… ái đau……”
Khương Diệp bình tĩnh tìm khăn giấy đưa cho bà.
Đinh Liên nhận lấy khăn giấy, chạy vào toilet, chờ đến lúc trở lại, đôi mắt vừa hồng lại sưng, cũng không biết thật là do dính ớt vào bị cay, hay là tránh trong toilet khóc.
Khương Diệp nhấp một ngụm bia, nói: “Thật khó uống.”
“Ừm, đúng là khó uống.” Đinh Liên nói, sau đó lại cầm lon bia hé miệng uống một ngụm to.
Hai người đã lâu không thoải mái ở chung như vậy, cùng nhau nói chuyện và uống bia.
Đinh Liên uống quá nhiều, cũng có thể không nhiều lắm, sức uống của bà vốn rất tốt, nhưng có lẽ vì chuyện Ngụy Thành Huy lừa dối, khiến bà cảm thấy mình có lỗi, áy náy với Khương Diệp.
Suy cho cùng, Ngụy Thành Huy cũng là một trong số những người con rể do đích thân bà tuyển chọn, bà tự mình sắp xếp cuộc xem mắt, và nói với Khương Diệp rằng Ngụy Thành Huy là người tốt, nếu gả cho anh ta thì cô không phải lo lắng.
“Có phải mẹ ảnh hưởng tới con?”