Lộ Du Hi xác định đã mang thai.
Bùi Chinh đưa cô ta đến bệnh viện thử máu, sau đó đi siêu âm.
Nhìn kết quả kiểm tra, Lộ Du Hi không dám tin đây là sự thật, ngay cả khi bác sĩ đích thân nói với cô ta là mình đã mang thai, vậy mà vẫn không thể chấp nhận được, cảm thấy Bùi Chinh và bác sĩ đã lừa dối mình.
Bùi Chinh biết cô ta không thể chấp nhận sự thật nên cho một thời gian để tiêu hóa, lấy báo cáo kiểm tra gửi thẳng cho Ngụy Thành Huy. Anh nói rõ ràng với Ngụy Thành Huy đứa bé này là của anh ta, hai người nên bàn bạc xem sinh hay không.
Bùi Chinh nhắc nhở: “Bác sĩ nói thể trạng của cô ấy không được tốt, nếu đứa bé bị phá bỏ, sau này có thể không còn khả năng sinh nở nữa.”
Ngụy Thành Huy cũng có cảm tình với Lộ Du Hi, nhưng cảm tình này một khi áp đặt lên những thứ khác, ví như trách nhiệm hay nghĩa vụ, anh ta lại cảm thấy đau đầu cùng phiền phức, nếu người có thai là Khương Diệp thì sẽ rất vui vẻ, nhưng hiện giờ người mang thai là Lộ Du Hi.
Quyết định đầu tiên của anh ta là phá thai.
Nhưng mà, một khi đã quyết định việc này, anh ta lại bắt đầu do dự. Trong lòng anh ta đã biết rõ, Khương Diệp sẽ không sinh con, lúc hai người kết hôn cô đã nói qua là mình rất ghét trẻ con, đời này sẽ không sinh nở, lúc đó Ngụy Thành Huy cảm thấy mình có thể sẽ thay đổi được suy nghĩ của cô, không nói hai lời liền đồng ý.
Nhưng nếu bảo giữ lại đứa bé này, hôn nhân của anh ta và Khương Diệp sẽ không thể cứu vãn.
Anh ta tính trước tiên đi tìm Lộ Du Hi bàn bạc đối sách, sau khi ấn chuông cửa không thấy ai mở, điện thoại cũng không ai nghe.
Nhân lúc Bùi Chinh không ở nhà, Lộ Du Hi lén lút đi một mình đến bệnh viện phá thai, vì phải có người nhà ký tên, cô ta liền gọi điện cho Ngụy Thành Huy đến đó, căn bản cô ta cho rằng Ngụy Thành Huy nhất định sẽ muốn phá bỏ đứa con này, ai biết anh ta chẳng những không đồng ý, mà còn cãi cọ lôi kéo với cô ta ở đại sảnh bệnh viện.
Ngụy Thành Huy bị một người họ hàng trong nhà nhận ra, biết được cô gái bên cạnh muốn phá thai nhưng anh ta không đồng ý, người họ hàng đó đã quay video phát sóng trực tiếp tại hiện trường, phát tán cho người trong nhà, sự tình lập tức càng trở nên sống động hơn.
Ba mẹ Ngụy Thành Huy sau khi biết chuyện liền đi đến thẳng nhà hai người, mới vào cửa đã thấy vết thương ở khóe miệng Ngụy Thành Huy, họ tưởng anh ta bị Khương Diệp đánh.
Ngụy Thành Huy cũng không giải thích, chỉ trấn an ba mẹ, anh ta nói sẽ lo liệu việc này.
“Xử lý tốt cái rắm! Nếu anh không muốn chúng tôi nhọc lòng thì đừng làm mấy chuyện lộn xộn đó ở bên ngoài chứ.”
Ba mẹ Ngụy Thành Huy mắng phun đầu chó của anh ta, nói ở bên ngoài làm loạn còn chưa tính, lại còn làm ra một đứa bé. Ba Ngụy nói nên dùng dao sắc chặt đứt dây rối, chặt đứt hết hoa hoa bên ngoài, mẹ Ngụy cho rằng nên cho cô ta một số tiền, bảo người lén lút sinh con ra.
Dù sao Khương Diệp và Ngụy Thành Huy đã kết hôn được ba năm, vẫn chưa có thai, không biết được bọn họ có thể sinh con hay không.
Khương Diệp trở về đúng lúc này, vừa mở cửa nghe được lời này của bà, trên mặt không có cảm xúc nào, chỉ buông túi xuống, nói về phía Ngụy Thành Huy: “Nếu mọi người đã ở đây, chúng ta nói rõ chuyện này đi.”
Ngụy Thành Huy lo cô sẽ nói ra chuyện chơi trò đổi vợ, ba mẹ nhất định sẽ cảm thấy hoang đường, không thể tiếp nhận nổi. Vì thế anh ta chủ động thẳng thắn đứng ra:
“Đúng, con thừa nhận, là con ngoại tình, thật xin lỗi Khương Diệp, xin lỗi dòng họ này, xin lỗi ba mẹ, con sai rồi.”
Ba mẹ Ngụy Thành Huy cũng nhanh chóng xin lỗi Khương Diệp, hi vọng cô tha thứ cho Ngụy Thành Huy, cho anh ta một cơ hội thay đổi cách làm người.
“Vậy đứa bé phải làm sao?” Khương Diệp hỏi.
“Đương nhiên là bỏ đi.” Ba Ngụy vẫn rất thích Khương Diệp, cảm thấy tính tình cô không cao ngạo không nóng nảy, rất hợp với Ngụy Thành Huy, muốn trách thì trách con trai mình không nên thân, một hai phải ở bên ngoài làm bậy, khiến gia đình đang tốt đẹp trở nên hỗn loạn.
“Hai con là vợ chồng, tất nhiên phải sinh con của mình.”
“Ngụy Thành Huy không nói với hai người ạ? Con không sinh được em bé.”
Khương Diệp nhìn về phía Ngụy Thành Huy, vẻ mặt anh ta khiếp sợ, mẹ Ngụy càng kinh ngạc hơn đứng bật dậy từ trên sô pha:
“Cái gì? Con không thể sinh em bé? con trai, sao không nói gì, không nói một tiếng với chúng ta? vậy đứa trẻ này không thể bỏ được.”
“Khương Diệp!” Ngụy Thành Huy biết cô đang cố ý, nhưng ba mẹ căn bản không tin, mẹ anh ta một mực yêu cầu phải giữ lại đứa bé.