Bùi Chinh cởi áo len cùng quần dài của cô ra, bên trong Khương Diệp mặc một chiếc áo giữ nhiệt thuần màu trắng, cổ chữ V, lộ ra một cái rãnh sâu, hai cánh tay trắng như ngó sen treo trên cổ anh, đem khe rãnh càng thêm sinh động. Anh dùng ngón tay vén áo lót lên, cúi người hôn xương quai xanh, môi mỏng đi xuống liếm láp, mặt lưỡi lướt qua thịt vú trắng nõn, đầu lưỡi len vào liếm khe rãnh kia.
Cô bắt lấy tóc anh, nhẹ nhàng thở dốc, giọng nói mang theo ý cười: “Thật ngứa…”
Bùi Chinh dùng đầu mũi cọ cọ, cởi áo giữ nhiệt của cô ra, lộ ra bộ đồ lót thuần màu đen, anh kéo áo ngực xuống, cúi đầu trước ngực cô liếm mút.
“Chậc chậc ——”
Mỗi một lần mút đều phát ra tiếng động.
Khương Diệp ôm đầu anh, bị hôn vừa ngứa vừa tê, cô đưa tay kéo áo sơ mi của anh, ngón tay thon dài mở từng cúc áo, theo sau cúc áo được cởi ra, lộ ra cơ ngực rắn chắc, hai cánh tay nổi đầy gân xanh, cơ bắp căng chặt, theo động tác nâng tay của anh không ngừng phập phồng.
Khương Diệp đưa tay sờ cơ ngực rắn chắc, ngón trỏ đi xuống dừng ở cơ bụng, lòng bàn tay vuốt ve xuống dưới. Bùi Chinh bắt lấy tay cô một đường đi xuống, đặt trên đỉnh dương vật đang cương cứng, nặng nề ấn vào. Cách lớp quần tây vẫn có thể cảm nhận được độ ấm nóng bỏng, cô dùng tay bao lấy, ngón trỏ dọc theo hình dáng miêu tả hình dáng thân gậy.
Bùi Chinh nuốt một ngụm nước miếng, hầu kết lăn lộn một lên một xuống nói: “Cởi giúp anh.”
Khương Diệp cởi bỏ dây lưng, ngón tay kéo khóa kéo, quần dài bị tụt xuống, lộ ra cự vật đang bị quần sịp trói buộc, quy đầu đỉnh lên một cái lều cao lớn tròn tròn.
Ngón trỏ của cô cách lớp vải quần lót nhẹ nhàng cọ cọ quy đầu, mềm mềm, nong nóng.
Bùi Chinh thở dốc càng nặng nề thêm, anh hít sâu một hơi, nghiêng đầu ngậm lấy vành tai cô cắn một miếng: “Anh đã từng mơ….”
Khương Diệp kéo quần lót xuống, dương vật màu đỏ tím nảy đánh vào mu bàn tay, đầu nấm nhẵn nhụi cực lớn, cái cán thô dài, gân xanh cuốn quanh, khí thế làm người ta sợ hãi.
“Em ngậm nó vào……” Giọng Bùi Chinh càng thêm ách, cắn vành tai nhẹ nhàng day day, âm thanh khàn khàn đến cực điểm: “Anh bắn trong miệng em……”
Khương Diệp dùng ngón trỏ chọc chọc mã mắt, ngón tay dính một dòng chất nhầy trong suốt bôi lên xung quanh đầu nấm, lòng bàn tay vòng vòng đảo quanh, giọng nói thật nhẹ: