Trước đó họ đã chào hỏi qua, suy cho cùng cũng ở đối diện nhau.
Bên nhà Khương Diệp đã từng bị mất nước, cô còn chạy sang đây mượn toilet, hai người hoàn toàn không thân, cô tưởng Lộ Du Hi ở nhà, nhưng không nghĩ đến trong nhà chỉ có một mình Bùi Chinh. Cô vội vàng dùng toilet xong rồi rời đi, Bùi Chinh còn đưa tờ giấy ghi lại số điện thoại của chủ dự án bất động sản này cho cô, sau đó hai người gặp nhau ở thang máy, cũng chỉ chào hỏi, không hề nói chuyện.
“Còn một món nữa thôi, mọi người ngồi đi.”
Bùi Chinh chào tiếp đón xong, lại bật bếp lên, tựa như anh rất hưởng thụ việc nấu nướng, trên bàn ăn có bốn món, mỗi món đều được bày biện rất đẹp.
“Vốn định gọi vài món ở ngoài.”
Lộ Du Hi cầm chai rượu vang đỏ rót vào ly: “Nhưng cảm thấy chiêu đãi như vậy không được tốt lắm, cho nên, lão Bùi tự mình nấu ăn, anh ấy nấu khá ngon.”
“Đã từng học ở khách sạn sao?” Ngụy Thành Huy chỉ vào miếng cà rốt khắc hoa: “Tay nghề này, đều là của đầu bếp.”
“Thiếu chút nữa.” Lộ Du Hi cười vui sướng.
Không khó tưởng tượng lắm, hai người họ lén ở chung cũng vui vẻ như vậy.
Khương Diệp dời tầm mắt đi, nhìn quanh căn phòng, lần trước đến vội vàng nên chưa đánh giá cẩn thận, Bùi Chinh yêu thích rất rõ ràng, tối giản, trên tường không có những bức tranh phức tạp, sô pha cũng chỉ là một màu, giống y con người anh, có một hương vị cũ kỹ bảo thủ.
“Đợi lâu rồi.” Bùi Chinh đặt món cuối cùng lên bàn, cởi tạp dề ra, đi đến ngồi xuống.
Lộ Du Hi cầm ly rượu chạm cốc với mỗi người: “Chúng ta làm một ly nào!”
Khương Diệp nhìn chất lỏng màu đỏ trong ly chân dài, cô nhẹ nhàng lắc lắc, ngửa đầu nhấp một ngụm.
Lộ Du Hi nói rất nhiều, Khương Diệp nghe cô ta thao thao bất tuyệt nói chuyện đi Châu Âu gặp được sự kiện nào, ngẫu nhiên trong tầm mắt, sẽ thấy Bùi Chinh không hề hé răng uống rượu, tựa như anh không nghe Lộ Du Hi nói chuyện, nghiêm túc nhấp nháp những món ăn mà mình làm, thậm chí lúc Ngụy Thành Huy gắp đồ ăn, không cẩn thận làm lệch bông hoa cà rốt mà mình khắc, anh vươn tay ra chỉnh lại.
Vợ mình cùng người đàn ông khác chuyện trò vui vẻ, mà chồng chỉ quan tâm miếng cà rốt mình khắc có bị lệch hay không.
Khương Diệp không thể hiểu bật cười thành tiếng.
Nhất thời trong lúc này, mấy người ngẩng đầu nhìn về phía cô, Lộ Du Hi cười nói:
“Chị cũng cảm thấy buồn cười à?! Ha ha ha, lúc đó tôi cũng cười đến chảy cả nước mắt.”
Khương Diệp không bày tỏ ý kiến, chỉ khẽ nhếch khóe môi.