Khương Diệp tháo khuyên tai xuống, ném lên bàn trang điểm, cách tấm gương, nhìn người đàn ông mặc tây trang phẳng phiu phía sau lưng:
“Nếu tôi không đi, anh định làm sao?”
“Đã nói được, sao lại đổi ý?”
Ngụy Thành Huy ôm lấy bả vai cô, cùng cô nhìn vào cô gái trong gương:
“Chỉ ăn một bữa cơm, nếu em cảm thấy không thoải mái, anh đưa em về.”
Chỉ đi ăn một bữa cơm?
Khương Diệp muốn cười, nhưng không cười nổi.
Tháng trước Ngụy Thành Huy đã cố ý vô tình nói chuyện đổi vợ trong vòng bạn bè của anh ta, mới đầu Khương Diệp nghe xong cũng cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng sau đó nghe nhiều, nên nghe ra manh mối mới—— Ngụy Thành Huy cũng ngo ngoe rục rịch có tâm tư như vậy.
Cũng không biết anh ta cùng cô gái kia thông đồng với nhau khi nào, cho đến lúc Khương Diệp phát hiện ra, hai người đã đó đã tính không ngầm làm chuyện đó, trực tiếp đưa trò chơi lên mặt bàn, còn gọi cô đến cùng chơi, nói là “Đổi Vợ”, thật ra là thỏa mãn dục vọng ngoại tình của bản thân.
Khương Diệp vốn đã không ôm kỳ vọng gì đối với tình yêu, từ nhỏ ba mẹ ly hôn, cô đi theo mẹ, sau đó mẹ cô tái giá lần hai, chồng hai vẫn ngoại tình như cũ, đến tái hôn lần thứ ba, vẫn gà bay chó sủa như ban đầu, sau đó bà không muốn lăn lộn nữa, gả cho một lão già có tiền, cả ngày cùng một đám phu nhân hút thuốc chơi mạt chược.
Bà ấy nói với Khương Diệp, thời buổi này, kết hôn không phải tìm người thích hay không thích, có tiền là được.
Vì thế, Khương Diệp cùng đối tượng xem mắt là Ngụy Thành Huy gặp mặt, cũng chỉ gặp nhau năm lần, rồi đính hôn sau đó kết hôn, hết thảy đều thuận lý thành chương.
Là như vậy, Ngụy Thành Huy cũng có điểm tốt, người không tệ lắm, hiếu thuận với ba mẹ, thông cảm với bạn tình, đáy lòng Khương Diệp cảm thấy người này có vẻ tốt hơn ba ruột mình, thẳng cho đến khi phát hiện ra anh ta ngoại tình, cuối cùng cô mới thấy rõ được hiện thực: Đàn ông trên đời này đều có cùng một cái”đức hạnh”.
“Được không?” Ngụy Thành Huy tự tay đeo khuyên tai lên cho cô.
“Anh đã nói chuyện với họ, người ta đã chuẩn bị đồ ăn rồi.”
Khương Diệp nhìn người đeo mắt kính với dáng vẻ xu nịnh, trong đầu mới hốt hoảng nghĩ: Lúc trước làm sao lại gặp được Ngụy Thành Huy?
Cô nhận lấy một chiếc khuyên tai khác trong tay anh ta, tự đeo lên, cầm túi đứng dậy:
“Đi thôi.”
Tiểu tam người ta còn đưa lên mặt bàn, chính thất là cô còn phải trốn cái gì.
Nhà tiểu tam ở đối diện, không sai, cách nhà Khương Diệp chỉ có mười mét, từ lúc cô cầm túi đi ra cửa, sau đó đến cửa nhà đối phương, cũng chỉ mất tầm hai phút.
“Hoan nghênh.”