Đối Tượng Là Nữ Lão Sư
"Cô giáo Đình, trong giấc mơ khi nãy, cô cũng nói với em giống như thế, thật là linh nghiệm nha!", Trương Nhã Thư cười cười, trên mặt hiện ra vài đường tà ác, chắc là tên này lại đang suy nghĩ chuyện xấu xa gì đó.
"Vậy sao?"
"Hơn nữa, khi em nói em sợ cô không quan tâm em nữa, cô đã trả lời là cô rất để ý, rất quan tâm em, vì em là người duy nhất mà cô yêu! Cô giáo Đình, hay là cô nói lại câu đó cho em nghe nhaaa~ !", mấy tế bào biến thái cùng đê tiện của Trương Nhã Thư hồi phục sức khỏe rất nhanh, bất quá Trương Nhã Thư rất thích điều này.
".....",Vũ Di Đình giờ phút này là không biết trả lời thế nào, tên ngốc này cùng cái người kiệt sức khi nãy là một người sao?
"Cô giáo Đình ~~!", Trương Nhã Thư cọ cọ đầu vào cổ Vũ Di Đình, y như một con mèo con ngoan ngoãn đang nũng nịu đòi ăn.
"Cái đó là do em mơ, không phải tôi nói, không tính.", Vũ Di Đình cố ý chọc ghẹo Trương Nhã Thư, hơn nữa khi không lại kêu mình nói như vậy, thật có chút ngượng ngùng, nói lời lãng mạn cũng phải có thời điểm thích hợp chứ.
"Nói đi màaaa ~!", Trương Nhã Thư không ngừng cọ cọ, nhất định phải bắt cô giáo Đình nói ra.
"Không được. Tôi gọt vỏ táo cho em ăn.", Vũ Di Đình buông Trương Nhã Thư ra, mặt mình lúc này cũng đã đỏ đến mang tai, sợ là Trương Nhã Thư sẽ cọ cọ mình đến phát hỏa. Vũ Di Đình ngồi gọt táo, mái tóc dài đen nhánh rũ xuống một bên vai, ánh mắt nhu tình, miệng chứa ý cười, sắc môi có một chút nhợt nhạt, nhưng vẫn không thể giấu nỗi sự quyến rũ. Cô giáo Đình giờ phút này trông như nữ thần mặt trăng vậy, muốn bao nhiêu dịu dàng thì có bấy nhiêu dịu dàng. Trương Nhã Thư nghĩ mình phải tận tâm giữ lấy người này, nhất định sẽ không để người này rời xa.
"Cô giáo Đình, em yêu cô."
Dù đã ở bên cạnh nhau một thời gian dài, nhưng đây là lần đầu tiên Trương Nhã Thư nói tiếng yêu Vũ Di Đình, trước giờ chỉ toàn là thích, nhưng bây giờ, là thật sự yêu. Chữ yêu đó truyền đến tâm can, làm trái tim Vũ Di Đình không khỏi đập lệch đi một nhịp.
"Tôi biết..."
"Cô giáo Đình, còn cô, cô... có yêu em không?", Trương Nhã Thư rơm rớm nước mắt, không hiểu vì sao bản thân lúc này rất dễ cảm động, rất dễ khóc. Trương Nhã Thư lần đầu tiên xem nhẹ bản thân, sợ là trước giờ mình không hề có chút vị trí nào trong lòng cô giáo Đình.
Vũ Di Đình im lặng một lát, thật ra cô chưa bao giờ tự hỏi bản thân rằng mình có đang yêu ai hay không. Cô chỉ hưởng thụ những hạnh phúc nhỏ nhoi một cách đơn giản, điều gì đến sẽ đến theo một lẽ tự nhiên, trên thực tế, những hạnh phúc nhỏ nhoi đó đều là do Trương Nhã Thư mang đến cho mình, từng ngày từng ngày mà chất chồng lên nhau. Vũ Di Đình biết, nếu có một ngày nào đó Trương Nhã Thư không còn tình nguyện vì mình mà kiên trì nữa, chắc chắn mình sẽ hối hận đến chết vì đã không dụng tâm giữ lấy người này.
"Yêu.", Vũ Di Đình nhỏ nhẹ thốt lên một tiếng yêu, mỉm cười với Trương Nhã Thư.
"Cô giáo Đình, cô có biết không, cô đối với em rất trọng yếu, là quà tặng vô giá đến từ thiên đường.", Trương Nhã Thư say mê nhìn Vũ Di Đình.
"Nhã Thư, một trong những cảm giác tuyệt vời nhất thế giới là khi được nghe người mình yêu nói rằng mình có bao nhiêu quan trọng đối với họ.", Vũ Di Đình ôm chầm lấy Trương Nhã Thư, tên ngốc này không nên để mình cảm động đến khóc như vậy chứ, xấu quá đi.
Trương Nhã Thư bật khóc, ôm chặt Vũ Di Đình, có thể ôm mãi cô giáo Đình thế này thì thật chẳng cần gì hơn nữa.
"Cô giáo Đình, có thể hiện tại em không có đủ sức lực để bảo hộ cô, nhưng em chắc chắn mình sẽ không ngừng cố gắng, hy vọng tương lai sẽ có thể cho cô một cuộc sống không lo không nghĩ.", Trương Nhã Thư cầm tay Vũ Di Đình, nói rõ từng lời từng chữ, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào mắt Vũ Di Đình, khẳng định lời hứa này là chắc chắn.
"Tên ngốc, tôi chỉ cần em sống khỏe mạnh ở bên tôi, chỉ như vậy là đủ hạnh phúc rồi.", Vũ Di Đình đưa tay sờ lên má Trương Nhã Thư, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên chân mày, cánh mũi, đôi môi của Trương Nhã Thư, tận lực ghi nhớ từng đường nét trên gương mặt người này, tự động khắc sâu vào tiềm thức.
Trương Nhã Thư vòng tay qua eo Vũ Di Đình, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp thuần khiết, cao cao tại thượng như đóa hoa sen kia, nữ thần này, chỉ có thể là của riêng mình. Nhìn đôi môi mọng kia, Trương Nhã Thư hiện đang rất muốn cắn một miếng. Cũng may, Trương Tấn Uy đã sắp xếp cho Trương Nhã Thư được nằm điều dưỡng riêng trong phòng bệnh thượng hạng, nhằm để cho Trương Nhã Thư được yên tĩnh. Điều đó đồng nghĩa với bây giờ xung quanh không có ai, càng làm cho Trương Nhã Thư lớn mật, cả người nóng ran lên, liền nhịn không được mà hôn lên môi Vũ Di Đình.
Vũ Di Đình hơi giật mình, thất thần một chút,cuối cùng cũng nhắm mắt lại cảm nhận nụ hôn, hmm... là mùi cam khinãy, lại còn có vị chua chua ngọt ngọt, rất dễ chịu. Vũ Di Đìnhtrong vô thức đưa lưỡi sâu vào hơn, tìm kiếm mùi vị ngọt lành, chạmlấy lưỡi của Trương Nhã Thư, hai đầu lưỡi lập tức quấn vào nhau,không ngừng đưa đẩy, tham lam như muốn nuốt trọn lưỡi của đối phươngvào bụng. Tay Trương Nhã Thư ôm lấy eo Vũ Di Đình càng ngày càngchặt, cơ hồ muốn sáp nhập cả hai cơ thể vào nhau. Vũ Di Đình tronglòng dâng lên một nỗi khó nhịn mơ hồ, nhưng là không thể chối từ,càng muốn được nhiều hơn nữa. Vũ Di Đình quàng hai cánh tay qua cổTrương Nhã Thư làm điểm tựa, tự nhích lại gần Trương Nhã Thư hơn nữa.Trương Nhã Thư cảm thấy có sự cọ sát trước ngực, cơ thể như có mộtluồng điện nóng chạy qua làm tê dại thân mình. Hai người hôn nhaucuồng nhiệt ướt át, đến khi gần như không thể thở được nữa, TrươngNhã Thư buông đôi môi Vũ Di Đình ra, dời đầu xuống phía cần cổ trắngnõn kia, cắn nhẹ một cái. Vũ Di Đình bị kích thích buộc miệng 'ưm'lên một tiếng, rồi đỏ mặt xấu hổ, tay ôm lấy cổ Trương Nhã Thư càngchặt hơn. Trương Nhã Thư đưa đầu lưỡi lướt nhẹ từng đường trên cổ VũDi Đình, hương hoa hồng phảng phất trên chóp mũi, đầu lưỡi cảm nhậnđược sự trơn bóng mềm mại của da thịt trắng hồng. Trương Nhã Thưtrán lấm tấm mồ hôi, cả người như phát hỏa, hận không thể nuốtchửng viên ngọc quý trước mắt này vào bụng. Trương Nhã Thư khom lưng,tiếp tục dời vị trí xuống dưới, đến xương quai xanh của Vũ Di Đình,cẩn thận mút nhẹ, nơi đó nhanh chóng hiện lên vết ửng hồng. Vũ DiĐình không nhịn được lại rên rỉ, máu nóng chảy trong cơ thể không còntheo dòng nữa, tâm trí Vũ Di Đình như bị bức đến loạn xạ, bàn taydời xuống lưng Trương Nhã Thư mà cấu một cái thật mạnh. Trương NhãThư bị đau, nhưng vẫn không chịu buông ra, hai bàn tay mò mẫm làm loạntrên người Vũ Di Đình, bắt đầu cởi phăng nút áo của Vũ Di Đình. Haingọn núi lớn của Vũ Di Đình lập tức hiện ra, không ngờ cô giáo Đìnhbề ngoài trông rất gầy, thế nhưng tiện nghi rất đầy đủ, nếu khôngmuốn nói là quá nghẹt thở. Trương Nhã Thư như bị mê hoặc, chôn đầuvào khe rãnh kia mà đặt lên từng nụ hôn nóng hổi, một tay ôm chặt bờlưng gầy của Vũ Di Đình, tay kia không ngừng xoa bóp một bên mềm mại.Trương Nhã Thư đưa tay gỡ nút thắt áo trong của Vũ Di Đình, hai hạtđậu hồng cương cứng hiện ra, mùi hương hoa hồng trong áo cũng theo đómà bay ra, càng thêm kích thích mời gọi Trương Nhã Thư. Trương Nhã Thưhung hăng kéo cả người Vũ Di Đình lại gần, lập lức dán môi mình lênhạt đậu hồng kia, tham lam mút lấy.