Đối Tượng Là Nữ Lão Sư
"Nhã Thư? Nhã Thư? Em tỉnh rồi sao? Em có nghe tôi nói không?", Vũ Di Đình run rẩy cầm lấy bàn tay đang nhúc nhích của Trương Nhã Thư, có trời mới biết lúc này Vũ Di Đình vui mừng đến mức nào. Từ lúc Trương Nhã Thư ngất xỉu, Vũ Di Đình vẫn chưa thể ngừng khóc, bây giờ lại còn khóc lớn hơn.
"Cô giáo Đình? Đừng khóc nữa.... Đừng như vậy.....", Trương Nhã Thư tâm trí vẫn còn mơ hồ, thều thào những câu nói trong giấc mơ. Trương Nhã Thư từ từ mở mắt, miệng khô khốc, đầu óc trống rỗng, mình là đang ở đâu đây?
Nước mắt của Vũ Di Đình rơi ướt bàn tay Trương Nhã Thư, hơi ấm từ tay truyền lên tim, rồi truyền ra khắp cơ thể. Trương Nhã Thư đưa tay sờ lên mặt Vũ Di Đình, người này....đúng là người trong mơ khi nãy...đúng là cô giáo Đình....
"Đồ ngốc, sao lại nằm lâu đến như vậy? Tôi rất sợ...", Vũ Di Đình cuối người xuống ôm lấy đầu Trương Nhã Thư, để đầu Trương Nhã Thư vùi vào cổ mình, hận không thể truyền hết hơi ấm của mình cho Trương Nhã Thư.
"Cô giáo Đình... đừng khóc nữa....Đỡ em dậy, em muốn ngồi...", Trương Nhã Thư thều thào nói, cơ thể ấm áp hơn rất nhiều, cảm giác này thật là yên bình, như thể mình vừa mới được sinh ra thêm một lần nữa.
"Được...", Vũ Di Đình vội lau nước mắt, sau đó thật cẩn thận đỡ Trương Nhã Thư ngồi dậy.
"Em khát nước..."
"Tôi rót nước cho em.", Vũ Di Đình đứng dậy đi đến bên bàn rót nước cho Trương Nhã Thư, bản thân vui sướng đến nỗi quên mất cả mệt mỏi.
Trương Nhã Thư uống hết một ly nước lớn, mình thật là khát, uống xong cảm thấy tỉnh táo hơn vài phần.
"Nhã Thư, tại sao em bị huyết áp cao lại giấu tôi?", Vũ Di Đình rất đau lòng, ngày xưa ba của cô cũng vì huyết áp cao, vỡ mạch máu não mà đột quỵ, cô thật sự rất có ám ảnh với căn bệnh này, thật lòng không muốn người mà mình yêu thương cũng lại phải chịu nổi khỗ đau như thế.
"Em không cố ý giấu cô, chỉ là... chỉ là không muốn cô lo lắng.", Trương Nhã Thư ngập ngừng xin lỗi. Trương Nhã Thư biết cô giáo Đình bận rộn, đã phải lo lắng nhiều lắm rồi, không muốn làm phiền lòng cô giáo Đình thêm nữa.
"Nhã Thư, sau này bất luận là việc gì cũng không được giấu tôi, tôi nhất định sẽ rất hối hận, sẽ tự trách mình đến chết nếu như tôi không hiểu chuyện gì đang xảy đến với em. Hứa với tôi đi, được không?", Vũ Di Đình cầm tay Trương Nhã Thư, khẩn thiết hỏi.
"Em hứa.", Trương Nhã Thư gật đầu đồng ý.
"Tốt. Ở đây có giỏ trái cây tôi vừa mua khi sáng, em muốn ăn gì?", Vũ Di Đình mỉm cười hỏi.
"Ăn cam đi.", Trương Nhã Thư nhìn giỏ trái cây trên bàn, toàn là loại quả mà mình thích, trong lòng dâng lên muôn vàn sung sướng.
"Được.", Vũ Di Đình chọn trái cam to nhất, cẩn thận bóc vỏ, đưa cho Trương Nhã Thư.
"Cô giáo Đình, em đã hôn mê bao lâu rồi?", Trương Nhã Thư vừa ăn vừa nói, trái cam này thật ngọt, ngọt hơn tất cả những trái cam trước giờ mình ăn, là do cô giáo Đình bóc vỏ cho mình, hay là do vừa tỉnh lại, mệt mỏi nên ăn gì cũng thấy ngon đây?
"Một ngày, em bị ngất từ trưa hôm qua, bây giờ đã là trưa hôm sau.", Vũ Di Đình thấy Trương Nhã Thư ăn ngon miệng như vậy, rất hài lòng, bao nhiêu lo lắng nặng nề từ hôm qua bây giờ đã được trút bỏ hoàn toàn.
"Em xin lỗi, đã để cô lo lắng nhiều rồi...", Trương Nhã Thư áy náy nói, nhìn Vũ Di Đình chỉ qua một ngày thôi mà tiều tụy như vậy, trong lòng thật không nỡ.
"Nếu không muốn tôi lo lắng thêm nữa, thì từ bây giờ phải biết giữ sức khỏe cho bản thân, bệnh của em không thể xem thường được. Sau khi em xuất viện, tôi sẽ bắt em ăn theo chế độ ăn nhất định, cũng phải thường xuyên tập thể dục buổi sáng, không được lơ là. Còn nữa, bác sĩ nói hai tuần nữa cổ chân em sẽ lành, hiện tại phải ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt, không được cử động mạnh, không được tùy ý chạy đi lung tung. Có biết không?"
"Em biết rồi, cô giáo Đình, đừng lo lắng.", Trương Nhã Thư thấy Vũ Di Đình cứ nói không ngừng khiến mình không nhịn được cười, cô giáo Đình từ khi nào lại nhiều lời như vậy đây? Bất quá lại trông rất đáng yêu.
"Cô giáo Đình, còn mọi người đâu?"
"Mẹ của em tối qua cùng tôi ở đây, sáng nay ba của em chở bà về nhà chuẩn bị đồ ăn, có lẽ lát nữa sẽ mang đến. Trúc Quân cũng đã ở bên cạnh em cả ngày hôm qua, đến tối tôi bảo em ấy về nhà, trưa nay sẽ trở lại.", Vũ Di Đình đưa tay chải lại mái tóc rối của Trương Nhã Thư, trìu mến nói.
"Cô giáo Đình, còn cô, túc trực từ hôm qua đến giờ, cô không mệt sao, tại sao không về nhà nghỉ ngơi một chút?", Trương Nhã Thư đau lòng hỏi.
"Tôi có thể nghỉ ngơi được sao? Dù là ở đâu tôi cũng cảm thấy lo lắng cho em.", Vũ Di Đình trả lời.
"Cô giáo Đình, trong lúc hôn mê, em đã mơ thấy rất nhiều thứ. Em thấy mình bị lạc trong một khoảng không trống rỗng, có lẽ là...là kí ức của em, sau đó em mở ra từng cánh cửa, mọi thứ như quay về mười năm trước, đó là lúc ba và mẹ nói lời chia tay, rồi mẹ bỏ em mà đi, em đã khóc rất nhiều, đó là lần đầu tiên trong đời em bị người khác bỏ rơi, em rất hoảng sợ, sau đó....sau đó em thấy mình cãi nhau với ba, em bị tát rất đau, cảm giác rất thật, em đau lòng bỏ chạy, chạy đi khỏi đó rất xa, chỉ cầu mong mình có thể tìm được một nơi nào đó yên bình. Cô giáo Đình, cô có biết không, cánh cửa cuối cùng em mở chính là cánh cửa màu hồng, ở đó em đã gặp được cô, cô đến bên cạnh em và nở nụ cười, nụ cười thanh khiết như đóa hoa, dịu dàng như mặt trăng vậy. Lúc đó, mọi khổ đau của em đều biến mất, điều duy nhất em có thể cảm nhận được chính là trái tim ấm áp của cô dành cho em. Trong lúc em tuyệt vọng và bơ vơ nhất, cô đã không ngần ngại đỡ em đứng dậy, trở thành chỗ dựa duy nhất của em, khiến em vô cùng yên tâm. Em thấy cô vừa khóc vừa gọi tên mình, em không đành lòng nhìn thấy cô khóc, nên em đã dốc hết sức mình gượng dậy, cuối cùng, em đã có thể tỉnh lại.", Trương Nhã Thư nói, cô giáo Đình rốt cuộc chính là người mà mình không ngừng tìm kiếm, đó là người có thể mang lại cho mình cảm giác an tâm, là người sẽ không bao giờ chối bỏ mình. Trương Nhã Thư ôm lấy Vũ Di Đình, vùi đầu vào cổ Vũ Di Đình, tham lam hít lấy mùi hương hoa hồng trên người cô.
"Nhã Thư, để vượt lên trên quá khứ, em trước hết phải biết chấp nhận rằng quá khứ là chuyện đã qua, cho dù là đau đớn đến mức nào, sai lầm đến mức nào, hay hối hận đến mức nào, thì cũng chỉ còn lại tro tàn. Tất cả nỗi đau đó, bây giờ sẽ không thể làm em đau thêm nữa.", Vũ Di Đình ôm lại Trương Nhã Thư, đứa ngốc này, bộ không biết mệt hay sao, hôn mê mà cũng mơ nhiều chuyện như vậy.
"Cô giáo Đình, trong giấc mơ đó, cô chính là cánh cửa đẹp nhất, là kí ức hoàn hảo nhất của em. Cô giáo Đình, em nhận ra, nỗi sợ lớn nhất của em chính là mất đi cô.", Trương Nhã Thư đưa hai tay ôm chặt eo của Vũ Di Đình. Hmmm...eo cô giáo Đình nhỏ quá, sau này phải bắt cô ăn nhiều lên, không thể ốm yếu vậy được.
"Đồ ngốc, không phải bây giờ tôi đang ở đây, bêncạnh em sao? Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi, sẽ không bao giờ để emphải sợ hãi nữa.", Vũ Di Đình mỉm cười nói, mình không đành lòngthấy Nhã Thư phải chịu tổn thương. Nhưng mà...cái tên tiểu quỷ này,ôm là được rồi, sao lại đưa tay sờ qua sờ lại eo mình như vậy?