Đối Tượng Kết Hôn Là Tổng Giám Đốc

Chương 99




Hạ An Vũ mơ màng nhìn trần nhà thạch cao đẹp đẽ trước mắt, đầu óc chưa tỉnh táo làm cậu lầm tưởng mình đã trở về căn biệt thự thân thuộc, nhưng rồi chiếc bụng trống rỗng cùng cơn buồn nôn cuộn trào từ cổ họng nhanh chóng nhắc cậu nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra.

Ký ức cuối cùng trước khi hoàn toàn mất đi ý thức là cơn nhói đau ở cổ cùng hình ảnh Quý Hạo Hiên nham hiểm đến gần. Hạ An Vũ hoảng hốt muốn bật dậy, lại phát hiện tay chân mình đang bị trói chặt hoàn toàn.

Trái tim cậu điên cuồng đập, không chỉ tay chân, miệng cũng bị dán băng keo không nói được, Hạ An Vũ không biết được rốt cuộc mình đã bị bắt bao lâu? Hiện đang ở đâu? Còn Quý Đông Nhiên, liệu anh sẽ thế nào khi biết cậu mất tích? Đã nhận ra James là kẻ chủ mưu chưa?

Hàng chục câu hỏi chạy qua đầu, Hạ An Vũ lo lắng cho Quý Đông Nhiên phát điên, ánh mắt láo liêng liên tục quan sát xung quanh.

Cậu dần dần lấy lại bình tĩnh, xem cách bố trí trong phòng xem ra người sở hữu nơi này rất giàu có. Phong cảnh bên ngoài cửa sổ sát đất chỉ toàn là cây cối, nhưng Hạ An Vũ nghe được tiếng sóng biển văng vẳng bên tai, cậu hít sâu một hơi, từ từ suy luận.

Xét theo tình trạng cơ thể, Hạ An Vũ cảm thấy cơn đói lẫn khát vẫn ở trong mức chịu đựng được, có lẽ thời gian cậu bị bắt chỉ tầm khoảng một ngày. Nhà cạnh biển có rất nhiều, nhưng xa hoa kiểu này chỉ có duy nhất khu biệt thự của giới nhà giàu nằm ở bờ D, cách bệnh viện thành phố hơn hai giờ đi xe.

Nhà họ Quý cũng có đầu tư một căn ở đây, chủ yếu chỉ sử dụng cho một vài buổi tiệc từ thiện, nhưng sau tai nạn lần đó của Quý Đông Nhiên thì nó cũng bị bỏ không đến tận giờ.

Hạ An Vũ hơi cử động, cậu hy vọng có thể tìm thứ gì đó cắt được sợi dây đang trói mình, bỗng cánh cửa đóng chặt "cạch" một tiếng, kẻ làm cậu ghét cay ghét đắng xuất hiện, giây phút ánh mắt cả hai giao nhau đều có đủ loại cảm xúc. Hạ An Vũ từ ngạc nhiên chuyển sang căm hận, còn Quý Hạo Hiên cũng không giấu nổi chút sửng sốt sau đó là vẻ đắc ý cợt nhả, đủng đỉnh bước đến chỗ cậu.

"Anh dâu tỉnh rồi à? Quên mất mang khay thức ăn lên cho anh rồi. Anh uống tạm chút trà nguội này nhé."

Hắn nhấc ấm trà chẳng rõ đã để bao lâu ở tủ cạnh giường chế ra thứ nước lạnh lẽo, thong thả đưa đến bên cạnh miệng của Hạ An Vũ.

"Chậc, nhưng mà anh đang bị bịt miệng mà nhỉ, gỡ ra đừng có cắn bừa đấy."

Quý Hạo Hiên thô bạo lột miếng băng keo trên miệng Hạ An Vũ ra mạnh đến nỗi làm cậu có cảm giác lớp da xung quanh cũng đi theo luôn.

"Thằng khốn, rốt cuộc mày muốn gì?"

"Muốn gì?" - Quý Hạo Hiên nhếch miệng cười đáp - "Thứ tôi muốn nhiều lắm, liệu anh có cho tôi được không?"

Hạ An Vũ đỏ mắt nhìn hắn, Quý Hạo Hiên siết lấy cầm cậu kéo lên, gằn giọng nói:

"Mẹ nó, mà tại sao thứ tao muốn phải do bọn bây cho chứ? Rõ ràng là lũ trơ trẽn các người cướp của tao! Mày, lẫn thằng chồng mày đều rặt một phường đạo đức giả!"

"Là do mày tự chuốc lấy!" - Hạ An Vũ nghiến răng lên tiếng - "Nếu mày không sinh sự với anh ấy, Đông Nhiên cũng không rỗi hơi phải đối phó với những rắc rối của mẹ con mày gây ra."

Quý Hạo Hiên trừng mắt, hắn cầm ly nước nguội lạnh tạt thẳng vào mặt Hạ An Vũ, lồng ngực phập phồng tức giận:

"Đã ra nông nỗi này còn không biết thân biết phận! Nói cho mày biết, trong vòng ba ngày thằng tàn phế kia phải chuẩn bị đủ mọi thứ cho tao trốn khỏi đây, nếu không thì nó chờ nhặt xác mày đi. Từ đây tới đó mày cũng đừng hòng ăn uống gì, tự cầu nguyện bản thân được toàn thây để đoàn tụ với nó đi!"

"Loại như mày đừng mơ có kết cục tốt! Ưm... Khụ! Khụ! Khụ!"

Hạ An Vũ mắng hắn một câu, kết quả thành công chọc giận hắn hoàn toàn. Quý Hạo Hiên vớ tay lấy ấm trà, thô bạo bóp khớp hàm khiến cậu mở miệng, cưỡng chế rót toàn bộ phần nước còn thừa vào, ngay cả bả trà lâu ngày cũng đi theo khiến Hạ An Vũ khó thở sặc nước.

Choang!

Nước hết, hắn ném bình trà xuống đất vỡ tan tành, nắm tóc Hạ An Vũ kéo lên lạnh giọng cảnh cáo:

"Cái miệng này cũng ghê gớm lắm, tao nghĩ lại rồi, trước khi trả xác mày về cho thằng chó tàn phế kia, phải để nó kêu vài tiếng dễ nghe một chút. Ngoan ngoãn đi, tao không muốn tới lúc đó phải làm với một cái xác chết đâu... ha ha ha..."

Hạ An Vũ muốn chửi người, nhưng miệng đã bị dán lại lần nữa, Quý Hạo Hiên vỗ vỗ mặt cậu mấy cái, thô bỉ nói:

"Đúng là đẹp thật, thảo nào thằng kia lại mê như điếu đổ quyết lấy về bằng được."

Dạ dày trống rỗng cuộn trào lên cảm giác ghê tởm muốn nôn, cũng may Quý Hạo Hiên không tiếp tục nán lại nữa, đứng dậy rời đi.

Cánh cửa nặng nề đóng lại, trái tim Hạ An Vũ vẫn còn đập loạn xạ. Ánh mắt mơ hồ nhìn về mảnh vỡ rải rác dưới đất.

Bên này, Lâm Kỳ vừa đáp máy bay, hành lý cũng không kịp mang về nhà mà bắt taxi đi thẳng qua chỗ Quý Đông Nhiên luôn.

"Này, chú không sao..."

Hắn chạy một mạch đến phòng bệnh của Quý Đông Nhiên, cửa cũng không thèm gõ, thở hổn hển xông vào, nhưng đổi lại là một căn phòng trống rỗng không một bóng người.

"Đâu mất rồi?"

Lâm Kỳ nghệch mặt ra một lúc, sau mới nhớ lấy điện thoại gọi, nhưng chuông reo một hồi cũng không có ai bắt máy, nhất thời hắn cũng chẳng biết làm sao.

"Cái tên này, đã nói là sẽ qua liền mà, có gì phải báo chứ."

Lâm Kỳ bực bội lầm bầm mắng, vừa lúc ấy sau lưng hắn vang lên tiếng bánh xe di chuyển trên nền gạch cùng chất giọng từ tính quen thuộc:

"Đừng đứng giữa đường nữa, mau vào trong."

Lâm Kỳ xoay lại phát hiện đúng là Quý Đông Nhiên, hắn định càm ràm thêm mấy câu nhưng nhận ra sắc mặt anh kém cực kỳ, lời muốn nói trôi tuột vào trong, nhích cơ thể ra nhường đường.

"Làm sao vậy? Xem chú như muốn giết người đến nơi."

"Tôi vừa đi gặp James về."

Vừa vào trong Lâm Kỳ đã lập tức hỏi, Quý Đông Nhiên cũng không vòng vo, trầm giọng trả lời.

"Hả? Sao chú bảo chờ, đã ngả bài rồi?"

Lâm Kỳ sửng sốt, hắn thắc mắc rốt cuộc trong vòng chưa đầy hai mươi bốn tiếng đồng hồ đã có chuyện gì xảy ra khiến Quý Đông Nhiên đột ngột thay đổi kế hoạch như vậy.

Quý Đông Nhiên nghe Lâm Kỳ hỏi, sắc mặt càng âm trầm hơn:

"Quý Hạo Hiên gọi cho tôi, ảnh cũng đã gửi, em ấy đang ở chỗ nó."

Lâm Kỳ giật mình thẳng lưng lên, lo lắng hỏi:

"Vậy chú nói gì với lão già đó? Lão trả lời thế nào? Cái thằng Hạo Hiên kia bây giờ như thằng điên ấy, liệu An Vũ có ổn không?"

"Không biết." - Quý Đông Nhiên mệt mỏi nói.

"Không biết?" - Lâm Kỳ chả hiểu mô tê gì cao giọng hỏi lại - "Ý chú là sao?"

Quý Đông Nhiên cảm thấy đầu mình đau sắp nứt ra, nhớ lại cuộc gặp gỡ khi nãy với James.

"Ý cậu là sao? Chẳng phải phu nhân nhà cậu đã về nước rồi à?"

"Tôi không muốn vòng vo với ông, mục tiêu của ông là tôi, ông muốn gì cứ thẳng thắn ra điều kiện với tôi là được."

"Chậc, thực sự cậu làm tôi bối rối đấy. Chắc là do dạo gần đây chữa bệnh căng thẳng quá, chuyện này thì tôi hiểu, ai vào viện cũng đều có cảm giác bức bối cả mà."

"Chuyện đã đến nước này, ông còn muốn giả vờ giả vịt gì nữa?"

"Hầy, tôi thật sự không biết cậu nói gì cả, mau chóng trở về nghỉ ngơi, uống thuốc đầy đủ đi. Đừng để lúc phu nhân cậu quay lại lại phải đau lòng vì chồng mình nữa."

James không chịu ngả bài, lão ta để Quý Hạo Hiên ra mặt đổi lấy điều kiện trốn thoát cho hắn ta nhưng bản thân vẫn cứ điềm nhiên như người ngoài cuộc. Quý Đông Nhiên không đoán nổi, rõ ràng với tình hình hiện tại anh sẽ không ngu dại gì trèo lên cái bàn mổ chết người kia của lão nữa, hay chẳng lẽ lão thực sự tin khả năng diễn xuất lố bịch của mình có thể qua mắt được tất cả.

Lần đầu tiên Quý Đông Nhiên cảm thấy mờ mịt, những con đường kế hoạch mà anh luôn sắp xếp cẩn thận bị lung lay trước một lão bác sĩ già. Anh đã tóm được đuôi lão, nhưng rồi nó không khác gì đuôi của loài thằn lằn nhanh chóng đứt lìa, anh biết chủ nhân của chiếc đuôi đó ấy vậy mà chẳng thể buộc tội nó.

"Này, rốt cuộc chú làm sao vậy?"

Lâm Kỳ cũng lần đầu thấy dáng vẻ như người lạc vào sương mù này của Quý Đông Nhiên cũng không khỏi lo sợ, hắn lay lay anh mấy cái. Quý Đông Nhiên hơi ngẩng đầu lên, trầm giọng nói:

"Chú giúp tôi chuẩn bị một số tiền."